Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai mới là Hoàng Tước?

Tiểu thuyết gốc · 1393 chữ

Triển Ngọc là con trai Phó tông chủ Lộc Mai Tông Triển Lãng. Do thiên phú kém cỏi, cộng thêm bản tính lười biếng, thích hưởng thụ hơn ngồi khoanh chân tu luyện, nên nhờ lão cha tác động nên được cử đến quản lý Lộc Mai Các trong U Minh Trấn.

Hôm nay bước chân ra cổng có xem hướng, nên Triển Ngọc thấy tâm trạng vui vẻ lạ thường.

Từ buổi sáng khi Huỳnh Vụ Phường mở cửa hắn đã chực sẵn xem trò vui. Với mối “giao tình” mấy chục năm của hai tông thì hắn thừa hiểu chiêu trò kiếm tiền của các đại phái thời buổi này. Đúng như dự đoán, tính đến buổi chiều thì có 2 người bốc trúng Trúc Cơ Đan, cả 2 đều bị sát thủ Huỳnh Vụ Phường đuổi giết.

Nhưng có vẻ hôm nay Huỳnh Vụ Phường khai trương không xem ngày. Nếu như buổi sáng sát thủ đuổi bắt 1 lão già gầy gò hèn mọn trói gà không chặt cũng để mất dấu, thì buổi chiều truy sát một thằng nhãi ranh lại gặp đúng Triển Ngọc ta hahaa!

Tên sát thủ tất nhiên cũng nhận ra Triển Ngọc, hắn không vội đuổi theo Sùng Lãm vì lúc nãy đã để lại ấn kí trên người thằng nhãi con này. Cái làm hắn đau đầu nhất là Triển Ngọc, tên thiếu gia này đạo pháp thấp kém, nhưng trên người thì lại không thiếu pháp bảo cao cấp. Nhất là với bản tính thấy lợi không nhả, e rằng hôm nay phải chịu thiệt thòi. Bao nhiêu năm làm bọ ngựa, cũng đến ngày gặp hoàng tước ...

- Triển Công tử, tại hạ phụng mệnh hành sự. Nếu Triển Công tử đã có hứng thú, chi bằng chúng ta cùng truy đuổi tên thiếu niên kia. Đợi lúc bắt được thì toàn bộ đồ trên người hắn ngươi cầm cả. Bọn ta chỉ cần lấy người, thế nào? – Đinh Quân Tam chắp tay gợi ý.

Triển Ngọc nhếch mép nói:

- Không tệ! Đến thằng mù cũng nhìn thấy quản sự Huỳnh Vụ Các các ngươi trong lúc giao đồ đã đánh tráo vào trữ vật giới chỉ. Trò tiểu xảo này chỉ đem lừa phàm nhân chưa từng trải việc đời thôi. Trên người thằng nhãi kia đến quần áo còn rách, ta đem bán hết đống đồ trên người hắn chắc cũng chẳng được 2 bạc !

- Vậy ngươi muốn thế nào? – Đinh Quân Tam đặt ngón tay cái lên trên chuôi đao sau lưng, xem ra bút giao dịch này khó thành a!

- Ngươi không có tư cách đàm phán với ta !

Dứt lời thân hình Triển Ngọc lao đến, một thanh loan đao tỏa ra huyết khí đậm đặc găm thẳng về mi tâm của Đinh Quân Tam. Loan đao là Phàm Binh trung kỳ, mạnh hơn hẳn bội đao của Đinh Quân Tam một bậc, nên hắn chỉ dám triền đấu tìm cơ hội , không dám đối đầu trực diện.

- Triển công tử, ngươi thấp hơn ta một đại cảnh giới. Khoảng cách Trúc Cơ không phải là dùng pháp bảo có thể san lấp a! Chi bằng theo phương pháp của ta, hai nhà đều vui vẻ lại không thương tổn hòa khí, không được sao?

- Ngươi nói gần đúng, chỉ sai một điều: Ta và ngươi là cùng một cảnh giới !

Trong tiếng cười lớn, từ thân thể Triển Ngọc bốc ra từng luồng khói đen, đồng thời cảnh giới của hắn cũng cấp tốc nhảy vọt lên Trúc Cơ. Loan đao màu máu như được tiếp thêm sức mạnh, phát ra tiếng rít vui sướng cắn nát phòng tuyến của Đinh Quân Tam.

- Phệ Hồn Đại Pháp! Ngươi không phải Lộc Mai tông, ngươi là người Phệ Hồn giáo? – Đinh Quân Tam cả kinh thiêu đốt pháp lực điên cuồng lùi về phía sau.

- Xuống địa ngục mà hỏi diêm vương lão gia! - Triển Ngọc cười lạnh.

Phập! Lưỡi đao vô tình cắm vào máu thịt ngọt như cắt bơ. Chỉ thấy thân thể Đinh Quân Tam xẹp dần, làn da cấp tốc khô héo vặn vẹo rồi thu nhỏ lại. Sau một nén nhang, dưới đất chỉ còn một bộ xương khô!

