Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lê Nguyệt Kiều

Tiểu thuyết gốc · 2406 chữ

- Mẹ nó gặp quỷ , ngủ 6 năm , từ lúc thiếu niên đến lúc thanh niên vậy mà vừa ra đường đã có người nhận ra .

Bá Dương khoan leo lên xe mà quay đầu nhìn nơi phát ra giọng nói , lập tức, một thiếu nữ mặc quần áo thể thao màu trắng, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất nhanh chạy tới.

Thiếu nữ này một đầu tóc dài đen nhánh, dáng người cao gầy, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, phát dục vô cùng đúng chỗ. Da thịt trắng nõn như ngọc, khí chất cao nhã, xinh đẹp như thiên tiên, phối hợp một thân quần áo thể thao màu trắng, lộ ra vẻ cực kỳ tinh minh giỏi giang, mà động tác của nàng cũng phi thường nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, xem xét liền biết là nhân vật có chút bản lĩnh.

Nhìn lướt qua , hai mắt Bá Dương sáng lên , mỹ nhân , một chín một mười so với Thanh Tâm nhà mình , nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt xinh xắn ấy , con ngươi vừa toả sáng lập tức co rút. Đây chính là Lê Nguyệt Kiều . Hồi cấp hai , vì một chút hiểu lầm mà cô gái này luôn tìm hắn gây sự , Bá Dương sợ phiền rồi ,nên thấy tiếng cô gái này là lặn , Nguyệt Kiều còn tưởng hắn sợ nàng , lại càng tìm hắn gây sự nhiều hơn , phiền khủng khiếp ,cũng may thời gian hết lớp chín nàng cùng gia đinh ra nước ngoài sinh sống , khoảng thời gian phiền hà cuối cùng cũng chấm dứt . Vậy mà ông trời con mẹ nó , vừa chấm dứt khoảng thời gian ấy chưa được bao lâu thì hắn gặp biến , phải nằm đến giờ . thế mà vừa tỉnh lại , người đầu tiên hắn gặp ngoài gia đình vậy mà lại là bà cô này , hắn thật muốn quay lại chiếc giường thân thuộc kia để nằm nốt quãng đời còn lại .

Trong mắt Nguyệt Kiều , Bá Dương là một tiểu tử không nên thân , nhu nhược . Thậm chí do khác lớp nên cô cũng ‘ tiện thể ‘ đánh giá luôn là Bá Dương học dốt . Nói chung đánh giá về Bá Dương của Nguyệt Kiều là ngoài đẹp trai ra thì không được cái nước bộ gì .

Một điều Nguyệt Kiều không để ý là dù ra nước ngoài 6 năm , nhưng cô thương xuyên nhớ về tên tiểu tử biến thái, tất nhiên đại tiểu thư không hiểu phong tinh này sẽ không cho là mình lại thích Bá Dương , nàng căn bản cho là mất một người để bắt nạt nên hụt hẫng , vậy thôi.

-Trần Bá Dương . ngươi mấy năm không gặp lại đẹp trai thêm à , quan trọng là người định làm gì , định bẻ gương chiếc g63 này à , ngươi biết giá bao nhiêu không ?

-Ta đi làm gì, có liên quan tới cô sao?

Lông mày Trần Bá Dương nhíu lại, lạnh giọng nói ra. Hắn thật sự không chịu được nữa rồi , gặp lại còn chưa nói được câu nào đàng hoàng , trực tiếp cho hắn là kẻ ăn cắp vặt , lạy dù hắn để xe mép đường nhưng khu này cũng là bảo tàng , người chạy bộ như cô đông như kiến , muốn bẻ là bẻ sao.

-Ngươiii ..!!

Lê Nguyệt Kiều lập tức chán nản, nghiến răng nghiến lợi, bình thường Trần Bá Dương nhìn thấy nàng là nhanh chân bỏ chạy, không nghĩ tới hôm nay lại dám quát nàng, tên này không phải là không gặp nên đổi tính chứ?

