Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta sẽ trở lại

Phiên bản Dịch · 2592 chữ

Chương

Lực lượng là thứ đại biểu cho người tu hành, hiện tại thứ Cố Thành thiếu nhất chính là lực lượng.

Cố Thành nên tính là người đã chết qua hai lần.

Trí nhớ tử vong ở kiếp trước vẫn rõ mồn một ở trước mắt, cảnh chết của đời này cũng tràn vào trong đầu của hắn.

Mùi vị tử vong cũng không tốt đẹp gì, Cố Thành cũng không muốn nếm thử một lần nữa.

Có nhiều thứ chỉ có mất đi mới biết được trân quý, chết qua rồi, mới biết được còn sống đáng ngưỡng mộ đến cỡ nào.

Đối với việc khao khát lực lượng Cố Thành không có thời gian để trì hoãn, sau khi Thiết Thiên Ưng đi, hắn lập tức lật quyển Võ Cương kỷ yếu cùng Huyền Cương đạo thuật nhìn một chút.

Bên trên Huyền Cương đạo thuật ghi chép rất ít pháp môn, chỉ có một môn Kim Quang ấn là có thể tu hành, hiệu quả chính là là có thể khắc chế quỷ mị tà vật cấp thấp.

Bất quá muốn thi triển Kim Quang ấn điều kiện tiên quyết là một tay kết ấn, một tay dùng dương cương chi huyết vẽ bùa mới có thể thi triển, càng dương cương hiệu quả càng mạnh.

Còn về tiêu chuẩn của dương cương là gì, phía trên không có viết.

Nhưng Cố Thành cảm giác mình rất dương cương, bất luận đời trước hay là đời này đều rất dương cương.

Đời trước hắn là không có cơ hội, nhưng đời này nha, dù sao cũng là một thế gia công tử, bên người còn có nhiều nha hoàn xinh đẹp, rất nhiều, kết quả cái tên này cũng rất là thành thành thật thật, ngay cả Cố Thành cũng có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thật vất vả xuyên việt rồi, cỗ thân thể này cũng không lưu lại cho hắn chút hồi ức mỹ hảo gì đó.

Ngoại trừ Kim Quang ấn ra, Huyền Cương đạo thuật chủ yếu vẫn là giảng giải một chút kiến thức bình thường liên quan tới yêu tà quỷ vật các thứ.

Tỉ như Tĩnh Dạ ty cũng đem yêu vật cùng quỷ mị dựa theo cấp bậc của người tu hành quy ra chín cấp bậc.

Quỷ vật là: U hồn, Tiểu Quỷ, Oán Quỷ, Lệ Quỷ, Ác Quỷ, Quỷ Tướng, Quỷ Vương, Âm Thần.

Yêu vật là: Mãnh Thú, Tinh Quái, Tiểu Yêu, Yêu Quái, Yêu Linh, Đại Yêu, Yêu Vương, Yêu Thần

Đẳng cấp đằng sau còn có một câu ghi chú, quỷ vật yêu vật có năng lực đa dạng , đẳng cấp chẳng qua là một tham khảo, có chút quỷ vật đẳng cấp tuy thấp, nhưng lại có một ít năng lực tà dị nguy hại cực lớn.

U Hồn xếp thứ chín là yếu nhất, cơ hồ không có tính uy hiếp, yếu hơn nữa thậm chí ngay cả người bình thường tràn đầy dương khí cũng không thể tới gần, mạnh một chút cũng chỉ có thể dựa vào hình dáng để dọa người.

Tiểu Quỷ xếp thứ tám là đã ngưng tụ thành hình thể quỷ vật , có thể tạo thành một chút tổn thương với nhân loại, có chút thậm chí sẽ trí mạng, chỉ có người tu hành mới có thể đối phó.

Nếu dựa theo đẳng cấp này để phân biệt, Tâm Quỷ bên trong không gian hắc ngọc của Cố Thành hẳn là Tiểu Quỷ xếp thứ tám, đã có hình thể, có thể hại chết người.

Bất quá kỳ quái là, đằng trước rõ ràng nói là chia làm chín cấp, nhưng đẳng cấp cao nhất ở cuối cùng này lại bị xóa đi, điều này là có ý gì?

