Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không có nghĩa khí

Tiểu thuyết gốc · 2034 chữ

Tô Lâm vô cùng giận dữ, hắn đứng bật dậy nhìn ngó xung quanh ánh mắt của hắn nhìn thẳng ra cửa. Câu nói cầm thú đã trực tiếp động chạm đến tự ái của hắn. Từ khi đến thế giới này hắn luôn bị gọi là cầm thú, công tử mặt trắng gọi hắn là cầm thú, thần tiên tỷ tỷ cũng gọi hắn là cầm thú, giờ đến khi đi chơi thanh lâu cũng bị gọi là cầm thú. Thanh lâu thì sai chỗ nào đàn ông chưa vợ, không gia đình không được hưởng thú vui sao. Tại sao bị gọi là cầm thú. Đồ khốn nay ta liều mạng với ngươi.

Cửa phòng bị đá bay ra hộ vệ lê phủ ập vào bao vây xung quanh bồn tắm của Tô Lâm khiến căn phòng đông nghịt người chật kín. Lão Thành hơi xấu hổ cúi đầu bước vào. Thấy lão Thành bước vào mắt Tô Lâm đỏ bừng tất cả nguyên nhân đều do tên khốn này ra, hắn chỉ tay về phía lão Thành lien tục chửi mắng:

-Con mẹ lão. là lão! Lão giám phá hỏng phút giây hạnh phúc của đời ta, đồ khốn ta liều cái mạng già này với ngươi.

Lão Thành thất kinh, mặc dù đã dự liệu trước phá hỏng truyện vui người khác cũng không hay ho gì, nhưng không ngờ phản ứng Lâm công tử lại thái quá đến vậy, có phần hơi tiêu cực. Lão không sợ đánh nhau, lão chỉ sợ hiểu lầm. Đại tiểu thư đã ra lệnh giờ lão dẫn hộ vệ phá cửa lao vào phá hỏng truyện vui người ta. Nhưng lão là người Lê phủ không thể là trái lệnh được, phận làm gia nô thì phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân. Đúng là leo lên thế cưỡi hổ khó xuống. Thành quản gia lúng túng đang không biết giải thích ra sao thì một giọng nữ thánh thót như chuông bạc phát lên.

-Là ta ! chính ta ra lệnh cho Thành quản gia đi bắt ngươi đấy. Lâm công tử không phục sao ?.

Tô Lâm giật thót mình, giọng nói quen thuộc này hắn không nhận ra cũng khó. Là thần tiên tỷ tỷ, nhưng tại sao thần tiên tỷ tỷ lại ngăn ta đi chơi thanh lâu. Hắn chỉ kịp nghĩ đến đây liền ngồi thụp xuống bồn tắm. Khi lẫy tức giận đứng thẳng lên, quên luôn mất việc mình đang không mặc gì. Giờ thì không được rồi, ít nhất phải giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng trước mặt thần tiên tỷ tỷ.

Một bóng mỹ nhân thướt tha bước vào căn phòng. Nàng xinh đẹp tuyệt trần dung mạo làm cho bất kỳ cô nương ở thanh lâu nào nhìn thấy cũng phải xấu hổ, e thẹn. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng như ánh nắng mùa thu, nhưng nụ cười này khiến lão Thành rùng mình. Thành quản gia thầm nghĩ : Lâm công tử xong thật rồi !. Tô Lâm cũng ngơ ngác vì vẻ đẹp của nàng, hai ngày không gặp không ngờ thần tiên tỷ tỷ lại đẹp hơn một chút.

-Thần tiên tỷ tỷ chỗ này không tốt tỷ về đi đừng để thân mình nhuốm bụi trần, ta đã sa chân vào ma đạo không quay được đường về nữa rồi.

Tô Lâm vừa nói giọng đầy nghẹn ngào tiếc nuối, ngoài thần tiên tỷ tỷ ra bất kỳ ai hắn cũng không cho phép gọi hắn là cầm thú. Hắn đã bị U mê, u mê đến cực điểm. Tô Lâm cố ngóc đầu lên cười cười đồng thời xua xua tay khuyên nhủ Ngọc Dao quay về trong vô vọng. Ngọc Dao bình tĩnh mỉm cười từ tốn nói :

-Lâm công tử, chúng ta đều sinh ra ở trần thế. Ta cũng không phải tiên tử, vì sao lại không thể nhuốm bụi trần ?. Ngược lại ta muốn đến đây xem. Tại sao đàn ông lại thích vào thanh lâu đến vậy ? công tử cứ vui đùa đi mặc kệ ta, đừng để ý đến ta.