Bá Dương không muốn dây dưa với nàng nữa , trực tiếp quay người bước lên xe bỏ lại Nguyệt Kiều trố tròn mắt phía sau .

-Hừ tên này chắc chắn là thuê xe rồi, chắc chắn là để cua mấy em sinh viên rồi , ta muốn đi xem tên này đến cùng muốn làm trò xấu gì.

Lê Nguyệt Kiều cắn răng, rất nhanh ngăn cản một chiếc taxi, dồn dập nói:

-Tài xề, phiền toái ngươi đi theo chiếc xe g63 kia.

Thư viện? Ta... Ta không nhìn lầm a? Người này vậy mà tiến vào Thư viện?

Cho rằng Trần Bá Dương là muốn làm làm hại con gái nhà lành, lúc này Lê Nguyệt Kiều mới một đường đi theo, lại như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Bá Dương vậy mà tiến vào thư viên Đông Phương .

Lê Nguyệt Kiều ngồi ở trong xe taxi, dùng sức vuốt vuốt đôi mắt của mình, văn vê đến đau nhức, cuối cùng xác định mình không nhìn lầm.

Trần Bá Dương, thật sự đi vàoThư viện Đông Phương.

Nói Trần Bá Dương đi đến cổng các trường đại học, Lê Nguyệt Kiều có thể lý giải, cũng phù hợp bản tính của Trần Bá Dương, nhưng mà, Bá Dương tiến vào Thư viện, vậy thì quá không thể tưởng tượng rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại là sự thật.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, coi như cho Lê Nguyệt Kiều 1 tỷ, nàng cũng sẽ không thèm tin tưởng, Trần Bá Đạo sẽ có một ngày đi vào Thư viện, địa phương " cao cấp" bực này với hắn mà nói, cả đời cũng khó có khả năng tiến vào.

- Ta ngược lại muốn nhìn, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Hừ, hắn là siêu cấp biến thái, liên tục tiến hành nhìn trộm mình con gái nhà lành tiến vào nhà vệ sinh, vậy mà cũng học người ta vào thư viện, nhất định là xem...

Lê Nguyệt Kiều mặt ngọc xoát thoáng một phát, đỏ lên không thôi:

- Mình đang suy nghĩ cái gì vậy, Thư viện Đông Phương lớn như vậy, tại sao có thể có loại sách nầy. A, mình sắp điên rồi.

Dùng tính cách mà Nguyệt Kiều áp cho Bá Dương, đi vào thư viện khẳng định không có chuyện tốt lành gì, nhưng ở Thư Viện lớn và nhiều người tri thức này có thể làm gì a. Lê Nguyệt Kiều nghĩ tới, đương nhiên là sách vở đồi trụy kia.

- Tài xế, bao nhiêu tiền?

Nguyệt Kiều cảm giác mặt ngọc của mình bị phỏng, không dám tiếp tục nghĩ tiếp, lập tức lựa chọn xuống xe, bất quá, mặt của nàng trở nên đỏ hơn. Nha đầu này phát hiện mình không mang tiền.

Lê Nguyệt Kiều là đi tập thể dục, nên mang tiền theo làm gì? Hơn nữa, nha đầu này bình thường cũng không có mang tiền mặt, tất cả đều là quét thẻ.

-Bảy năm nghàn.!

Trung niên tài xế mặt mỉm cười nói.

-Chú à, con... con quên mang tiền theo.

Nguyệt Kiều đỏ mặt không thôi, nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ vì tiền phát sầu, cho tới bây giờ cũng không thiếu tiền xài:

- Chú chờ cháu thoáng một phát, cháu đi lấy ngay.

Nguyệt Kiều rất nhanh chạy vào Thư viện , thời điểm nhìn thấy Trần Bá Dương, lập tức cao hứng không thôi. cho tới bây giờ Nguyệt kiều không nghĩ tới sẽ có một ngày, bởi vì có thể nhìn thấy Bá Dương mà cao hứng, hưng phấn.

