Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước Dạo Đầu

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

Phó Thanh Mãn đỡ Phó Từ rời đi, đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Thoát khỏi đám người, Phó Thanh Mãn cũng không cần diễn vai thiện lương nữa, trong lúc Phó Từ không hề phòng bị, dùng sức thật mạnh bấm vào cánh tay bị thương của nàng.

Xương cốt bị ngoại lực đè ép, cảm giác đau đớn một đường chạy dài đến tim, Phó Từ nhịn không được hít vào một hơi, đôi con ngươi thị huyết trừng về phía Phó Thanh Mãn.

Nàng ta bị ánh mắt của nàng nhìn giật mình, khi hoàn hồn, cảm thấy mất mặt, nàng ta cố ý xụ mặt lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ vừa rồi diễn thật đúng là xuất sắc, nếu không phải có Thái tử cầu tình, hôm nay muội muội đã bị tính kế rồi!”

Nhân vật điển hình của vừa ăn cướp vừa la làng!

Phó Từ buộc mình nén đau đớn nơi bả vai xuống, cúi thấp đầu, cực kỳ nhỏ giọng,một bộ dạng thấp kém hèn mọn: “ xin lỗi, xin lỗi, ta không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, kia nếu không…… Ta đi nói với Vương gia, không liên quan đến muội?”

“Câm miệng!”

Nghe vậy Phó Thanh Mãn sắc mặt tái xanh, giống như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi, cả người xù lông.Nàng gắt gao trừng mắt Phó Từ, lửa giận nơi đáy mắt cơ hồ muốn đem người thiêu cháy.

Vậy mà nàng còn dám nhắc đến chuyện này với nàng ta , nếu không phải tiểu tiện nhân này, nàng ta có thể ở trước mặt Thái tử đánh mất hình tượng sao!

Mà ‘ người khởi xướng ’ Phó Từ, trước sau đem đầu vùi ở trước ngực, mặc dù tận lực che dấu, nhưng Phó Thanh Mãn vẫn nhìn ra bởi vì sợ hãi mà tay của nàng run nhè nhẹ .

Nội tâm được một cảm giác hư vinh to lớn lấp đầy, nàng hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ buông ra cánh tay nàng.

“Tỷ tỷ nếu là an phận, cuộc sống sẽ tốt một chút, đừng trách ta làm muội muội không nhắc nhở ngươi, ngươi muốn xuất đầu? Nhưng nếu như không chiếm được niềm vui của cha, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày!”

Phó Thanh Mãn dứt lời, không quan tâm đến phản ứng của Phó Từ, ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu ngạo như chiến thắng của khổng tước rời đi.

Trong biệt viện hẻo lánh, Trong con ngươi của Phó Từ bốc lên một cỗ lửa hận hủy diệt thiên địa.

Phó Khiên niềm vui? Nàng hiếm lạ!

Sau này, nàng sẽ liều mạng đi tranh, làm người đứng ở trên cao!

Đừng nói là Quốc công phủ nho nhỏ này, chính là nhìn khắp Thừa Chu, thậm chí là toàn bộ đại lục, cũng không có người dám tùy tiện đối nghịch nàng!

Tạm thời ẩn nhẫn, là vì để tương lai nhiều hơn một kiểu trả thù!

Nhưng mà…… Trước mắt quan trọng nhất, là giữ được tính mạng Điến Trà.

Hôm nay là sinh nhật nàng 13 tuổi, cũng là ngày Điến Trà chết, bi kịch đã phát sinh một lần, quyết không thể giẫm lên vết xe đổ!

Phó Từ xé tay áo đã bị rách xuống, cuộn lại rồi cắn ở trong miệng, đem kim đốt dưới nến để tiêu độc thủ pháp thuần thục khâu miệng vết thương lại.Một lần nữa thay một bộ quần áo sạch sẽ, không kịp thở dốc, đã đi thẳng đến phòng khách.

Kiếp trước bởi vì mình mà Điến Trà bị đánh,nhưng tội này cũng không đến nỗi phải chết, chân chính muốn mạng nàng, là tội danh quyến dũ chủ tử.

Điến Trà tính cách dịu ngoan, từ trước đến nay nhẫn nhục chịu đựng, lại như thế nào to gan lớn mật đi làm chuyện quyến dũ chủ tử , trong đó nội tình không cần nói cũng biết, Phó Thanh Mãn thủ đoạn luôn luôn xấu xa, nàng ta không muốn nhìn thấy bên người nàng có một người trung thành nào cả.

Nàng ta chỉ ước gì nàng bị đối xử lạnh nhạt, không có ai để tâm sự rồi lựa chọn tự sát.

Buồn cười!

Phó Từ nàng cho dù chết, cũng muốn xem Phó Thanh Mãn cùng Phó Khiên sau này nhận hết mọi nhục nhã!

“Chậm một chút, đây đều là vật dụng buổi tối Thái tử gia nghỉ ngơi dùng, bị bẩn hoặc làm hỏng, cẩn thận đầu các ngươi khó giữ được!”

Thanh âm này thực quen thuộc, phản xạ có điều kiện, bước chân Phó Từ chợt dừng lại.