Cứ vui đùa đi đừng để ý đến ta, câu nói này vang vọng vào đại não của cả lão Thành cũng như Tô Lâm. Hắn sững người lại, vui thú trước mặt thần tiên tỷ tỷ, lẽ nào thần tiên tỷ tỷ lại có thú vui ,khoái lạc khác xa người khác. Gu thế này cũng là quá mặn rồi. Tô Lâm nhuốt nước bọt đến ực rồi nhìn quanh hắn tiếc rẻ lắc đầu. không thể nào vui thú trong tình cảnh này được, quá đông người rồi.

-Thần tiên tỷ tỷ, chỗ này quá đông người, hay chúng ta về phủ rồi ta biểu diễn cho tỷ xem có được không.

Tô Lâm mặt mũi vô cùng háo hức, mong chờ kết quả. Lão Thành lúc này đứng hình triệt để miệng há hốc nhìn Tô Lâm như quái vật, quá bưu hãn rồi. Lâm công tử là đại thiên tài hay ngu ngốc đây ?. Ngọc dao mặt đỏ ửng xấu hổ tức giận, càng tức giận nụ cười càng đậm.

-Người đâu mang Lâm công tử về, khiêng cả bồn. Không cần kiêng kỵ Lâm công tử muốn biểu diễn thì, để Lâm công tử diễn luôn trên phố đi.

Hơn mười gia nhân chỉ đợi câu đấy liền xúm lại bê bồn nước của Tô Lâm lên làm hắn vô cùng hoảng loạn.Tô Lâm mặt tái mét không giám bước ra ngoài. Cùng là nam nhân đại kỵ nhất là nhìn thấy hàng nhau. Trong lúc cấp bách Tô Lâm hét lớn :

-Tú cứu ta.

Tú đang u mê trong tửu sắc hắn lờ đi mọi thứ cười hi hi, ha ha ,oanh yến với các vị bảo bối cảu hắn. nghe thấy Tô Lâm gọi, Tú trong cơn mê, tỉnh lại giọng hơi hổn hển.

-Lâm huynh đệ, kiếp này duyên phận đã hết. ta chỉ có thể đi cùng huynh đên đây thôi. Duyên phận ý trời hẹn huynh kiếp sau sẽ làm trâu ngựa lấy thân báo đáp. Bảo trọng.

Tú nói vô cùng nghĩa khí sau đó kéo mạnh rèm lụa lại, như chưa hề quen biết với Tô Lâm. Một màn này khiến tất cả những người chứng kiến vô cùng ngỡ ngàng. Thành quản gia đã kể lại với tất cả gia nhân, đây là Tú đại hiệp đại phá chợ Tây khí phách vô cùng lại còn là sự phụ cháu đích tôn của lão. Thành quản gia hãnh diện lắm nhưng khi chứng kiến cảnh này Thành quản gia cũng muối mặt không biết giấu mặt đi đâu, võ công thì đã thấy rồi nhưng nhân phẩm thì nói hơi quá thì phải. Tô Lâm cũng đờ người lại hai bên tai hắn bùng nhùng hắn không ngờ bạn hắn lại có loại người như vậy :

-Con mẹ ngươi. Đồ không có nghĩa khí. Tú ngươi hãy đợi đấy thù này không trả ta không lấy vợ.

Ngọc Dao thích thú lắm, nàng cười lớn. chưa bao giờ nàng cảm thấy vui vẻ như bây giờ.

-Lâm công tử. chỉ có ta là không buông bỏ công tử thôi, công tử hãy ngoan ngoãn theo ta về phủ đi.

Tô Lâm mặt đen lại, ta có tội gì chỉ là đi chơi thanh lâu thôi, vì sao lại khiêng cả bồn về không được mặc đồ sao.

-Thần tiên tỷ tỷ cho ta mặc đồ rồi cùng về có được không ?.

Tô Lâm vô cùng bất an lo lắng cho số phận mình phân bua, mặc cả. Ngọc Dao càng vui vẻ ,nụ cười càng tươi nhưng đối với Tô Lâm lại càng nguy hiểm.

-Lâm công tử , không phải công tử muốn biểu diễn cho ta xem sao. Người đâu khiêng Lâm công tử về.

