Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Sống mới

Tiểu thuyết gốc · 2194 chữ

Tô lâm vặn vẹo lưng vài cái từng khớp xương kêu rắc rắc, người mệt nhoài hắn ngồi xuống bãi cỏ , uống hớp nước lớn , há miệng thở to , người đầy mồ hôi .

-Hầy mệt quá

Lão Hai nhìn hắn cười xòa

-nhìn các cậu tôi biết chắc, sống sung sướng không quen lao động rồi .

Tú cười hi hi vác từng bó lúa lớn lên bờ từng bó lúa vàng nặng chĩu bông hắn ngắt một vài hột cho vào miêng nhai lép bép rồi gật gù khen tuyệt .hắn lấy chân đá đá Tô Lâm vài cái .

-Không phải đâu ông lão ! Chỉ có hắn thôi tên mọt sách ko chiu vận động gì cả .

Ông lão bó các bó lúa cẩn thận trất đầy lên xe kéo , không có trâu cũng không ngưa mình lão kéo cả xe , chiếc xe cũng như ông lão vậy ì ạch bắt đầu lăn bánh . xa xa hoàng hôn bắt đầu buông xuống mặt trời đỏ rực uể oải nặn xuống phía tây. Trên những triền đê những người dân thôn xóm bắt đầu đi làm về kéo theo đám trẻ đang nô đùa phía bờ sông .

-Lão Hai đấy hả , nay nhà có khách sao , người quen của lão tướng mạo thật phú quý .

Một ông chú tầm 40 tóc hoa dâm , mặt phúc hậu cũng đang kéo một xe lúa lớn , phía sau là 2 thiếu niên nhỏ tuổi đang phụ đầy xe cùng cha . Thấy ông lão liền gọi to.

Lão Hai quay lại cười xề xoà

-Người thân lão đấy từ đông kinh đến .

-Khách từ nơi xa không thể tiếp qua loa . lão Hai khách nhà lão ,lão nhớ tiếp đãi kỹ có gì khó khăn sang nhà ta . thôi ta đi trước đây trời muộn cả rồi .

Tú cười lớn chắp tay quay về phía ông chú

-Đa tạ thúc thúc

Người thời nay thật tử tế dù nghèo nhưng tình nghĩa rất kéo sơn , nhớ hồi bố mình cùng bố Tú đi bộ đội với nhau . Giải ngũ ko thư ko từ , gần mười năm . Chỉ nhớ quê quán vậy mà tìm về thăm nhau cho bằng được hỏi thăm hết làng này sang làng bên . Gõ cửa từng nhà chỉ mong gặp bạn bè trong những năm tháng sống chết . Gặp nhau hai ông ôm nhau khóc sướt mướt hai người đàn ông như làm từ sắt từ thép vậy mà tình đồng bạn,đông chí làm rời nước mắt . Tình cảm thế hệ sau không thể nào cảm nhận được .

Trời choạng vạng tối , xa xa trong thôn làng nhưng ngôi nhà tranh đang mọc lên san xát . nhưng cột khói nhỏ đen thui bốc lên trên sườn núi uốn lượn như những con rắn .

Đập vào mặt tô lâm Là một ngôi làng nhỏ dưới chân núi ,không đèn đường cao áp . không dây điện lằng ngoằng , không có tiếng ồn ào còi xe ,chỉ có tiếng í ơi gọi nhau của đám trẻ .

Mắt hắn ướt nghẹn . truyện này trả phải đùa nữa mình quay ngược lại thời gian thật rồi , chấm chấm vạt áo xua bớt đi thương cảm . đàn ông lại tự nhiên khóc thì ra gì nữa. Hắn quay mặt đi để không ai nhìn thấy.

-Tô Lâm sao bạn khóc thế ?

-Tú tò mò nhìn chằm chằm vào tô lâm .

-Con mẹ nhà bạn bạn đúng ko tim ko phổi chúng ta bị quay ngược thời gian rồi chứ sao !

Tô lâm nghẹn ngào . sỹ tử 22 năm chưa làm được gì báo hiếu mẹ cha , còn không được chứng kiến cô em gái lên xe hoa vậy mà đùng Cái bị lão thiên già ném thẳng về hơn 500 năm công bằng ở đâu thiên lý ở đâu khóc tý thì sao hỏi hỏi cái quần què gì .

-Hầy …!

Tú vỗ vai tô lâm , mắt chớp chớp

-Bạn à tớ muốn rời xa cha , lập nghiệp lớn. Cha tớ bảo nam nhi trên đời trí ở bốn phương , tớ gây dựng sự nghiệp lớn rồi quay về ha ha . Mà tớ nói cho bạn nghe xem phim thấy người ta rượu ngon gái đẹp năm thê bảy thiếp không phải sung sướng sao , bạn thân à !

