Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Tử Không Nên Xuất Hiện

Phiên bản Dịch · 2019 chữ

Nếu không phải ánh mắt diện mạo của người trước mắt không hề thay đổi, nàng nhất định sẽ hoài nghi, đây có phải hay không mặc cho người xoa nắn Phó Từ.

Nhìn như bình thường, nhưng thực tế lại đem tất cả đường lui của nàng ta chặt đứt, buộc nàng trước mặt mọi người thừa nhận sự thật.

Phó Thanh Mãn nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, từ trước đến nay trên mặt luôn bình tĩnh dịu dàng, lần đầu lộ vẻ hoảng loạn.

“……”

Phó Thanh Mãn vẫn còn trầm mặc, đáy mắt Phó Từ cất giấu một ý cười quỷ dị không dễ phát hiện.

Phó Thanh Mãn sẽ không xảy ra chuyện, bởi vì, màn kịch này căn bản do nàng ta tự mình thiết kế, một màn hiện tại, chỉ là diễn trò mà thôi.

Phó Từ không vội không nóng, ở trong lòng chậm rãi đếm.

Ba, hai, một!

Không ngoài dự đoán,tại thời điểm đếm ngược kết thúc cùng lúc một giọng nam quen thuộc vang lên .

“Việc này trước gác lại, việc cấp bách, vẫn là xử lý tốt thương thế của lệnh ái.”

Người lên tiếng đúng là Chu Tắc, kiếp trước chính mình liếc mắt một cái đã bị chìm đắm trong ánh mắt bề ngoài ôn nhu này của Thái tử , hắn nói cái gì chính là cái nấy, mà Chu Tắc cũng không cự tuyệt bất cứ ai đối với hắn có hảo cảm.

Sau này Phó Từ mới biết được, hắn tiếp cận, chưa bao giờ có ý tốt.Chỉ vì nếu hắn muốn cưới Phó Thanh Mãn,thì nhất định phải cưới mình trước.

Nói đúng hơn, Phó Từ nàng cũng chỉ là hòn đá kê chân cho đôi cẩu nam nữ này cấu kết với nhau làm việc xấu!

“Tam tiểu thư còn chịu đựng được?”

Chu Tắc thanh âm ôn nhu có thể nhỏ ra nước, nhưng nếu nhìn kỹ , dưới đáy mắt của cặp mắt như nước suối kia tràn ngập nồng đậm sự chán ghét, nàng bỗng nhiên sáng tỏ, chỉ trách kiếp trước mình không có mắt nhìn, bị người mê muội tâm trí!

Phó Từ cúi thấp đầu, đem hận ý thoáng hiện trên mặt dấu đi, khi ngước mắt, lại là một bộ dạng hèn nhát yếu đuối: “Tạ, tạ điện hạ quan tâm, thần nữ không sao……”

Chu Tắc không dấu vết nhíu mày, trên mặt lại là một bộ nho nhã công tử chỉ cười không nói. Một bên Phó Khiên sớm đã chảy một thân mồ hôi lạnh, chỉ cần có tiểu sao chổi Phó Từ này, một khắc đều không được yên bình!

“A Từ, con cùng muội muội con đi biệt viện trước, vi phụ tìm đại phu xử lý miệng vết thương cho con.”

Kỹ thuật diễn của Phó Khiên từ trước đến nay không kém, hình tượng từ phụ dễ như trở bàn tay, Phó Từ đáp lời rời đi, Phó Khiên còn chưa kịp thở phào, liền thấy người vốn nên rời đi lại xoay người, phịch một tiếng quỳ xuống.

“Phụ thân, báo đen là A Từ thả ra, không liên quan đến muội muội, chìa khóa cũng là A Từ chính mình trộm, người muốn phạt liền phạt con đi!”

Phó Thanh Mãn tưởng chừng như tức muốn ngất xỉu.

Đồ ngu này, có biết hay không cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi! Nàng vừa nói như vậy, mình còn có thể phủi sạch sao!

Phó Từ không ngu, nếu như ở đây chỉ có Thái tử cùng cha con hai người Phó Khiên, nàng tự nhiên sẽ không ở chỗ này nắm chặt không buông, ba người họ vốn chính là ngồi cùng thuyền, nàng sẽ không đi làm cái việc uổng phí sức lực.

Nhưng hiện giờ, đứng cạnh Thái tử còn có một nam tử, hắn từ đầu tới cuối ánh mắt lạnh băng, như một người ngoài cuộc xem diễn.