Cố Thành không có suy nghĩ nhiều, lật hết quyển Huyền Cương đạo thuật, trong đó có ghi lại một chút thông tin liên quan tới quỷ mị yêu vật khiến cho trong lòng Cố Thành phải phát lạnh.

Yêu tà quỷ vật hoành hành, còn có những tên tu sĩ tà đạo tùy ý làm bậy, thậm chí trong kinh thành cũng dám sử dụng tà pháp giết người, dù cho có Tĩnh Dạ ty tồn tại, rõ ràng cũng không thể cam đoan tuyệt đối an toàn.

Thiết Thiên Ưng nói rất đúng, trên đời này không ai có thể bảo chứng tuyệt đối an toàn, có thể bảo vệ mình, chỉ có chính mình.

Buông xuống quyển Huyền Cương đạo thuật, Cố Thành lật quyển Võ Cương kỷ để xem xét tỉ mỉ.

Phương pháp ngoại luyện cần dựa theo từng tư thế kì dị bày ra trên đồ án của Võ Cương kỷ, mãi đến khi cảm giác được trong cơ thể sinh ra một dòng nước nóng lưu động ở trong người, con đường lưu động chính là kinh mạch.

Cỗ nhiệt lưu này chính là khí kình sơ cấp nhất, trong khi tràn vào kinh mạch trong tứ chi, đánh vào da thịt gân cốt ở bên ngoài, đây cũng là phương thức tu luyện ngoại luyện.

Mà tu luyện tới hậu kỳ, khí kình có khả năng ngoại phóng, thậm chí có khả năng diễn hóa thành chân khí hoặc là cương khí, dĩ nhiên để đạt tới cảnh giới đó ít nhất cũng là võ giả thất phẩm, lục phẩm mới có thể đạt tới.

Cố Thành chỉ dùng mấy cái canh giờ liền cảm giác được khí kình tồn tại trong kinh mạch, hắn cũng không biết tốc độ này đến tột cùng là nhanh hay là chậm.

Nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài còn chưa tối, Cố Thành lại bắt đầu trùng kích thân thể, nhưng chỉ kiên trì được hai ba canh giờ liền cảm giác thân thể bủn rủn.

Bất quá Cố Thành lại có thể rõ ràng phát giác được giống như thân thể so với lúc trước nhẹ hơn mấy phần, trạng thái tinh thần cũng đầy đủ.

Trong khoảng thời gian thời gian này, Cố Thành hoặc là theo chân Cố lão thái quân ăn cơm, hoặc là trốn mình ở trong phòng bắt đầu luyện thể, địa phương khác hắn không thể đi, cũng không dám đi.

Cố Thành cũng không biết là bản thân mình sau khi bị hại có mẫn cảm quá không, hay là bên trong Trung Dũng hầu phủ thực sự có người đang giám thị hắn, hắn luôn cảm giác có người đang nhìn trộm mình.

Sau một tháng, Cố Thành tàn nhẫn nện lên mặt đất hai lần, trong vòng một tháng này những tảng đá xanh lát trên mặt đất, đã bị Cố Thành đánh ra hai quyền ấn thật sâu.

Dựa theo bên trong Võ Cương kỷ nói, thời điểm ra quyền, gân xương da thịt hợp nhất, quyền nặng trăm cân, vỡ bia nứt đá, điều này trên cơ bản liền đạt đến ngoại luyện sơ kỳ, có thể coi thành người tu hành người tu hành.

Cố Thành cũng không biết một quyền này của mình có đạt tới trăm cân hay không, nhưng ngược lại gân xương da thịt hợp nhất hắn làm được, nền đá bên trong Trung Dũng đều là lựa chọn những chủng loại cực kỳ kiên cố, hẳn là đã có thể đánh nát tảng đá bình thường.

Loại tốc độ này của Cố Thành dựa theo Võ Cương kỷ mà nói, đã được coi như là tương đối nhanh, hẳn là có quan hệ với quyền cước lúc nhỏ mà hắn học được.

