Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thủ

Phiên bản Dịch · 2245 chữ

Chương

Bên trên một tòa tiểu lâu tại phố Trường An, phường Mộc Dương, Kinh Thành Đại Càn.

Vừa đưa tiễn xong Cố Thành Trương thị lập tức mang theo Cố Chứng ngồi xe ngựa đi tới đây, đẩy ra cửa lớn của sương phòng lớn nhất.

Đạo sĩ trước đó dùng miếu quỷ ngũ tạng ám sát Cố Thành đang ngồi ở trong đó.

Tâm Quỷ của hắn bị nuốt vào trong không gian ngọc bội của Cố Thành, nhưng hắn dùng ngũ tạng của bản thân nuôi quỷ, đã sớm không thể xem như người thường, nhưng không có tim lúc này cũng sống không được tốt, ngay cả sắc mặt cũng hơi lộ ra vẻ tái nhợt.

"Làm sao bây giờ phu nhân mới đến? Bần đạo chờ ngươi cũng đã rất lâu, cho nên gọi một bình cực phẩm đại hồng bào, đợi chút nữa phu nhân nhớ tính tiền kỹ."

Đạo sĩ kia vừa nói xong, miệng nhấp một ngụm trà.

Trương thị hừ lạnh nói: "Ít nói lời vô ích, người ngươi tìm cũng đã tới?"

Đạo sĩ kia vỗ vỗ tay, từ sau tấm bình phong bước ra hai người.

Một người trong đó chính là kiếm khách độc nhãn mặc áo trắng, hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lẽo.

Một người khác càng kỳ dị hơn, dáng người hắn gầy yếu, khuôn mặt tiều tụy, giống như đang bị bệnh nặng gì đó.

Nhưng cánh tay trái của hắn lại thô to phồng lên, được vải bố quấn quanh từng vòng, nhìn qua cực kỳ khó chịu.

Đạo sĩ chỉ vào vị kiếm khách độc nhãn áo kia nói: "Vị này là Hàn Đình kẻ bị ruồng bỏ bởi Phá Pháp Kiếm đường tại Hà Yến quận, tu luyện Phá Pháp kiếm tới trình độ tinh thâm, kiếm cương vừa ra, liền có thể phá huyễn thuật tà pháp, vô cùng sắc bén."

Đạo sĩ kia chỉ chỉ vào quái nhân ốm yếu kia nói: "Vị này chính là Ô Thiên Hành kẻ bị ruồng bởi Tương Tây Ô gia, Ô gia am hiểu luyện quỷ pháp Tiệt Mạch, đầu Quỷ Thủ này của hắn là hóa thành từ cánh tay đã cắt đi của một tướng quân thuộc Hắc Cương tiền triều, cấy ghép lên trên người mình, không chỉ đao kiếm khó thương, mà còn có lực lớn vô cùng, hơn nữa còn dính thi độc."

Trương thị cau mày nói: "Tại sao đều là kẻ bị ruồng bỏ?"

Đạo sĩ liếc mắt: "Nói nhảm, đệ tử của tông môn thế gia đứng đắn, ai sẽ muốn bị ưng khuyển của Tĩnh Dạ ty truy sát mạo hiểm đi làm sát thủ chợ đen?"

"Vậy được, liền là bọn hắn đi."

Nhưng Đạo sĩ cũng không có động thủ, chẳng qua là vươn tay, búng ngón trỏ cùng ngón cái.

"Có ý tứ gì?"

"Tiền đó."

Lông mày của Trương thị lập tức dựng đứng lên, bất mãn nói: "Còn muốn tiền? Lần trước ngươi nói ngươi xuất mã dễ như trở bàn tay, già trẻ không gạt, kết quả tiểu súc sinh kia vẫn còn sống rất tốt, hiện tại ngươi còn muốn tiền?"

Đạo sĩ hừ lạnh nói: " Tâm Quỷ của ta giết một người bình thường làm sao có thể xảy ra chuyện? Rõ ràng là tình báo của ngươi có vấn đề mới đưa đến thất bại!

Bên người Tiểu tử kia tuyệt đối có loại đồ vật pháp khí gì đó cho nên mới có thể bảo vệ hắn một mạng, ta còn bị mất đi Tâm Quỷ đã tế luyện vài chục năm, đơn hàng này rõ ràng là ta thua thiệt lớn, bần đạo còn chưa có tìm ngươi tính sổ sách đó!"

Trương thị lớn tiếng nói: "Ngươi đây rõ ràng là đang doạ dẫm!"

Trên mặt Đạo sĩ bỗng nhiên lộ ra một nụ cười âm lãnh: "Doạ dẫm? Phu nhân ngươi hiểu như vậy cũng đưicj."

Lúc này Cố Chương đi theo bên người Trương thị Cố Chứng bỗng nhiên hét lên một tiếng, chỉ vào sau lưng Trương thị, gương mặt hoảng sợ.

Một đầu Tiểu Quỷ mang bộ dáng của quả thận không biết từ khi nào đã bò lên trên bờ vai của Trương thị, đang cọ lấy gương mặt của nàng.