Dựa theo ký ức kiếp trước, người nam nhân này, không nên xuất hiện ở chỗ này.

Nói là đập nồi dìm thuyền cũng không quá.

Phó Từ chắc chắn mình chưa bao giờ gặp qua nam nhân xa lạ này, hắn xuất hiện đến cùng là sự thay đổi tốt, hay là sẽ đem mình đẩy đến hướng tệ hơn, nàng không thể biết được.

Liều mạng kéo hắn xuống nước, đem toàn bộ đánh cược một phen.

Thành hay bại, ở một lần này đây.

“Cha, con……”

Có tài nói năng, miệng lưỡi giảo hoạt như Phó Thanh Mãn, cũng có một ngày lỡ miệng.

Nàng ta không sợ nàng một mực chắc chắn do mình sai khiến hết thảy, trên thực tế, như vậy nàng ta càng dễ dàng phản kích, nhưng khó ở chỗ Phó Từ chủ động gánh hết tội danh, người sáng suốt đều biết, nàng là thay mình gánh tội.

Phủ nhận, cũng chính là thừa nhận hết thảy đều là nàng làm.

Phụ họa, hình tượng bao nhiêu năm nàng gây dựng sụp đổ trong nháy mắt.

Cái nữ nhân nhìn như hén nhát này, lại dễ dàng đẩy mình vào tuyệt lộ. Phó Thanh Mãn cắn răng không lên tiếng, ý đồ lừa dối cho qua .Phó Khiên thấy Phó Thanh Mãn khó xử, đầu tiên là trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi sau đó giảng hòa: “Chuyện này thôi bỏ đi, cũng may không có thương vong, Thanh Mãn, trước đưa tỷ tỷ con trở về.”

Phó Thanh Mãn nghe vậy liền muốn đem Phó Từ kéo đi, nhưng chân còn chưa bước, lại không thể động đậy.

“Chẳng lẽ, trong mắt quốc công tam tiểu thư không tính là người?”

Như tuyết trên núi tuyết,quang ở nơi cực hàn, giọng nói như sinh ra đã có sẵn khí thế, không giận mà uy.Lời nói không tính là dễ nghe, nhưng Phó Từ lại thở phào nhẹ nhõm.

Lần đánh cuộc này, đặt đúng rồi.

Chu Tắc nghe vậy sắc mặt hơi đổi: “ thường nói câu, thanh quan khó xử việc nhà, Nhị ca, việc này chúng ta không nên nhúng tay.”

Nam nhân được gọi nhị ca sắc mặt không đổi, dường như không mảy may nghe thấy lời nói của Thái tử , đôi mắt như chim ưng khóa trụ con mồi hai tròng mắt thẳng tắp nhìn Phó Từ, hai mảnh môi mỏng màu nhạt khẽ mở:

“Thừa Chu lấy đức trị quốc, quốc công làm quan viên triều đình,liệu có lấy mình làm gương, thưởng phạt phân minh?”

Phó Khiên trên trán chảy mồ hôi lạnh, hoàn toàn không dự đoán được Tỉ vương trước giờ ít nói thế nhưng hôm nay lại đối với việc nhà của hắn cảm thấy hứng thú.

Hắn xoa xoa mắt bị mồ hôi tràn vào có chút xót, nhìn về phía Phó Thanh Mãn trong ánh mắt lại nhiều thêm chút trách cứ cùng lửa giận. Đồ vô dụng, vậy mà bị Phó Từ một cái phế vật trả đũa!

Nhưng hiện giờ làm trò trước mặt nhiều người như thế, hắn cho dù muốn vì tình riêng mà làm cũng không được, đành phải sắc mặt không tốt lắm nói: “Chuyện này các ngươi trong lòng đều biết rõ ràng, Thanh Mãn, ngươi ham chơi quá đáng, vi phụ liền phạt ngươi úp mặt vào tường ba tháng, ngươi có oán giận?”

Tất cả sự thật bày ở trước mắt, dù Phó Thanh Mãn có năng lực hơn nữa, cũng không có cách tiếp tục trợn mắt nói dối.Huống hồ, còn là làm trò trước mặt hai vị gia.

Bàn tay dấu trong áo gắt gao nắm chặt, nàng ta cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Nữ nhi biết sai, nữ nhi nguyện ý nhận trừng phạt, nhưng cha có thể hay không đáp ứng nữ nhi một chuyện, thả những con báo đen kia về núi?”