Trong trí nhớ lúc phụ thân của Cố Thành còn, từ nhỏ đã dạy hắn một chút công phu quyền cước cơ sở, nhưng từ sau khi phụ thân hắn qua đời, Cố lão thái quân quá mức cưng chiều, nên liền có chút hoang phế.

Chịu đựng qua một tháng này, cuối cùng Thiết Thiên Ưng cũng đưa văn thư tới, Cố Thành cũng có thể lên đường đi Hà Dương phủ đưa tin, thoát ly khỏi Hầu phủ giống như lồng giam nguy hiểm rình rập này.

Trước cửa lớn của Hầu phủ, tất cả người trong Hầu phủ đều tới đưa tiễn, Cố lão thái quân ôm Cố Thành, lau nước mắt: "Tôn nhi của ta , đi Hà Dương phủ nhất định phải chiếu cố bản thân kỹ lưỡng, chớ đau lòng về việc tiền bạc, trong phủ vẫn còn có chút của cải, không có tiền liền viết thư về."

Thiết Thiên Ưng ho khan một tiếng: "Cố lão thái quân yên tâm, bổng lộc của Tĩnh Dạ ty ta vẫn còn rất cao, so với quan văn quân đội đều cao hơn."

Cố Thành hướng về phía Cố lão thái quân thi lễ một cái, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu của Cố phủ bên trên khắc bốn chữ lớn Trung Dũng hầu phủ, trầm giọng nói:

"Nãi nãi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho mình , chờ đến lúc tôn nhi xông ra mảng trời đất này, liền sẽ trở lại."

Lời này của Cố Thành không nói riêng gì với Cố lão thái quân, mà còn là nói với”Chính mình”, nói với “Cố Thành” đã chết dưới tay tà pháp kia.

Sau khi xuyên việt, trí nhớ Cố Thành ở kiếp này hắn đều nhìn thấy, cũng chỉ có thể dùng hai chữ để đánh giá ở kiếp này của bản thân, đó chính là đơn thuần.

Phụ mẫu mất sớm, Cố Thành từ nhỏ đã được Cố lão thái quân nuôi lớn.

Cố lão thái quân vốn là người thiện nhân, lại không quen sủng, cho nên Cố Thành cũng không có tật xấu gì quá lớn, mặc dù văn không thành võ chẳng phải, nhưng lại đối xử hiền lành với mọi người, càng không có tâm cơ gì, đối với vị trí người thừa kế tước vị kia, thậm chí hắn còn không có khái niệm.

Sau khi xuyên việt Cố Thành lập tức liền có thể cảm giác được ác ý của Trương thị đối với mình, nhưng tại trong trí nhớ của Cố Thành kiếp này, vậy mà hắn chỉ cảm thấy là tự mình không nhu thuận, là chính mình đã làm sai điều gì do, cho nên thẩm nương mới không thích.

Kết quả một người vô hại đơn thuần như thế, nhưng bởi vì tranh đấu lợi ích, chết thảm dưới tay tà pháp, mặc dù đến chết hắn cũng không biết chân tướng, nhưng Cố Thành lại cảm giác sự biệt khuất cùng không đáng.

Chính mình có thể sống lại một kiếp, là bởi vì chiếm cứ thân thể của 'Cố Thành'.

Theo bản năng, Cố Thành liền cảm giác mình thiếu ‘Chính mình' ở kiếp này một ít gì đó, cho nên biệt khuất cùng không đáng của hắn, tương lai sẽ do bản thân thay hắn trả lại!

Lúc này Trương thị cũng cười híp mắt đi tới nói: "Thành Nhi, sau khi đi Hà Dương phủ, phải nhớ kỹ thường xuyên gửi thư cho nhà, chúng ta đều sẽ tưởng niệm ngươi, còn nữa hôm nay Chứng Nhi cũng đã xin nghỉ phép ở thư viện để trở về, cố ý tới tiễn ngươi lên đường."

Bên cạnh Trương thị lag một thiếu niên anh tuấn chừng mười lăm mười sáu tuổi đi tới, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nói với Cố Thành: "Chúc huynh trưởng chuyến này thuận lợi, thuận buồm xuôi gió."