Xa tầm mắt nàng, đúng là người mà kiếp trước đem thi thể nàng ném ở bãi tha ma , là cái nữ nhân gọi là Tôn đại nương này, vẻ mặt bà ta lúc này đang khẩn trương kêu to.

Đem suy nghĩ từ kiếp trước rút ra, Phó Từ thu liễm cảm xúc tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “Tôn đại nương, ngài có từng thấy qua Điến Trà?”

Tôn đại nương nghe vậy xoay người, nhìn thấy là Phó Từ, nô tính trên mặt nháy mắt biến hóa thành vênh mặt hất hàm sai khiến, bà ta hắng giọng nói: “Tam tiểu thư, ngài không thấy ta đang vội sao.”

Phó Từ sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi ra: “Kia…… Ta đây chính mình đi tìm, ngài yên tâm, ta sẽ không nói với cha!”

Tôn đại nương vừa nghe ngây người sửng sốt, tam tiểu thư vậy mà biết lấy quốc công đại nhân áp nàng?

Nhưng mà……

“Trong phủ ai mà không biết quốc công đại nhân ngày thường đều không muốn thấy tam tiểu thư ngài, các ngươi nói đúng không.”

Tôn đại nương cười nhạo một tiếng, lời nói không chút nào che dấu khinh thường, một bên hạ nhân đi theo cười rộ lên, Phó Từ bị vây ở giữa, nghiễm nhiên thành trò cười của mọi người.

Phó Từ bị sợi tóc che khuất mắt hơi hơi nhíu lại, sau đó khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, đem ống tay áo xé ra, lộ ra vết thương vùa mới khâu nứt toác ra.Chỉ một thoáng, máu tươi giàn giụa.

Tĩnh lặng.

Giống như một con dao sắc bén, đem tiếng cười của những người nơi đây đồng thời chặt đứt, bao gồm Tôn đại nương ở bên trong bọn hạ nhân, một đám nghẹn họng trân trối nhìn Phó Từ.

Trong đám người, nàng mang theo tố y bị nhiễm máu, nét mặt tươi cười như hoa:

“Nếu như tính mạng bị đe dọa, phụ thân vẫn không muốn thấy ta? Bởi vì ngăn cản ta, Tôn đại nương làm ta bị thương, ngài cảm thấy sao?”

Ngậm máu phun người!

Nhưng trừ những nô bộc ở đây, ai còn biết chân tướng là Phó Từ tự mình xé rách vết thương?

Tam tiểu thư luôn luôn nhát như chuột, ngày thường ngay cả thở mạnh cũng không dám, mà nay thế nhưng vì uy hiếp Tôn đại nương, không tiếc làm ra hành động tự mình hại mình.

Lời này nói ra, ai tin?

Phó Từ rốt cuộc vẫn là chủ tử, nàng là nô bộc, cho dù đối phương không được sủng ái như thế nào, quốc công đại nhân cũng sẽ vì mặt mũi Quốc công phủ, trừng trị nô tài mà không phải đi trách tội tiểu thư!

Đánh một cái tính toán tốt! Nhưng làm nàng không thể tin nổi, cái người bình tĩnh trước mặt kia, là tam tiểu thư người đã từng nhận khinh nhục của mọi người?!

“Tôn đại nương suy nghĩ có phải hay không đã quá lâu?”

Phó Từ giống như tùy ý sửa sang quần áo nhiễm máu kia, Tôn đại nương nháy mắt khuôn mặt trắng bệch, trước khi nàng làm động tác tiếp theo, gấp giọng nói: “Nô tỳ đưa ngài đi qua!”

Phó Từ đã sờ đến miệng vết thương động tác dừng một chút, tiếp theo tự nhiên đổi thành đè lại vết thương đang chảy máu, nàng lại lần nữa đem cằm hơi hơi thu hồi, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Vậy làm phiền Tôn đại nương.”

Tôn đại nương hít sâu một ngụm, thiếu chút nữa bị nghẹn thở.

Như thế nào trước kia không phát hiện, vị tam tiểu thư tồn tại như không khí này diễn xuất lại kinh người như vậy?

Sói đói cắn người chưa bao giờ kêu to, Tôn đại nương ăn muối vài thập niên, năng lực nhìn vật biết hàng so với ai khác đều xuất sắc. Giờ khắc này, nàng khắc sâu minh bạch, vị tam tiểu thư này, chọc không được!

“Điến Trà phụ trách chính là chỗ ở của Tỉ vương, nô tỳ không vào được, tam tiểu thư ngài xem……”

Tôn đại nương dẫn Phó Từ đến một chỗ sân trước, chà xát tay, có chút quẫn bách.

Phó Từ nhấp môi cười cười, nghiêng người tiến vào trong viện.

Nàng không sợ Tôn đại nương đi cáo trạng, trên thực tế, bà ta là người của Phó Thanh Mãn, chuyện này sớm hay muộn đều sẽ bị biết. Mấu chốt là, có hay không người tin bà ta.

Lần đầu giả heo ăn hổ, chỉ là lấy một cái hạ nhân mở đầu, đương nhiên, đây chỉ là khúc dạo đầu.

Phó Thanh Mãn, chúng ta chậm rãi chơi đùa đi.

Bạn đang đọc Thịnh Sủng Tiểu Độc Phi của Thẩm Vi Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiểutinhlinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.