Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 23: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Óc Cá

Tiết Thần ra khỏi Đông phủ, lên xe ngựa, tựa vào nệm êm và dựa lên chiếc gối lớn bằng vải gấm bông trắng tinh. Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Khâm Phượng vén rèm ra hỏi:

"Vương bá, tại sao lại ngừng xe?"

Bên ngoài truyền đến giọng nói già nua của Vương bá, nói: "À, đằng trước có rất nhiều người cản đường, xe không thể qua được."

Tiết Thần không muốn nhiều chuyện, để Khâm Phượng nói ra ngoài: "Lui lại, đi đường kế bên hồi phủ."

Sau khi Khâm Phượng nói xong, Vương bá liền nhảy xuống trước giữ cương xe, rồi quay đầu nhìn phía sau một chút, sau đó trở về đứng bên cạnh cửa xe ngựa bẩm báo:

"Tiểu thư, không lui được, phía sau vừa lúc có thêm năm ba chiếc xe ngựa đi tới. Hay là để ta đi xem thử phía trước đang xảy ra chuyện gì, nếu như lập tức giải tán ngay, chúng ta cũng không cần lui lại."

Tiết Thần gật đầu, Khâm Phượng đáp lại: "Được, ông hãy đi nhanh về nhanh."

Sau khi Vương bá nhận lệnh rời đi, Tiết Thần liền duỗi ra một ngón tay thon dài trắng xanh, đẩy rèm xe ra một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài, quả thật nhìn thấy rất nhiều dân chúng ở hai bên đường đang chỉ trỏ, nhất thời hiếu kì, vừa vặn Vương bá cũng hỏi thăm xong trở về, ngay tại bên cạnh xe ngựa bẩm báo:

"Tiểu thư, đằng trước có quan sai đang bắt người. Một đôi mẹ con bị ca ca nhà cữu cữu bán đi, không biết là tự nguyện hay bị lừa gạt, hiện tại chủ nợ kia tới cửa bắt người, mà đương gia của đôi mẹ con từ nơi khác đã trở về, hiển nhiên không chịu, còn đánh người chủ nợ kia. Chủ nợ liền gọi quan sai đến, nói đôi mẹ con kia đã ký văn tự bán mình, có giấy tờ đàng hoàng, cho dù đương gia của nàng ta trở về cũng vô dụng. Trừ phi đương gia chịu bồi thường, đòi người ta một ngàn lượng bạc, đương gia kia không đưa nổi, quan phủ liền muốn bắt người. Người chủ nợ kia được sự cho phép của quan phủ, lúc này liền đánh nhau trên đường phố, quan binh ăn thua thiệt từ đương gia của nữ nhân kia, nên đã tới nha môn kêu cứu binh. Hiện tại một nhà ba người đang bị khoảng một trăm quan binh vây bắt, có lẽ trong thời gian ngắn không thể thông đường được."

Tiết Thần còn chưa lên tiếng, Chẩm Uyên liền không nhịn được nói: "Đây rõ ràng chính là quan thương cấu kết nhau, ta nghĩ nhất định đôi mẹ con kia đã bị lừa bán đi, ca ca nhà cữu cữu này đúng là ghê tởm."

Nghe Chẩm Uyên nói, Tiết Thần vẫn không có phản ứng dư thừa, không phải nàng lãnh tình, mà là người đáng thương trong thiên hạ này rất nhiều, đâu phải chỉ một người là có thể lo hết được, liền để Vương bá ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi. Chẩm Uyên vén rèm xe lên nhìn ra phía sau một chút, xe ngựa đứng đợi ngày càng nhiều, không thể lui lại được nữa rồi. Tiết Thần cũng không sốt ruột, để Chẩm Uyên lấy một quyển sách từ trên vách xe xuống cho nàng, vén rèm xe ngựa lên một ít, dựa vào ánh sáng mà xem sách.

Sau nửa canh giờ, nếu các nàng còn chưa quay về, trong phủ nên có người đi ra ngoài tìm.

Động tĩnh xảy ra ở đằng trước càng lúc càng lớn, Tiết Thần bỗng nhiên để sách trong tay xuống, bảo Khâm Phượng lấy mũ che mặt đưa cho nàng, liền muốn xuống xe, hai nha hoàn bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản, nói:

"Tiểu thư, không được đâu. Bên ngoài đang rối loạn lắm."

Tiết Thần làm như không nghe thấy, đội mũ che mặt, vén rèm xe lên, lập tức nhảy xuống xe ngựa. Quả nhiên liền nghe thấy có âm thanh đánh nhau ở đằng trước cách đó không xa, trong lòng hết sức nghi ngờ, trước đó nghe Vương bá nói, đã điều động khoảng một trăm quan binh, nhưng tại sao thời gian dài như vậy một trăm quan binh này vẫn chưa bắt được người?

Điều này chứng tỏ người bị bắt có võ công rất cao, với võ công cao cường như vậy nếu chỉ có một mình hắn, nhất định chạy trốn không khó. Nhưng bây giờ còn có vợ con bên cạnh, hắn bị bó tay bó chân, không có cách nào mang đi cả hai người, nên đành phải ở lại cố gắng chống đỡ.

Trong lúc nhất thời Tiết Thần đặc biệt muốn xem thử, người có võ nghệ cao cường như vậy là hạng người thế nào.

Có Khâm Phượng và Chẩm Uyên bảo hộ trái phải, Vương bá đi trước mở đường, dân chúng vây xem náo nhiệt nhìn cách ăn mặc và điệu bộ của Tiết Thần cũng biết đây là tiểu thư gia đình giàu có nào đó, không dám cản đường, chỉ chốc lát sau đã nhường ra một con đường cho nhóm người Tiết Thần đi tới.

Tiết Thần liếc nhìn qua bên lề, thì thấy một nữ nhân yếu đuối đang tựa lên cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt cũng khó che được dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ mặc một quần áo trong màu trắng vô cùng xốc xếch, nhìn dáng dấp tựa như đang mang bệnh thì bị người kéo từ trên giường xuống vậy, sợi tóc tán loạn trên vai, cực kỳ tiều tụy, quỳ bên cạnh nàng là một bé gái năm sáu tuổi không ngừng khóc thút thít.

Một người đàn ông cao to hơn bốn mươi tuổi đứng trước mặt họ, từ đầu đến cuối đều che chở ở trước mặt các nàng, ngăn lại toàn bộ quan sai muốn tới gần đôi mẹ con kia. Mặc dù tay không tấc sắt, nhưng cũng là một người giữ cửa vạn người phá, bọn quan binh ngã xuống từng nhóm từng nhóm một, lúc này không biết là ai trong đám người thốt lên:

"A, quan sai cầm xích sắt tới rồi, còn có gai sắt nữa... Lui về sau nhanh lên, tránh để bị ngộ thương."

Trong lúc nhất thời, những người vây xem loạn hết cả lên. Tiết Thần được các nàng Khâm Phượng che chở, nên không bị ai va chạm, rời khỏi vòng người đứng vây xem

Bạn đang đọc Thiều Hoa Vì Quân Gả của Hoa Nhật Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.