Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Núi Thiên Thai Anh Hùng Đả Hổ

Tiểu thuyết gốc · 1637 chữ

Chương 4: Núi Thiên Thai Anh Hùng Đả Hổ.

Vầng trăng soi sáng vạn vật ánh sáng mờ ảo phủ xuống cây cỏ trên núi Thiên Thai, tiếng côn trùng rả rích những loài thú ăn đêm rời khỏi chốn trú ẩn. Trên sườn núi gần con suối chảy róc rách, Hồ Huy đang vận công vào các giác quan nghe ngóng động tĩnh. Chàng phát hiện mùi hôi thối của động vật chuyên ăn thịt sống lãng vãng trong không khí, ngay lúc đó, con Bạch Hổ trong bụi rậm phóng ra to lớn như con bò mộng, nó đang nhe nanh múa vuốt chực xông đến vồ mồi, hai con mắt của nó to lớn đang nhìn vào con chàng thanh niên, nó gầm gừ đập đuôi lao mình lên không trung chồm đến vồ lấy Huy, thân pháp Huy lây động chuyển mình sang trái tránh cú vồ như trời giáng, chàng tung quyền thôi sơn vào mạng sườn của hổ dữ, con hổ trúng đòn văng vào gốc cây vang lên một tiếng (ầm) khô khốc. Lá cây rụng tơi tả, nó chồm dậy nhe nanh gầm gừ đau đớn, Bạch Hổ đưa cặp mắt nhìn thẳng vào con mồi quen thuộc gầm gừ nhảy đến dùng chân trước tát mạnh, chàng thoái bộ tránh bộ vuốt hung hiểm tung chưởng Kim Long trong Thiên Long Chưởng Pháp vào đầu Bạch Hổ, chưởng phong mang ánh sáng vàng hình đầu rồng lao thẳng đến đầu hổ dữ:

- ẦM.

Con hổ trúng chưởng gầm rú vang vọng khắp núi Thiên Thai, rơi mình xuống đất đau đớn, nó đã biết sợ con người nhỏ bé trước mặt, vội vã hổ dữ cong đuôi phóng chạy lên núi. Hồ Huy hét to trợ uy:

- Súc sinh chạy đi đâu.

Chàng tung mình lên không đạp bộ đuổi theo rút đao ra chiêu. Dưới ánh trăng sáng bạc, lưỡi đao mang hình cầu vòng do đao pháp tạo thành bổ nhanh vào đầu con hổ:

- (Chát.)

Lưỡi đao đã chẽ đôi đầu Bạch Hổ, nó đau đớn quằn quại trong vũng máu gầm rú vang vọng khắp núi Thiên Thai, một lúc sau nó ngừng thở chết thảm.

Tiếng động giao đấu giữa người và hổ vang xuống thôn ở chân núi. Người dân trong thôn đốt đuốc sáng tỏ trông chừng lên núi, họ bàn tán không biết chuyện gì đang xảy ra, một số phường săn bạo gan cầm giáo mác rủ nhau lên núi, vừa đến con dốc đã thấy một thanh niên vác bạch hổ đi xuống. Một giọng nói của phường săn hét vang lên vui mừng:

- Bạch hổ đã chết rồi! Bạch hổ đã chết rồi bà con ơi!

Mọi người nhanh chóng tiến đến phụ chàng một tay, chặc cây làm đòn khiên bạch hổ xuống núi. Dân trong thôn vui mừng kéo đến đình làng xem anh hùng đả hổ, mọi người trầm trồ nhìn xác hổ dữ to lớn nằm giữa đình làng. Trưởng thôn cùng người dân đa tạ Hồ Huy hết lời. Một phường săn nhanh chóng lấy ngựa chạy đến Triệu gia trang báo tin cho tù trưởng Triệu Túc. Khoản canh giờ sau, tiếng vó ngựa gỏ xuống đường hướng đến đình làng. Đi đầu là người có tướng mạo cao lớn thần sắc oai phong tiếng nói vang như chuông đồng:

- Nào bà con! Nhường đường cho ta gặp anh hùng đả hổ.

Cười lên sảng khoái Triệu tù trưởng cất tiếng:

- Anh hùng xuất thiếu niên. Xin hỏi cao danh quý tánh tráng sĩ?

Cậu chấp tay lể phép thưa.

- Thưa ông! Con họ Hồ tên Huy người làng vùng biên thuộc Châu Ái làm nghề thầy thuốc. Con đến đây tìm linh dược luyện đan gặp hổ dữ nên ra tay diệt trừ.

Triệu tù trưởng xuống ngựa đến gần Hồ Huy thân mật nói:

- Tráng sĩ thật tài ba, con hổ này rất tinh khôn đã nhiều phen cho người lên núi diệt nó, khi thấy đông người nó ẩn vào rừng sâu,đến khi mọi người xuống núi nó mò ra gây hại cho dân lành. Nay tráng sĩ trừ được họa hổ dữ, mời tráng sĩ về Triệu gia trang để ta thiết đãi tráng sĩ để tỏ lòng chủ khách. Xác hổ này thưởng cho thôn này lấy thịt.

Triệu tù trưởng nói xong mời Hồ Huy lênđường.Chàng vào nhà thiếu phụ lấy ngựa theo Triệu Túc về gia trang.