Trương thị cố nén để không thét ra tiếng, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, run rẩy nói:

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi nên biết ca ca ta đã bái nhập Thần Tiêu Phích Lịch đường ở Giang Nam rồi?"

Đạo sĩ cười lạnh nói: "Làm ta sợ a, bần đạo dám ở kinh thành tiếp việc, ngươi cho là ta sẽ sợ Thần Tiêu Phích Lịch đường? Đây là Kinh Thành, không phải Giang Nam!

Phu nhân, ngươi đối với người tu hành không hiểu rõ, cũng không cần dùng kế vặt này của ngươi mưu toan phỏng đoán ngươi thế giới của người tu hành.

Doạ dẫm cũng tốt, bắt chẹt cũng được, ngược lại người ta là tìm tới cho phu nhân ngươi, có cho bạc hay không, thì do chính ngươi quyết định.

Ngươi với ta cũng tính là có chút quan hệ, ta nhận ngươi, nhưng Thận Quỷ này của ta cũng không nhận ngươi!

Quên nói cho ngươi, Thận Quỷ này là ta dùng một đầu sắc quỷ luyện chế, mặc dù tuổi tác của phu nhân ngươi hơi bị lớn, nhưng bảo dưỡng nhan sắc cũng rất không tồi, phong vận vẫn còn a, ngươi xem, nó giống như hết sức thích ngươi a.

"

Nói xong, Thận Quỷ kia bỗng nhiên mở ra miệng rộng, lè lưỡi liếm một thoáng lên trên gương mặt của Trương thị trên , lập tức dọa nàng đến mức hét lên một tiếng.

"Ta cho! Ta cho!"

Đạo sĩ vẫy tay một cái, thu hồi Thận Quỷ kia, lẩm bẩm: "Cho tiền sớm phải tốt hơn không, cứ nhất định phải nói nhảm nhiều như vậy. Lòng người không cổ, sinh ý khó thực hiện đi."

"Hai vị này, một người một ngàn lượng."

Đạo sĩ nhất chỉ hai người kia.

Trương thị cắn răng móc ra sấp ngân phiếu hai ngàn lượng ném cho đạo sĩ.

"Phu nhân còn thiếu ta một ngàn lượng a."

"Không phải ngươi nói một người 1000 sao?"

Đạo sĩ chỉ vào chính mình: "Quy củ của ta trong nghề này phu nhân đã quên rồi sao? Tiền hoa hồng a."

Trương thị cắn răng tiếp tục ném ra một ngàn lượng, lúc này đạo sĩ mới hài lòng cầm lấy tiền rời đi, trước khi đi hắn còn nói thêm câu: "Đúng rồi , phu nhân chớ có quên nắm tiền trà nước kết, bần đạo là người có thể diện, không làm được việc ăn cơm chùa."

Chờ đến khi bọn hắn vừa đi, Trương thị lại lập tức ngồi phịch xuống ghế, nàng ôm chầm Cố Chứng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chứng Nhi, những khuất nhục mà vi nương nhận lấy ngươi có thấy không?

Qua chút thời gian nữa ta liền để cho cữu cữu ngươi dùng sức mạnh, lấy hết của cải trong nhà ra, nghĩ biện pháp khiến ngươi có thể bái nhập vào trong Bạch Vân quan!

Tước vị Cố gia là của ngươi, Cố gia có thể trở nên nổi bật, cũng là nhờ ngươi!

Ta muốn cho lão thái bà kia nhìn một chút, tên tiểu súc sinh nàng che chở kia căn bản chính là đồ phế vật, chỉ có ngươi mới có thể để cho Cố gia trọng chấn uy danh, làm rạng rỡ tổ tông!"

Cố Chứng hăng hái gật đầu, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng trên mặt hắn vẫn hiện ra, vẻ kiên nghị cùng ngoan tuyệt.

Dưới tửu lâu, đạo sĩ vân vê ngân phiếu trong tay, đắc ý cười.

Coi như nữ nhân này không lấy tiền ra mời sát thủ, thì tự mình cũng phải động thủ.

Đó là Tâm Quỷ của hắn, làm sao hắn có thể để cho tiểu tử kia thuận lợi rời khỏi Kinh Thành?

Hiện tại có người cho tiền, còn có thể làm cho mình dùng ít sức, cớ sao mà không làm đây?

. . .

Trên đại lộ thông từ Kinh Thành tới hướng Đông Lâm quận, Cố Thành cùng ba tên gia đinh đã đi được năm ngày đường, nhưng tâm hắn lại càng ngày càng nặng.

Từ khi rời đi Kinh Thành, này ba tên gia đinh liền thay đổi bộ dáng kính cẩn nghe theo trước đó, mang theo thái độ lạnh lẽo, một mực đi đường, đồng thời thời thời khắc khắc đều đang ngó chừng hắn.

