Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 29

Tiểu thuyết gốc · 1163 chữ

- Đi chơi thanh lâu ?

Thái Tông bệ hạ đang đứng dưới một gốc cây hòe đang bắt đầu rụng lá, miệng lẩm bẩm câu nói này của mật vụ. Mật vụ luôn quan sát tất cả mọi hành động chuyển biến trong thành Đông kinh. Chuyện Tô Lâm và Tú đại phá chợ Tây đã được viết thành báo cáo, báo lên vua Lê Thánh Tông. Nhất cử nhất động của hai người đều được theo dõi một cách vô cùng sát sao. Thánh Tông hơi nhíu mày, liệu có cao nhân nào khi vừa mới tạo được uy lớn lại đi chơi thanh lâu không ? hay chỉ là vỏ bọc bên ngoài che lấp bản tính bên trong. Nhưng có một thứ duy nhất hắn biết chắc chắn không thể làm giả, mật vụ cũng đã báo về, muối đã được tạo ra, sắt cũng được tạo ra. Không những thế người thanh niên này còn tiện tay mượn bảo bối thiên lôi thi triển thần uy sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn chỉ cho rất nhiều quân nhân cách tránh lạc đường. Học thức là thứ phải trau dồi theo nhiều năm tháng sự duy nhất thể thể làm giả đó là học vấn. bản thân Vua Lê Thái Tông cũng là một loại học vấn đó chính là học thuật đế vương, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại luôn phải cân nhắc đúng sai nặng nhẹ. Không thể phủ nhận, khó thì cần cầu học, như Lưu Bị cầu hiền. Thái Tông nhận ra mình không thể hiểu hết được người này. Hắn thở dài một hơi quay lưng đi vào đại điện.

Ngày mai chắc Lê đại Tư đồ sẽ dẫn họ vào cung thôi, không cần biết ngươi là thần thánh phương nào đã xuất hiện tại đây sẽ là con dân của trẫm.

……………

Qua Tô Lâm bị giáo huấn một trận, Lê Đại Tư đồ bảo hắn bé không mài dũa sinh ra tính nết ham chơi xa đọa, thận hư rồi sau không thể sống quá bốn mươi tuổi. tuổi trẻ không giữ gìn bản thân thì giúp được gì cho đất nước. Lê đại tư đồ mắng hắn nguyên một buổi tối, người lớn mà nói đúng thì im lặng cần có tiếp thu, có điều Tô Lâm luôn thắc mắc Lê đại tư đồ tuổi đã tứ tuần rồi sao hơi khí vẫn dài được như vậy. Hắn vừa suy nghĩ vừa xoa xoa đầu gối. Hơn một canh giờ chịu hình phạt khiến chân hắn hơi nhức mỏi. Mấy nha hoàn khép lép đi qua chỗ hắn đôi khi ngoái cổ nhìn lại tiếc nuối nhưng lại bị một nha hoàn khác kéo đi. Tô Lâm nhìn bầu trời xanh rồi thở dài. Xem ra tiếng xấu của ta đang vang đi khắp phủ rồi. Mai lại phải lên triều theo đại tư đồ, không biết hoàng thượng cho ta trức gì, có kiếm được nhiều tiền không. Ta chỉ muốn sống một cuộc đời tiêu dao đến hết đời bình thản vậy là được.

Sang nay Tú trèo tường vào phủ từ sớm, tối qua hắn cùng bạn nhậu uống say túy lúy. Có người còn kể hắn trèo lên mái cao nhất của Đông Hoa Lầu sau đó tự tay đấm ngực thình thịch, hú hét vang vọng cả đông hoa lầu, người xếp hàng phía dưới xem đông như mắc cử. Tính tò mò của người dân Đông kinh thì nghìn năm vẫn là không đổi, chỉ cần ngươi làm một việc hơi điên rồ không làm sao thì ngươi chính là một giai thoại. Nhớ ngày trước trên báo đưa tin ngươi người, nhà nhà đến xem cưa bom còn đông như chảy hội. Đoàn người hâm mộ của Tú càng lúc càng nhiều, sáng nay người xếp hàng trước dãy phố đông hoa dài dằng dặc đến gần cuối phố. Chỉ một khẩu hiệu duy nhất chính là : chúng Tôi muốn học võ của Tú đại hiệp. Nếu không phải Tú trốn trong phủ đại tư đồ Tô Lâm chắc chắn đoàn người kéo nhau sô đổ cửa mà tiến vào. Lão Thành thì hăm hở lắm, không còn bộ dạng xấu hổ như tối qua. Giờ lão đi thẳng lưng ngực cũng hơi ưỡn ra một tý, cháu lão là đệ tử trân chuyền của cao nhân mà. Có thấy không người đến xếp hàng kéo dài đến tận cuối phố đấy, mà chưa gặp được Tú đại hiệp. Đám Lê tuấn sau một ngày bị cấm túc giờ vô cùng vui vẻ chạy thẳng tới phủ Đại tư đồ, lấy lý do thăm hỏi sức khỏe Lê Anh nhưng chưa kịp gặp gia chủ đâu đã chạy biến xuống bếp, liên mồm hỏi đã nấu ăn chưa ?. Ta muốn ăn phở. Tên đầu bếp béo hoảng loạn lắm, toàn hoàn khố có tiếng thành Đông kinh cả không thể chọc vào một ai, hắn vâng dạ bắc bếp làm phở. Mùi vị thức ăn bốc lên nghi ngút, khích thịch vị giác của đại đa số những người đang chờ đợi ngoài kia.

Tô Lâm ngáp ngắn ngáp dài, Đại môn Lê Phủ vừa mở ra hắn liền nhảy lên xe ngựa nằm dài trên ghế, nay chính tay Đại Tư đồ sẽ dẫn hai người lên đại điện. Đại Tư đồ ngồi cuối xe nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa xa hoa lại có đệm êm khoang chứa đủ rộng ngồi vô cùng thoải mái, Tô Lâm vẫn vô cùng buồn bực vì chuyện đêm qua lại nhìn thấy Tú và Lê Anh bước lên xe . không nói một lời nào hắn liên quay mặt đi không muốn nói chuyện. gét nhau hít thở chung một bầu không khí cũng thấy khó chịu. Lê đại tư đồ mở mắt ra nhìn xéo một cái rồi mặc kệ lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Không khí trên xe vô cùng cổ quái không ai nói với nhau một lời nào. Tiếng vó ngựa lạch cạch dòn tan bắt đầu kéo chiếc xe đi thẳng vào hoàng thành. Xe ngựa càng ngày càng đông, chỉ có điều xe của đại tư đồ đi tới đâu đại đa số xe ngựa đều dừng lại nhường đường cho đại tư đồ tiến lên. Đấy là quyền đặc cách mà rất ít người có được, tránh voi không xấu mặt nào. Câu nói này được áp dụng trong trường hợp này là vô cùng hợp lý. Tô Lâm ngồi dậy bắt đầu sửa sang lại y phục, xe đã gần tiến tới hoàng thành. Nhìn từ xa cánh cổng to lớn đầu người nhúc nhúc chắp tay thi lễ với nhau, đàm tiếu hàn huyên, nhìn rất hòa thuận. có điều dưới ánh nắng vàng rực hắn cảm thấy sẽ có vô số điều phiền toái sẽ ập đến không hề báo trước.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.