- Trần Bá Dương , cho ta bảy năm ngàn.

Nguyệt Kiều một phát bắt được Bá Dương liền ra lệnh. Bất quá, bên trong thanh âm của nàng, lại tràn đầy ngượng ngùng, xấu hổ.

-Bảy năm ngàn? Ngươi đường đường là tiểu thư cấp hai thường xuyên được gia đình cho tài xế riêng lái ô tô đưa đi đón về sao, lại hướng ta xin bảy năm ngàn?

Trần Bá Dương nhíu mày lại, bình thản nói:

-Thật đáng tiếc, ta không có

Hiếm khi có cơ hội trả đũa cô nàng chanh chua này tất nhiên Bá Dương sẽ không bỏ qua, vả lại dùng thái độ hiện tại của Lê Nguyệt Kiều, Trần Bá Dương cũng sẽ không cho. Mẹ nó, ca ca ta không nợ ngươi, hướng ca ca mượn tiền lại dùng khẩu khí như ra lệnh, ca ca ta dựa vào cái gì cho ngươi?

-Trần Bá Dương , ngươi ngươi ….ta ….

Nguyệt Kiều thật không ngờ , tên này … tên này vậy mà dám từ chối mình .

Bá Dương vẫn nhất quyết : ngươi ta cái gì , không có là không có !

Lê Nguyệt Kiều mặt ngọc càng đỏ hơn, tức giận dậm chân, lập tức ở trong tiệm sách yên tĩnh, đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Mắt thấy nhiều người chú ý , dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình , Nguyệt Kiều thật muốn tìm cái lỗ nẻ để chui .

Bá Dương thấy đã đến giới hạn , mọi người đã chú ý , nha đầu kia thì mắt rưng rưng như sắp khóc , cuối cùng buông tha . Hắn rút tờ năm trăm ca đưa cho Nguyệt Kiều .

-Hừ!

Nguyệt Kiều hừ lạnh , không khách sáo cầm lấy tờ tiền quay người chạy ra ngoài thư viện .

Chỉ một phút sau , Nguyệt Kiều đã quay lại vọt tới bên người Trần Bá Dương, vừa muốn nổi giận, tức giận mắng hoặc là đánh Bá Dương một chầu, nàng liền ngây ngẩn cả người, miệng nhỏ đáng yêu cũng đã lớn thành hình chữ O.

Chỉ thấy trong tay Trần Bá Dương cầm lấy một cuốn sách giới thiệu các loại thảo dược, ánh mắt của Trần Bá Dương đặt ở trên cuốn sách, rất là chăm chú. Nếu như không phải tốc độ lật sách của Dương thật sự là quá nhanh, dùng bộ dáng chăm chú của hắn, Nguyệt Kiều thật đúng là sẽ cho rằng Dương lãng tử hồi đầu, bỏ tà quy chỉnh đó chứ.

Chỉ là, hiện tại Trần Bá Dương không phải đang đọc sách a, rõ ràng là lật sách, còn rõ ràng chăm chú.

Một cuốn sách giới thiệu thảo dược ở trong tay Bá Dương, không đến hai phút đồng hồ đã xem xong. Mà Bá Dương lại vui vẻ không biết mỏi mệt, bỏ cuốn sách trong tay lại giá sách, tiện tay lại rút ra một quyển, tiếp tục lật.

Y nguyên rất chăm chú, rất nhanh chóng!

- Hắn tới nơi này khẳng định không có chuyện tốt, hiện tại phát hiện ta đi theo, cho nên mới làm ra vẻ đang đọc sách. Được rồi, cho dù ngươi làm ra vẻ, cũng nên làm giống một chút chứ, đọc sách như vậy, ngươi lừa gạt quỷ sao.

