Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiều hôm ấy

Tiểu thuyết gốc · 2161 chữ

Nhìn thiếu nữ như vậy lòng hắn trở nên yên bình đến kỳ lạ, cảm giác yêu thương cùng đau xót bất giác làm hắn thở nhẹ.

Ngày ấy, khi nhìn thấy người bên dưới gốc cây đào, lòng hắn bỗng rung động. Tuy mới gặp người nhưng lại như đã gặp ở tiền kiếp, thân thuộc đến từng hơi thở.

Mỗi ngày hắn đều đến đó, nhìn người dưới gốc cây đào, yên lặng ngắm nhìn người. Hình ảnh của người như in vào trong tâm, quá khó để phai mờ.

Khóe môi nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn qua thiếu nữ. Lòng hắn loạn, hắn muốn bên nàng rồi. Đời này, hắn khó mà rời khỏi nàng.

Nhưng mà trong ấy mắt ôn nhu đó lại lộ ra một vẻ thương cảm, bởi vì hắn biết, thiếu nữ hoạt bát đáng yêu trước mắt này đã phải gánh chịu nổi đau như thế nào.

Mất đi phụ thân tôn quý thân yêu nhất, mẫu thân thì cùng người khác mà rời bỏ hai phụ tử nàng, rồi lại bị đuổi khỏi gia tộc, bị xem là người đem xui xẻo đến cho gia tộc. Như thế, một thiếu nữ chưa đến mười ba tuổi liệu có chịu nổi không?

Người đời nhìn nàng mạnh mẽ, đến cả đau khổ nhất cũng mỉm cười, thế nhưng ai biết được để có thể trở nên như vậy thì phải đánh đổi những gì.

Sâu kín thở dài, hắn cười cười che giấu sự chua xót trong lòng.

Đêm dài, thiếu nữ nằm trên chiếc giường cũ, tuy hơi chật chội nhưng có thể ngủ một giấc yên lành là quá tốt rồi.

Dạ Ảnh nằm bên dưới sàn nhà, hai mắt nhìn ra ngoài không biết suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng nở nụ cười nhẹ.

Thời gian trôi qua, một ngày mới bắt đầu, cuộc sống của bọn họ vẫn như vậy, nhưng hôm nay có chút khác biệt. Hôm nay hai người bọn họ luận võ, kết quả là Dạ Ảnh bị đánh đến tím cả người, phải nằm dài trên đồng cỏ hơn một tiếng sau mới cử động được.

“Ách, nhẹ tay một chút. Tiểu Như nhi của ta, muội nhẹ tay một chút có được không, đau chết ta rồi...”

Dạ Ảnh nhăn nhó kêu rên, không ngừng quơ tay.

“Hừ hừ, đáng đời ca lắm, ai bảo ca dám lén đánh muội.”

Tiểu ma nữ Tâm Như thì chớp mắt cười đắc ý như báo được đại thù.

Dạ Ảnh trước giờ đều rất lười tu luyện nên bị ma nữ kia đánh cho không thể phản kháng được cũng là điều dễ hiểu.

Biết Dạ Ảnh như thế nên Tâm Như đã rất nhẹ tay, tuy thế nơi bị đánh vẫn đau nhức, nhất là bên hông vẫn khiến hắn nhăn mày nhăn mặt cả ngày hôm đấy. Bất quá chút đau đớn này chẳng làm hắn khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ.

“Ca đau ở đâu, để muội xem nào.”

Thiếu nữ nhích lại gần hắn, thấp giọng hỏi.

“Luyện tập thôi có cần phải mạnh tay thế không...”

Nếu ngày nào cũng luận bàn kiểu này thì có phải hắn sẽ nằm mãi trên giường hay là không thể bò dậy nổi vì đau hay không ?

Dạ Ảnh trợn mắt, lẩm bẩm:

“Lần sau có đánh thì tìm người mà đánh, ca đau phải cái bao cát đâu...”

“Ca không phải bao cát, mà là bao thịt, hì hì.”

Tâm Như thấy hắn như thế thì không khỏi lè lưỡi cười phì. Từ khi nàng cùng hắn ở một chỗ, tuy rằng lúc nào cũng ức hiếp hắn, nhiều khi cũng bị hắn trêu đến bực mình, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn thì nàng đều vui vẻ.

Từ trước đến nay, ngoài phụ thân của nàng ra thì cũng chỉ có hắn là khiến nàng vui vẻ như vậy. Không cần phải làm gì, chỉ cần nhìn thấy hắn thôi nàng cũng vui rồi.

Càng trưởng thành suy nghĩ càng nhiều, cũng nhận ra rằng cuộc sống này không đơn giản như khi nhỏ tưởng tượng, nhất là ở thế giới chỉ tồn tại kẻ mạnh này. Lớn rồi nên chẳng có thể cùng hắn làm nhiều trò như lúc trước, hắn cũng biết điều đó cho nên thường ngày vẫn cùng nàng vui đùa, làm những chuyện ngốc nghếch.