Ba người này đều là người của Trương thị, chuẩn xác mà nói, toàn bộ gia đinh trong Cố phủ đều là người của Trương thị, tất cả đều là bộ hạ của nhị thúc hắn tại Tây Cương đưa về, nguyên nhân có thể là do thụ thương hoặc là tuổi tác cao nên xuất ngũ, liền tới đến Cố phủ để làm gia đinh.

Loại chuyện này là một loại tập tục chuyên dùng trong các nhà công hầu dùng võ ở Đại Càn, vừa yên tâm, lại có thể hiển lộ rõ ràng sự nhân nghĩa của bản thân.

Một đường đi tới này, Cố Thành loáng thoáng có thể cảm giác được, sau lưng mình có vẻ như có người đi theo hắn.

Đại lộ của Đại Càn thông suốt bốn phương, không có đạo lý gì mà luôn có hai con ngựa đi theo sau bọn họ, đồng thời còn không hề vượt qua, vẫn luôn duy trì một khoảng cách.

Lúc Cố Thành phát hiện điều bất thường này, tâm lập tức chìm đến đáy cốc.

Giương mắt nhìn thoáng qua ba tên gia đinh ở bên người, hiện tại Cố Thành là ngoại luyện sơ kỳ cửu phẩm, nhưng ba tên gia đinh đều là quân lính xuất ngũ, coi như không phải chính thức là người tu hành, nhưng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, đồng thời có kinh nghiệm chém giết phong phú.

Bên trong Võ Cương kỷ chỉ có phương thức tu luyện, không có chiêu thức võ kỹ, lúc Cố Thành rời đi Trung Dũng hầu phủ, chỉ mang theo một thanh dao gắm có thể dễ dàng cho ẩn giấu, coi như Cố Thành có Tâm Quỷ tại thân, có thể tập kích giết người, nhưng ở địa phương rộng lớn như thế, ai cũng có ngựa trong tay, làm sao hắn trốn được?

Lúc này Cố Thành chợt phát hiện, đường đi của bọn hắn , có vẻ như thoát ly quan đạo, đang đi trên đường nhỏ.

Cố Thành một cau mày nói: "Đường này giống như không đúng lắm? Chúng ta đã rời xa quan đạo."

Một tên gia đinh trong đó cười ha hả nói: "Công tử không cần phải lo lắng, chúng ta đi đường nhỏ sẽ nhanh hơn một chút so với quan đạo."

"Thế nhưng đường nhỏ rất nguy hiểm."

"Có ta ở đây, nhất định bảo đảm công tử bình an."

Nói xong, cơ hồ ba tên gia đinh cố ý kẹp Cố Thành ở giữa.

Cố Thành không nói thêm gì nữa, lại đi mấy canh giờ, sắc trời dần tối, con đường phía trước xuất hiện một cái khách sạn nhỏ.

"Ta đói." Cố Thành bỗng nhiên dừng ngựa lại.

Ba tên gia đinh liếc nhau, gật đầu nói: "Được, chúng ta ở chỗ này ăn chút thức ăn đi."

Khách sạn kia rất nhỏ, lầu một chỉ có mấy bàn lớn, cũng chỉ có một Tiểu Nhị đồng thời kiêm chức đầu bếp cùng chưởng quỹ, ở đây vốn chuyên dùng để phục vụ những thương nhân không thích đi đường đên.

Đám người Cố Thành đi vào trong khách sạn, một tên gia đinh trong đó nói: "Chưởng quỹ, có thức ăn sở trường gì mau mau mang lên."

Chưởng quỹ kia xoa xoa tay, có chút xấu hổ nói: "Ban ngày vừa đi ngang qua một đội Đại Thương, ăn xong vài thứ, thức ăn dự trữ trong tiểu điếm có chút không đủ, chỉ còn lại hai con gà cùng một chút còn bánh hấp."

"Đều mang lên đi."

Lúc sau chưởng quỹ vừa mới đem đồ ăn lên,thì cửa lớn của khách sạn bị đẩy ra, Hàn Đình của Phá Pháp kiếm đường cùng tên 'Quỷ Thủ' Ô Thiên Hành nhanh chân đi vào trong khách sạn.

Chưởng quỹ của khách sạn ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, hai vị khách quan, không có thức ăn, một chút đồ ăn cuối cùng, đều bị vài vị khách quan đằng trước lấy đi rồi."

"Có rượu không?" Hàn Đình hỏi.

"Rượu đã hết."

"Có nước lạnh không?"

"Nước lạnh khẳng định có, thế nhưng. . ."

Hàn Đình vung tay lên, thản nhiên nói: "Vậy liền lấy lên hai bát nước lạnh."

Chưởng quỹ khách sạn thấp thỏm trong lòng bưng lên hai bát nước lạnh, trực giác nói cho hắn biết, hai vị này cũng không phải loại lương thiện gì.

Cố Thành cũng trong bóng tối đánh giá hai người kia, đồng thời trong lòng không ngừng thở dài, cục diện này có thể nói là hỏng bét đến mức không thể cứu chữa.

Bạn đang đọc Thông U Đại Thánh của Phong Thất Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vọngtinhđài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.