Nguyệt Kiều trợn trắng mắt, vẻ mặt khinh bỉ, đồng thời cũng rất hối hận:

-Nếu như lúc ra cửa mình mang tiền mặt, khẳng định hắn không phát hiện được mình, như vậy mình có thể biết rõ hắn đến cùng đang định làm cái gì rồi. Ân, về sau đi ra ngoài nhất định phải mang tiền mặt.

Cứ như vậy, Trần Bá Dương vui vẻ không biết mỏi mệt liên tục lật sách một giờ, Lê Nguyệt Kiều không hiểu sao lại cũng có thể cứ như vậy đứng ở một bên, trọn vẹn nhìn một giờ. Toàn bộ quá trình, Nguyệt Kiều đều không có phát ra một chút thanh âm, mà Trần Bá Dương cũng như không có phát hiện nàng vậy.

Lúc Nguyệt Kiều trở lại, Dương liền phát hiện ra nàng, bất quá, hiện tại hắn đang học tập, bù lại tri thức, ở đâu có rảnh rỗi để ý tới nàng.

Trần Bá Dương là lật sách, bất quá, hắn không phải lật sách chơi. Cuốn sách bị hắn lật, nội dung bên trong, tất cả đều không lọt khỏi hắn ghi nhớ trong óc, tất cả đều có lý giải, có thể vận dụng linh hoạt.

Tu vi căn bản đã có, cộng với trí nhớ, năng lực vốn có hơn người, trí nhớ của Trần Bá Dương bây giờ là phi thường nghịch thiên.

Những thứ này, Trần Bá Dương lý nào có thể nói cho Nguyệt Kiều? Cho dù nói ra, ai mà tin. Hơn nữa, ta làm chuyện của ta, người ta khinh bỉ mặc kệ người ta, tại sao ta phải chứng minh làm gì? Không có nửa điểm lợi ích. Đối với dân kinh tế lợi ích vẫn là đặt lên hàng đầu

- Trong sách vở giới thiệu thảo dược, cũng xem không khác nhau lắm, trên cơ bản đều là đổi họ thay tên, cũng may đến đây tìm hiểu , nếu không có người nói bên kia có đám dược liệu hắn lại thấy tên xa lạ trực tiếp bỏ qua vậy thì khóc hết nước mắt rồi.

Bá Dương đem cuốn sách trong tay thả lại giá sách, duỗi lưng một cái:

- Hiện tại thân thể thật sự là đáng khen, thức nguyên đêm như vậy, bây giờ lại đứng hàng tiếng đọc sách, vậy mà không có chút dấu hiệu mệt mỏi , ài cũng đáng từng ấy thời gian hắn bỏ ra .

Nhúc nhích thân thể môt chút, Trần Bá Dương trực tiếp đi qua Lê Nguyệt Kiều, coi nàng trở thành người trong suốt, đi tới quầy chưởng quỹ trả thẻ mượn rồi không quay đầu đi mất dạng.

Hiện tại Trần Bá Dương chính là muốn đi một vòng ,xem có gì khác biệt so với 6 năm trước không, ở đâu có thời gian hao tổn cùng Nguyệt Kiều.

- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, Trần Bá Dương ngươi... ngươi chờ một chút...

Đợi trọn vẹn một giờ, chân cũng đứng đến tê rần, mà Trần Bá Dương thủy chung không có liếc nhìn nàng một cái, lập tức làm cho Nguyệt Kiều phẫn nộ, chán nản, răng ngà nghiến đến sắp nát, chà chà chân ngọc đuổi theo.

Nhưng mà, Nguyệt Kiều vừa đi ra Thư viện, đã bị một trung niên mặc vest ở bên ngoài chờ đợi ngăn lại, nói ra:

- Cô chủ, lão gia gọi điện thoại đến, bảo người bây giờ về nhà.

Cuối cùng cũng cắt được cái đuôi phiền phức , Bá Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc Thống trị sáng tác bởi Ngữ-văn12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngữ-văn12
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.