Mắt tú sáng lên nhìn tô lâm ánh mắt đầy thương cảm

Tô lâm buồn bực tên khốn này lạc quan thật chứ giờ làm sao để quay về đây . chế tạo một cỗ máy thời gian ?

Tô Lâm nhìn sang Tú rồi lại lắc đầu , không được rồi với tên này thì không thể. Vậy chỉ còn cách đợi sét đánh trúng may ra sẽ quay lại , tỷ lệ sét đánh còn sống là bao nhiêu nhỉ? à một phần trăm . phì mẹ nó quá ít ỏi . Mạng ta ko đáng giá thế sao ?mà lại liều mạng , lão thiên à sao lão lại cho ta làm bạn với tên não phẳng này chứ ?

À khoan đã , kể ra cũng đúng mình sao lại buồn nhỉ . Phải tìm cách giải quyết vấn đề sau đó kiếm kho báu lớn chôn vào mảnh đất nhà mình ghi bản đồ lại sau cho gia tộc đào lên chứ ha ha đấy cũng là một cách báo hiếu khà khà .

Nghĩ Thông rồi tinh thần sảng khoái phấn chấn dị thường .

Vỗ vai Tú ánh mắt đầy cảm động .

-Khá lắm tớ thật sự thấy bạn rất Thông minh !

Trên con đường đất gồ gề , Tú kéo xe đi băng băng thi thoảng lại cất lên vài câu hát của Sơn Tùng MTB.

Nhà cửa thời này cấu tạo khá đơn giản nhà hầu như được chát bằng đất lợp mái tranh. Nhà phú hộ mới dc xây bằng gạch xanh ngói đỏ. Chiến tranh liên miên để lại cho đất nước ta di chứng thật nặng nề . Các nghề như gạch đá , sắt muối hoàn toàn bị lãng quên phụ thuộc tất cả vào nhà Minh. Sản lượng mỗi năm là vô cùng ít ỏi . Tú chất đông lúa vào một khoảng sân sân dc làm từ đất nệm rất mịn lại cứng rắn .Lúa được đánh một đống lớn , áo hắn ướt đẫm mồ hôi in hằn nhưng cơ bắp rắn chắc .

-Uống miếng nước đi cho mát .

Lão Hai dưa gáo dừa lại nước trong vắt mát lạnh kéo cả hai tới thực tại . Trời tháng năm oi ả năm nay mưa ít thời tiết nóng hơn mọi khi

Lão hai sống một mình , lão kể lão có ba người con trai nhưng Đại Đà chiến sự liên miên . Ba người con của lão đi lính đều mất cả nhưng vết nhăn xô lại cố ép nước mắt ra nhưng không được nữa .cả đời lão làm binh thấy vô vàn cảnh sống chết .Khi đứa thứ nhất của lão mất tai lão ù đi không tin vào sự thật , rồi đứa thứ hai cũng bị bắt đi lính , thêm thằng út nữa . Lão năn nỉ xin quan đi thay nhưng quan chê lão già quá không đánh giết được .Lão Hai lặng im nhìn các con ra đi . cuối cùng thì chiến tranh cũng kết thúc , để lại vô vàn lỗi đau . Lão ko quan tâm ai làm vua chỉ mong, quan lớn đừng mang thanh niên làng đi đánh giặc . Vợ lão cũng qua đời vào năm ngoái , năm ngoái mất mùa không có Cái ăn nhiều người đi vào rừng tìm rau dại người chết vì ngộ độc người chết vì bệnh lạ . vợ lão cũng bị sốt rét rừng mà qua đời , giờ chỉ còn lão sống cô quạnh .

Những nếp nhăn lão xô lại muốn ép những giọt nước mắt đã cạn dần vì đau khổ nhưng khóc quá nhiều làm lão ko khóc được nữa .

Những năm mất mùa người chết đói nằm đầy đường , chuyện bán con sảy ra thường xuyên , một số chuyện ăn thịt con sảy ra cũng ko phải là hiếm .

Lịch sử chưa bao giờ viết về những người nghèo khổ lịch sử chỉ chứng kiến những sự đổi thay của chiều đại lên xuống rồi nhận xét nó , sự thật những người dân hiền lành nhất trất phát nhất lại là những người khổ nhất .

Lão Hai bưng lên một liêu cơm , thời Lê sơ hầu như toàn dùng các đồ bằng sành sứ. Sắt được quản lý rất nghiêm ngặt , sản lượng sắt rất thấp do nhà Minh khoá chặt cách làm sắt mỗi năm chỉ cung cấp 1000kg cho toàn đai Việt , nghe nói sản lượng sắt một năm chiều minh sảm xuất cũng chưa đến 1 vạn cân .