Triệu gia trang nằm trên ngọn đồi có con sông nhỏ chảy quanh, những trại lính nằm rải rát trên đường vào gia trang, hai bên đường ở trong trang trồng nhiều loài hoa lạ Con đường lót đá xanh dẫn đến tòa nhà tiếp khách. Triệu Túc gọi gia đinh bày tiệc thiết đãi Hồ Huy. Mời các tướng của các trại đến thăm dự trong đó có cả con trai của vị tù trưởng giới thiệu mọi người với nhau. Triệu Quang Phục con trai của Triệu Túc tuổi đời ngang hàng với Hồ Huy nên nói chuyện rất tâm đầu ý hợp. Các tướng khen ngợi làm Hồ Huy thấy hổ thẹn vội cất tiếng thanh minh:

- Chút công lao nhỏ củatôi làm sao so sánh với các anh hùng ngồi đây. Đánh loài hổ dữ là chuyện bình thường. Đuổi quân xăm lược nhà Lương Trung Hoa mới là chuyện của các bật anh hùng thời nay nên làm.

Triệu công tử đứng dậy cầm chung rượu cất giọng nói:

- Hồ huynh nói hay lắm. Ta mời huynh mộtchung.

Triệu công tử nói xong cầm chung rượu uốn cạn.

Triệu tù trưởng tiếp lời:

- Nếu được tráng sĩ theo giúp thì thật là mong ước của ta. Ta đây trông chờ người hiền tài như nắng hạn chờ mưa. Gần đây, ở Hoan Châu có phú hào Lý Bí đang dấy binh khởi nghĩa ta định hợp binh cùng ông ấy đánh đuổi nhà Lương. Theo các tướng thấy có được không?

Các phó tướng hân hoan chào đón ý của Triệu Túc. Hồ Huy đứng dậy xin nói:

- Thưa tù trưởng cùng các vị có mặt tại đây. Tôi đây ở quê nhà có gần hai ngàn binh lính, được huấn luyện kỹ càng. Nếu tù trưởng không chê nguyện đem quân gia nhập vào nghĩa quân của tù trưởng.

Triệu Túc vui mừng tiến đến ôm vai Hồ Huy cảm động nói:

- Được vậy thì hay lắm, chúng ta cùng nhau giết giặc đô hộ phương bắc.

Những người đangngôi ngồitại nơi đó khuôn mặt, ánh mắt sáng lên niềm hy vọng. Chợt hầu gái chạy vào báo tin:

- Bẩm ông! Lịnh bà sức khỏe nguy kịch lắm rồi bảo gọi ông vào gấp ạ!

Triệu tù trưởng cáo từ mọi người lui vào sau hậu phòng. Triệu công tử cũng đứng dậy theo sau, Hồ Huy cũng đứng lên vội nói:

- Triệu huynh. Tôi là thầy thuốc để tôi vào xem sao.

Hồ Huy cùng Triệu Quang Phục sánh vai vào hậu phòng, liền thấy Triệu phu nhân sắc mặt tím tái có dấu hiệu của người trúng độc, chàng tiến vào trong bắt mạch thấy tim đập nhanh, vội đặc tay vào hậu tâm truyền công lực thúc đẩy nội lực ngăn chặn độc tố chạy về tim. Nội lực xung mãnh ép độc tố ra ngoài ở mu bàn tay của Triệu phu nhân. Dòng máu đen chảy từ từ trên mu bàn tay của phu nhân ở chỗ có hai vết thương nhỏ xíu. Sắc mặt Triệu phu nhân trở lại hồng hào khi máu đỏ xuất hiện ở vết thương. Chàng dừng lại đi đến cửa sổ mở nó ra, phía ngoài trồng loài hoa hương thơm ngát. Cậu quay vào nói với mọi người:

- Loài hoa này rất thơm nhưng cũng rất độc, nó thu hút một loài rắn nhỏ đến ăn nhựa của cây. Loài này độc tố không mạnh lắm nhưng để lâu trong người rất nguy hiểm cho sức khỏe:

Cô hầu cho phu nhân lên tiếng:

- Hồi chiều nay, lịnh bà có hái hoa ở ngoài cửa sổ. Nghe lịnh bà la lớn, tưởng là gai hoa đâm nên không nghĩ nhiều, càng lúc sức khỏe càng nguy kịch mới gọi con báo cho ông biết.

Hai cha con họ Triệu đa tạ Hồ Huy hết lời, chàng cáo từ lui ra khỏi hậu phòng, tiệc cũng đã tàn Huy đến hồ nước ngắm hòn dã sơn. Triệu công tử từ sau đi đến lên tiếng:

- Ta có điều muốn nói với huynh. Ta đây muốn kết nghĩa huynh đệ với Hồ huynh, không biết Hồ huynh nghĩ sao.

Hồ Huy quay lại nói với Triệu Quang Phục:

- Vậy thì còn gì bằng. Tôi cũng đang có ý ấy, nếu Triệu huynh không chê thì nguyện kết huynh đệ cùng Triệu huynh.

Vui mừng, Triệu Quang Phục gọi người hầu soạn bàn hương đèn cùng Hồ Huy kết thành huynh đệ. Thề từ đây vinh hoa cùng hưởng hoạn nạn cùng chia. Triệu Quang Phục tuổi hai lăm làm huynh, Hồ Huy nhỏ hơn ba tuổi làm đệ. Nguyện ăn ở không hai lòng.

Triệu tù trưởng cất tiếng vui vẻ:

- Ta có thêm người con trai tài giỏi nữa rồi.Trời đã hừng đông, con để cho đệ của con nghĩ ngơi ngày mai rồi hãy hàn huyên tâm sự.

Hồ Huy ở lại Triệu gia trang chăm sóc sức khỏe cho Lê phu nhân đến khi hồi phục hẳn. Bàn ngày hội quân với Triệu tù trưởng xong cáo từ trở về gia trang.

(Các bạn đọc hết chương xin hãy để lại lời bình luận dưới bài viết hoặc một like để động viên tinh thần cho tác giả)

Bạn đang đọc Thời Thế Tạo Anh Hùng sáng tác bởi Vannhanho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vannhanho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.