Thiếu niên kia chính là nhi tử Cố Chứng của Trương thị.

Tại trong trí nhớ của Cố Thành hắn rất ít xuất hiện, từ nhỏ Trương thị đã đưa hắn đến thư viện đọc sách, còn tìm thêm sĩ quan xuất ngũ làm Võ sư, dạy bảo hắn công phu quyền cước.

So sáng cùng với Cố Thành văn không thành võ chẳng phải, Cố Chứng có thể nói là văn võ song toàn.

Cố Thành cũng không biết hắn đến tột cùng có biết việc mẫu thân hắn làm hay không, có điều bây giờ xem ra, tối thiểu giữa hắn cùng Cố Thành cũng không hề có cảm giác thân cận gì.

Cúi đầu xuống, tận lực không cho Trương thị nhìn thấy ánh mắt của mình, Cố Thành trầm giọng nói: "Đa tạ thẩm nương cùng đệ đệ."

Thiết Thiên Ưng đem văn thư cùng một lệnh bài đại biểu cho Tĩnh Dạ ty kín đáo đưa cho Cố Thành: "Cố công tử, phía Hà Dương phủ ta đã đưa tin tức qua, ngươi trực tiếp cầm lấy đồ vật đi Hà Dương phủ đưa tin là được, Tĩnh Dạ ty còn có sự vụ khác, ta không thể tiếp đón được nữa."

Thiết Thiên Ưng thân là Huyền Giáp vệ của Tĩnh Dạ ty Kinh Thành, sự tình trên người hắn cũng không ít, đương nhiên sẽ không tự mình đưa Cố Thành đi Hà Dương phủ.

Cố lão thái quân lo lắng nói: "Trên đường đi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. "

Trương thị hơi lộ ra vẻ cay nghiệt, khóe miệng vạch ra một tia đường cong: "Lão thái quân yên tâm, ta đều đã sắp xếp xong xuôi ba tên gia đinh hộ tống Thành Nhi lên đường, đều là những lão binh ngày xưa đi theo nhị thúc hắn, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện."

Cố lão thái quân hài lòng nhẹ gật đầu: "Không sai, chuyện này ngươi đúng là làm rất chu đáo."

Sắc mặt Cố Thành hơi đổi: "Không cần làm phiền, có đường lớn từ Kinh Thành đến Hà Dương phủ, làm sao gặp phải nguy hiểm được."

Cố lão thái quân đối với việc này lại không nghe theo Cố Thành, ngược lại còn cường thế vung tay lên: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho dù an toàn cũng không được."

Ở bên trong Cố phủ bên trong, coi như là Trương thị cũng không dám trắng trợn phản bác Cố lão thái quân, nàng vừa mở miệng như thế, nếu như Cố Thành lại phản kháng kịch liệt liền lộ ra vẻ khả nghi.

Cho nên Cố Thành đành phải để cho ba gia đinh có thân thể cường tráng hộ tống lên ngựa, rời khỏi Kinh Thành.

Không có ba người bọn họ hộ tống, có thể là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nhưng có ba người bọn họ hộ tống, chính là thời thời khắc khắc mang theo nguy hiểm ở bên người.

Thời điểm rời khỏi Kinh Thành, Cố Thành quay đầu nhìn một thoáng.

Thời gian hắn xuyên qua đến bây giờ đã hơn một tháng, hắn đều không hề rời khỏi Cố phủ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng bên ngoài của Kinh Thành Đại Càn.

Tường thành hùng vĩ cao tới trăm trượng được xây lên bằng những những viên gạch đá màu đen nhánh to lớn, càng tới gần thậm chí liếc mắt cũng không thể nhìn thấy phần cuối, giống như cự thú Hồng Hoang phủ phục ở trên mặt đất.

Này loại thành trì hùng vĩ như này là trong lịch sử kiếp trước của hắn cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện.

Một ngày nào đó, Cố Thành sẽ lại về tới đây, nhìn kỹ Kinh Thành Đại Càn này thêm chút nữa.

Bạn đang đọc Thông U Đại Thánh của Phong Thất Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vọngtinhđài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.