Nhiều lúc bị người khác xem thường hắn vẫn làm như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục cùng nàng chơi đùa.

Thật ngốc, thật ra nàng biết là hắn không để tâm những ánh mắt xem thường đó nhưng nàng thì lại khác, nàng không muốn người khác xem thường hắn.

Chính vì vậy nên nàng nhất định phải ở cạnh hắn, bảo vệ hắn... mãi mãi...

Đêm dài, thiếu nữ nằm suy nghĩ miên man, cũng không biết bao giờ nàng đã ngủ quên đi.

Bên ngoài trời bỗng mưa, từng tiếng sét ầm ầm kinh thiên động địa không ngừng vọng xuống. Tiếng gió rít gào trong đêm tối, lá rơi xuống, ướt đẫm.

Trong tiếng mưa ấy tựa hồ đang có tiếng ai thở dài.

Buổi sáng ngày hôm sau, Dạ Ảnh lấy lý do còn đau nên không theo thiếu nữ tu luyện, để thiếu nữ Tâm Như một mình chơi đùa. Chờ đến khi Tâm Như đã đi hắn mới bước chân ra khỏi nhà. Đi dạo một vòng, cuối cùng hắn dừng lại ở trước một dược phường.

Đây là nơi hắn làm việc, dù sao thì vẫn phải có cái để ăn mà sống, nhưng ở thế giới này làm gì có cái gọi là cho, mọi thứ đều phải tự thân vận động. Tuy rằng không được bao nhiêu, nhưng có thể giúp hắn sống qua ngày.

Công việc của hắn luôn bắt đầu tại thời điểm sẫm tối, nhưng hôm nay hắn lại tới đây khi trời vừa lên đỉnh.

Sau khi vào trong một lát hắn lại đi ra, trên môi nở nụ cười vui vẻ. Cuối cùng cũng có thể hoàn thành lời hứa với tiểu ma nữ kia rồi. Thấy vẫn còn sớm, hắn liền hướng đến cánh đồng cỏ bên ngoài thị trấn mà chạy. Tới nơi thì thở dốc không thôi, bất quá nhìn thấy thiếu nữ vẫn đang còn tu luyện thì không khỏi thở ra một hơi thoải mái.

Thiếu nữ xếp bằng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nét mặt ngược lại rất kiên định. Bất giác, hắn nở nụ cười tươi. Thấy nàng vẫn ổn, Dạ Ảnh không một tiếng động rời đi.

Buổi chiều hôm ấy, khi Dạ Ảnh trở về thì phát hiện tiểu ma nữ Tâm Như đã ở trước cửa, hắn lập tức cười khổ, kiểu này thì hắn chắc chắn sẽ bị “làm” cho một trận no nê. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đường đường chính chính mà vào, làm như kiểu không phải trốn đi chơi mà là đi có việc.

Tưởng tượng luôn tốt đẹp, ai ngờ tới vừa mới bước ra nửa bước thì đã thấy tiểu ma nữ đứng lù lù bên cạnh, còn bên hông thì đau nhức, hắn chỉ có thể cười khổ mà thôi.

“Ca dám bỏ muội mà trốn ra ngoài chơi, hừ hừ, đợi lát nữa cho ca biết tay.”

Tâm Như kéo hắn vào nhà, còn Dạ Ảnh thì ở phía sau mếu máo, muốn cười nhưng mà cười còn khó coi hơn cả khóc.

Chiều đó, kết quả Dạ Ảnh bị thiếu nữ phạt phải đi rửa bát, giặt y phục và làm tất cả mọi chuyện, miễn là ma nữ này có thể nghĩ ra thì hắn điều làm, kể cả chuyện phi lý.

May mắn là hắn còn có thể ăn cơm, chứ nếu bị cấm ăn luôn thì có mà ngất tại chỗ. Đương nhiên, tiểu ma nữ dù có phạt chuyện gì cũng không thể phạt chuyện này.

Trời đã tối, những ngôi sao lấp lánh như nhảy múa trong màn đêm, không gian yên tĩnh đến lạ thường.

“Nếu có thể mãi thế này thì tốt quá, vĩnh viễn sẽ không phải lo âu cái gì…”

Căn nhà nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác thoải mái vô cùng. Người nằm trên giường, thân hình cuộn tròn như mèo nhỏ, hai mắt nhắm lại nhưng môi mấp máy, tựa hồ đang lẩm bẩm điều gì đó.

Người nằm bên dưới nhìn người bên trên, ánh mắt ôn nhu đến vô tận. Sự mệt mỏi của hôm nay đều tan biến, tựa như chiếc thuyền tìm được bến đỗ cho riêng mình. Hắn cảm thấy bình yên và mong chờ.