-Ăn đi các cậu .

Lão Hai sới từng miếng cơm trắng tinh ra những chiếc bát sành nhỏ mùi gạo mới thơm nức hạt gạo nở bung trắng ngần . Bữa cơm giản dị chỉ có 2 con cá nướng nhỏ với một ít rau luộc , đối với lão hai đây là bữa ăn rất sang trọng .

Tô lâm cầm bát lên hít một hơi sâu , mùi gạo mới rất thơm . cơm nấu cũng thật khéo lửa đều tay . Cả ngày chưa ăn gì ruột đã thùng thùng đánh trống , cho vào miệng nhai cơm kêu lép bép vị gạo rất ngọt .

Cá nướng lại vừa đủ lửa mặc dù hơi nhạt không có muối thôi kệ trả kén làm gì làm ấm dạ ông anh ruột đã .

Tú cặm cụi ăn uống , đối vs hắn con nhà võ khống quá chú trọng ăn uống điều cần thiết là phải no bụng , bụng đói ko thể nhấc nổi chân tay .

Không hiểu sao những cảm xúc lại dấy lên mãnh liệt , 2 con cá nướng một bát rau luộc được coi là bữa sang nhất tiếp đãi khách xa chơi . Đủ thứ lại suy nghĩ trong đầu không cổ họng nghẹn ứ không thể nhuốt nổi .

-Sao thế cậu không quen ăn những món này sao ?

Lão Hai thấy tô lâm dừng ăn mặt thừ chống đũa vào bát không ăn nữa . Lão cười vui vẻ hỏi.

Tô Lâm lắc đầu , kéo đầu óc suy nghĩ về thực tại .

Ko phải ! Tôi chỉ đang suy nghĩ thịnh thế đến rồi sao mọi người vẫn sống khổ thế ?

Lão gạt phăng lời Tô Lâm rồi trầm ngâm nói .

-Tôi sống hơn nửa đời người , vùng đại Đà chúng tôi quanh năm chiến sự giặc phương Bắc luôn đi qua đây có khi lúa chưa kịp chín đã phái cắt lên cất quân lương . Hơn nửa đời người được mấy bữa no chứ , từ khi khởi nghĩa Tây Sơn đất nước dần ổn định giờ ngày được ăn 2 bữa có gì là ko tốt . chúng tôi sinh ra ông cha dạy kiếm ăn bằng đất , chỉ mong lo bụng là dc rồi . mong sao đừng chiến sự trẻ con ko kip lớn , cả đời được ăn cơm trắng cùng dc . Được ăn no có gì ko tốt ?

Nhìn bộ dạng ông lão xúc động tô lâm thấy mình hớ rồi , mình đến từ thế kỷ 22 cách nhau 500 năm .Trả phải đất nước cũng mới độc lập chứ sao, trả phải trong truyện cũng viết ngay cả năm 1945 người chết đói khắp nơi đấy . Con người ước mơ thật nhỏ bé chỉ muốn sống yên bình hết cả cuộc đời , cuộc đời chi cần ăn no thì có sao chứ .

Dự định quay lại nhận lỗi với ông lão nhưng ông lại cười hiền hậu xua tay, Lão nói :

-Tôi biết các cậu ko giống chúng tôi . Đều xuất phát từ núi Tảng Viên trước giờ người trong đó ra toàn đồ đệ thần tiên. Người biết chữ rất ít khi thấu hiểu cỏ cây . không giống chúng tôi , tiền bạc nhung lụa các cậu mọc ra từ trên thân , một kỹ nghiệp nhỏ cũng nuôi sống cả đời người .không giống nhau chỉ mong sau hai cậu sau giúp đất nước không nghèo đói , con cháu có cái ăn ko phải chứng kiến thảm cảnh nhân gian .

Tô lâm im lặng nhìn vào màn đêm tĩnh mịch mình thật ích kỷ , truyện tốt đẹp như vậy cũng tự làm hỏng không khí , trả nhẽ ta lại chịu đung số phận sao ? Việc làm cho mọi người hạnh phúc khó vậy sao . Ko mình sai rồi đất nước cần vặn mình thay đổi , đã mất công đến đây ta phải làm đất nước xinh đẹp này . Những người dân hiền lành đây ít nhất sẽ dc hưởng lạc thú làm người . ko phải chỉ dừng lại ở việc ăn no . Hùng tâm tráng trí hừng hực quay sang nhìn Tú đã thấy hắn năn ra ngủ từ khi nào .

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.