Diện mạo Phó Thanh Mãn rất đẹp, khóc lên không những không xấu, còn làm cho người ta càng thêm thương tiếc.Người như vậy, nói vì có ý tốt, nhìn không được mấy con báo đen bị giam nhốt rút đi thiên tính, làm trò cho người vui vẻ, cho nên muốn thả chúng, cũng không phải không thể tin.

Khóe môi Phó Từ thoáng hiện tia cười, Phó Thanh Mãn thật đúng là tùy thời tùy chỗ có thể đem chính mình tẩy trắng,mới đó nói dăm ba câu, ánh mắt của người chung quanh nháy mắt bất đồng.

Thái tử Chu Tắc càng là thương tiếc tăng gấp bội, hắn phất phất tay áo: “Thôi, tứ tiểu thư cũng là một mảnh thiện tâm, chỉ là dã thú này thú tính không đổi, lần sau nhất định không thể làm chuyện nguy hiểm như này, bổn cung xem, ba tháng cấm túc liền miễn đi.”

Phó Khiên giả bộ tiếp chỉ: “Lão thần thay tiểu nữ tạ điện hạ ân điển.”

Phó Thanh Mãn cũng hai má ửng hồng hành lễ tạ ơn.Phó Từ cười lạnh, một vở kịch xoay chuyển tình thế thật lớn! Kiếp trước nàng vì thế mất đi Điến Trà, đến lượt Phó Thanh Mãn , cũng chỉ là một câu dạy bảo không nhẹ không nặng!

Hận ý dâng lên không thể áp chế, nàng buông xuống con ngươi, chân bước lên trước một chút, đang muốn mở miệng, lại bị một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng giành trước một bước: “Nếu một ngày kia, tứ tiểu thư thiện ý quá độ, cảm thấy thiên lao trọng phạm thật sự đáng thương, thả hổ về rừng cũng có thể?”

Một châm thấy máu, Phó Từ chưa bao giờ gặp qua một người đem sự việc so sánh có kết quả tốt như vậy. Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn lại, không hề phòng bị đâm vào trong mắt ,một ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ làm người ta không dám nhìn lần thứ hai.

Nhị ca của Thái tử, Thừa Chu Vương gia duy nhất khác họ Thương Tỉ, thẳng đến lúc này, Phó Từ mới hậu tri hậu giác nhớ tới thân phận người này.

Minh hữu nàng tiện tay lôi kéo thế nhưng là nhân vật toàn bộ Thừa Chu kính nể!

Nếu không phải thời cơ không đúng, Phó Từ nhất định hung hăng cho chính mình một bạt tai, dao quá sắc sử dụng không cẩn thận có khả năng làm thương chính mình.

Mà Thương Tỉ, không thể nghi ngờ là con dao sắc bén nhất trên đời này, nàng vậy mà không biết sống chết lại trêu chọc vào!

“Vương gia, ngài lời này thực sự có chút nghiêm trọng, tiểu nữ…… Tiểu nữ sao dám đi quản trọng phạm triều đình!”

Phó Khiên liên tục đổ mồ hôi , hắn không ngừng hướng Phó Thanh Mãn đưa mắt ra hiệu, nhưng hồn phách nàng ta không biết chạy đi đâu. Cho dù Phó Thanh Mãn có tâm kế như thế nào, rốt cuộc cũng chỉ mới mười hai tuổi, gặp gỡ Thương Tỉ nhân vật như vậy, bị dọa ngốc cũng là hợp tình hợp lý. Mắt thấy tình hình giằng co căng thẳng, Phó Từ sợ hãi lên tiếng: “Cha, con đau……”

Lời này hiển nhiên cho Phó Khiên một cái bậc thang, hắn vội vàng đẩy Phó Thanh Mãn đỡ nàng rời đi.

Mà đánh vỡ cục diện bế tắc Phó Từ đồng thời nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy sau lưng giống như bị kim châm, dưới chân không khỏi càng tăng thêm tốc độ.

Nàng không muốn thù lớn chưa báo, chính mình lại chọc phải một thân tanh, sự tồn tại của Thương Tỉ, không thể nghi ngờ là một cái phiền toái lớn, dĩ nhiên tránh được nên tránh.

Về phần lần này không có thể làm Phó Thanh Mãn bị một vố đau, nàng cũng không quá vội.

Tương lai còn dài, nàng có đủ thời gian, chậm rãi trả thù!

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi của Thẩm Vi Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiểutinhlinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.