Ngày mai, thời khắc quan trọng nhất, ta vì muội mà cầu nguyện…

Hoa vụng ý trôi theo dòng nước, lá vàng rơi trên mặt đường lạnh lẽo. Dòng người tấp nập không ngừng chen chúc mà đi.

Đi trên đường, tay hắn nắm chặt lại tựa hồ sợ không giữ chặt sẽ đánh rơi nó. Thật ra, cũng không cần phải cứ nhất nhất như vậy, có nhiều thứ nếu đã muốn rơi thì dù có nắm chặt hơn cũng không thể giữ lại mãi được.

Hắn bước đi vội vàng, lòng tràn đầy chờ mong. Cứ tưởng tượng cảnh tiểu ma nữ kia sau khi nhận món quà này không biết sẽ như thế nào. Là vui hay là buồn ? Hắn cũng không biết nữa, chỉ biết hôm nay là ngày hắn mong chờ nhất từ trước đến nay.

Ngày mà hắn sẽ cùng nàng trở thành một.

Nhưng mà... Tương lai ra sao ai có thể đoán được đây...

Chiều.

Buổi chiều hôm ấy, ánh lửa bất tận phủ lên đại địa.

Tất cả mọi thứ như một cơn gió, thoáng đến rồi thoáng qua. Như mây trắng nơi cao, thoáng lơ lửng rồi thoáng trôi đi. Mọi thứ cuối cùng chìm trong bóng chiều tà.

Cánh đồng xanh vô tận, nhưng thời khắc này đã bị máu đỏ nhuộm lên. Đứng ở nơi này, nghe tiếng rên ấy, tiếng khóc thét ấy, cả người hắn bỗng nhiên chết lặng.

Mưa gió điên cuồng gầm thét, mây đen không ngừng kéo tới che phủ cả bầu trời vào trong, mọi thứ trở nên đen tối, bóng tối đang dần nuốt chửng hết toàn bộ ánh sáng trên thế giới.

Tại nơi đen tối nhất của trời cao, từng thanh âm kinh khủng vang lên, chỉ gặp vô số tia chớp không ngừng đánh xuống.

Xung quanh, từng bóng người chớp ẩn chớp hiện trong sương mờ. Chính giữa chính là thân ảnh mà hắn chờ mong nhất. Nàng giãy dụa, nhưng dù thế nào vẫn không thể thoát khỏi đám người này. Ánh mắt ngập trong tuyệt vọng.

Mọi thứ trong nháy mắt như ngừng lại, hắn đứng ở đó, chết lặng nhìn đám người đem người hắn quan tâm nhất đi.

“Đừng, ta không muốn xa Dạ Ảnh ca ca...”

Âm thanh im bặt, mọi thứ trở nên bình thường. Mây đen tản đi, từng bóng người cũng biến mất. Cũng chẳng còn bóng dáng mà hắn chờ mong.

Hắn đứng ở đó, ngây người thật lâu.

Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, lá vàng cứ thế rơi.

Chiều tàn.

Bóng tối buông xuống, hết thảy im lặng đến đáng sợ.

Khi mọi thứ đã im lặng, hắn nghe thấy tiếng tim hắn tan nát.

Sớm tối bên nhau, năm năm đã biến tất cả đã trở nên quá quen thuộc. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tất cả mọi thứ của người vốn đã in hằn trong tim hắn. Giờ đây, thứ quen thuộc tưởng chừng sẽ vĩnh viễn tồn tại đó lại ngay trước mắt hắn mà biến mất…

Giá như, giá như ta không để nàng một mình, có khi mọi chuyện đã khác. Giá như ngay thời khắc ấy, ta ở bên cạnh nàng thì... ít nhất, người sẽ không cô đơn.

“Vì sao lại giết nàng ?”

Hắn hỏi.

“Vì nàng là ma !”

Kim bào phiêu trong gió, giọng nói chậm rãi mà băng lãnh vang lên.

“Vì sao lại giết nàng ?”

Hắn lại hỏi.

“Vì nàng là nghịch !”

Trời đất gầm thét, núi lửa phun trào, tuyết sương lạnh giá rơi xuống.

Trời đất mang mang, thời gian lặng lẽ trôi. Không rõ bao lâu, hắn quay người đi. Hắn chọn một con đường mà đi.

Con đường này có bóng dáng của người hắn yêu.

Con đường rất dài, đi mãi không đến tận cùng, đi mãi đi mãi...

Hoàng hôn buông xuống, bóng lưng cô độc kéo dài trên mặt đất. Năm năm tháng tháng, lòng hắn ngày một trầm luân. Thương hải hóa tang điền, nhưng tình này vạn kiếp lại chẳng phai.

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.