Chục tên tráng hán, gia nhân nhấc bổng bồn nước lên thủ pháp không hề nhẹ nhàng tý nào làm Tô Lâm chao đảo hai tay bấu chặt vào bên thành, chỉ không dám buông ra sợ ngã. Tiểu Thanh nhìn Tô Lâm dưng dưng nước mắt, truyện tình đang đẹp liền bị chia đôi. Tô Lâm quay người lại chắp tay đầy nghĩa khí than thở.

-Thanh Muội từ biệt hôm nay không biết khi nào gặp lại. phận bèo nước gặp nhau âu cũng là duyên phận. Thanh muội nhớ bảo trọng ta đi đây.

Tiểu Thanh phất phất cái khăn giận dỗi vùng vằng.

-Lâm công tử sao công tử bảo chưa có vợ. Công tử là hay nói đạo lý lắm, thôi trả lại tôi mảnh tình. Tính ra Tú ca vẫn thật thà hơn.

Nói rồi bỏ mặc Tô Lâm nàng liền chạy về căn phóng phía Tú đang ở. Một lần nữa Tô Lâm lại chết đứng, trời đã sinh ra ta sao còn sinh ra tên Tú. Hắn nhuốt nước mắt vào tim cam chịu số phận, bỏ lại sau lưng những tiếng cười đùa trụy lạc. Lê Anh bây giờ mới xuất hiện hắn nhanh nhẹn đưa cho Tô Lâm một bộ quần áo, đại tỷ hắn làm có phần hơi quá, mặt mũi nam nhi không lên làm xấu mặt được. Tô Lâm giờ mới cảm thấy tâm linh được an ủi vô cùng hắn ôm trầm lấy Lê Anh khóc rống lên như một đứa trẻ. Tổn thương tổn thương đến cực điểm.

Dưới sảnh mọi người đang ồn ào bàn tán về chuyện sảy ra ngày hôm nay thi thoảng lại có vài nụ cười khả ố dâm ô. Truyện đại phá chợ tây vẫn là tâm điểm nhiều người nói về nhất, có người đập bàn tiếc hận vì không được gặp Tú đại hiệp, có người lại bảo Tú đại hiệp được thần tiên phái xuống. Tô Lâm chỉ nghe đến thế liền quay lại nói lớn :

-Chư vị huynh đệ, chúng ta đều hâm mộ Tú đại hiệp. thật ra Tú đại hiệp đang ở trên lầu mây mưa ong bướm với hơn mười kỹ nữ. ai hâm mộ Tú đại hiệp hãy nhanh chóng lên lầu may ra còn kịp.

Câu nói của Tô Lâm như sấm đánh bên tai tất cả, có người nhận ra hắn liền nói lớn.

-Ta nhận ra vị huynh đài này, hắn là người đi cùng Tú đại hiệp, đã đánh bại trưởng lão của Võ Đang.

Một người nữa, lại đứng dậy nói to hơn. :

-Vị huynh đài này ta có nhận ra khi đánh nhau đá vào hạ bộ rất nhiều tăng nhân làm ta vô cùng khâm phục .

Rất nhiều tiếng bàn luận sôi nổi, nhưng có điểm chung chính là người này không nói dối và Tú đại hiệp đang ở trên lầu. Nam nhân trong sảnh một đều nhìn về phía căn phòng mắt như bắn ra lửa nhiệt huyết còn hơn cả nhìn thấy ca cơ xinh đẹp nhất. Một người chạy nhanh lên lầu cười nói vọng lại :

-Nay tiền chơi kỹ nữ của Tú đại hiệp ta sẽ trả.

Tiếp theo một tên nữa chạy theo nói vọng xuống toàn sảnh :

- kỹ nữ nào được Tú đại hiệp chơi qua ta sẽ chơi cùng, không những thế còn cưới về làm tiểu thiếp.

Rung động vô cùng rung động cả đoàn người nhao nhao chạy thẳng vào căn phòng đập cửa uỳnh uynh :

- Tú đại hiệp Ta muốn gặp Tú đại hiệp .

Một cảnh hỗn loạn vô cùng sảy ra tại đông hoa lầu. biển người chen lấn trong căn phòng nhỏ. Tú ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã sảy ra đến khi hắn hiểu ra thì Tô Lâm đã bỏ đi xa. Hắn chỉ kịp gào lên thật lớn :

-Tô Lâm con me ngươi đồ vô sỉ.

Lúc ấy dưới con đường lớn trước cửa Đông Hoa Lầu Tô Lâm đã bỏ đi chỉ nghe thấy tiếng vang vọng chửi bới của Tú, hắn vui vẻ vô cùng. Người bất hạnh không chỉ có mình hắn .

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.