Triển Ngọc ngồi xuống thọc tay vào túi ngực xác chết. Dù là đại phái nhưng cũng chỉ các quản sự cỡ Triển Ngọc trở lên mới có trữ vật giới chỉ, còn vệ sĩ, trưởng lão như Đinh Quân Tam thì chủ yếu vẫn mang đồ vật yêu quí bên thân.

- Trúc Cơ đúng là thuốc đại bổ a! Cứ đà này chỉ cần thêm 5 tên nữa là Huyết Đao tiến giai rồi khặc khặc...

Chợt từng sợi tóc gáy Triển Ngọc dựng lên. Người đời biết hắn là một tên ăn chơi phế vật dựa thế cha già ở Lộc Mai tông. Nhưng ít ai biết từ ba năm trước hắn đã là đệ tử trung thành của Phệ Hồn giáo. Người đời chỉ được nghe về sự tích ăn chơi mà không hề biết, số người hắn đã giết còn nhiều hơn một phân đà của Lộc Mai Các. Tất nhiên việc giết người trong bóng tối sớm đã rèn luyện cho Triển Ngọc khả năng đánh hơi đến một thứ gọi là “mùi nguy hiểm”.

Lúc này đây, rõ ràng xung quanh không có bóng người, cũng không hề có ba động của chân khí, nhưng Triển Ngọc cảm nhận rõ ràng một lưỡi hái đang cấp tốc bổ xuống đỉnh đầu mình.

Hắn thuận thế sẵn đang ngồi xổm, chật vật chúi đầu xuống mặt đất lộn liền mấy vòng tròn về phía trước. Khi ngẩng đầu lên thì loan đao đã sớm bắt chéo che kín yết hầu.

Keng!

Tiếng binh khí va chạm vang lên, một phi đao mỏng như lá liễu va chạm với huyết đao của Triển Ngọc rồi văng xuống đất. Triển Ngọc thầm nuốt nước bọt, tiếng yết hầu vang lên khô khốc.

“Nguy hiểm thật, nếu như ta không tin vào trực giác bản thân thì...”

Chợt cơn đau cắt đứt dòng suy nghĩ của Triển đại thiếu gia. Hắn cảm thấy cơn đau buốt lan truyền từ phía chân phải. Lúc này, chân hắn đã nằm gọn trong hai hàm răng thép như mồm một con cự thú viễn cổ. Cái này... cái này là ...bẫy răng cưa chuyên dùng bắt chó a!

- Chậc chậc, cái này vốn dành cho tên áo đen nằm kia. Ta cứ nghĩ cảnh giới hắn hơn ngươi nhiều. Dù chiến cuộc có thế nào thì người thắng vẫn là hắn, đúng là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên a!

Từ trên nóc nhà một thân ảnh cao lớn nhảy xuống. Đây chẳng phải Sùng Lãm thì là ai !

Triển Ngọc oán độc nhìn Sùng Lãm nói:

- Ngươi đã biết bọn ta theo dõi ngươi từ đầu? Hay cho một tên tiểu tử, nhưng ngươi nghĩ cái bẫy con con này đủ để giết được ta?

Sùng Lãm chết lặng nhìn Triển Ngọc như nhìn một ...thằng ngu:

- Nó có độc a ! (tay chỉ )

- Ngươi...

- Ta cũng đang tự hỏi tại sao ngươi chưa móc thuốc giải uống nha. Bình thường cao thủ đều làm vậy mà? Yên tâm, độc này ta tự chế trên núi, chữa không hết!

Triển Ngọc nằm co giật sùi bọt mép trên đất. Hắn căm thù tên khốn trước mặt. Nhưng hắn không hiểu tại sao tên nhóc này không phát ra tí chân khí ba động nào, vì sao hắn căn thời gian ám toán chuẩn xác như vậy. Và vì sao, hắn biết ta sẽ lùi về hướng đó mà đặt bẫy từ lúc nào?

Trước khi nhắm mắt, cuối cùng nỗi oan khuất của Triển Ngọc cũng được vơi bớt đi phần nào, đồng thời tức giận cũng gia tăng không ít... Sùng Lãm thì thầm những lời cuối vào tai hắn:

“ Ngươi ngu thật hay giả ngu? Cái ngõ bé tí thế này ngươi không lộn về đằng trước thì rẽ vào đâu? Còn ta vốn chẳng chạy đi đâu cả, cũng chẳng cần ẩn giấu, bởi ta là luyện thể người!”

...

Triển Ngọc trợn mắt, ra đi trong tức tưởi.

Bạn đang đọc Thiên Việt Truyền Thuyết sáng tác bởi ThiênNaiCưSĩ

Truyện Thiên Việt Truyền Thuyết tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênNaiCưSĩ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.