Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Theo Bồi Nàng

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

“Ta theo bồi nàng.”

Bóng đêm phủ xuống, trời đất trở nên mơ hồ. Ánh trăng huyền ảo, lấp lánh cùng những vì sao trên bầu trời đêm. Ôn nhu, nhẹ nhàng, tựa như một lời thì thầm từ xa xôi vọng lại.

Đứng ở bên sông, quay đầu nhìn lại. Chuyện cũ như sương khói, mờ mờ ảo ảo nhưng lại như rượu được ủ, càng lâu càng thơm, càng thêm mỹ vị.

“Ba đời khắc tại nơi đây, lưu giữ những ký ức đẹp nhất đời mình. Mong rằng ở nơi đó, người bình yên...”

...

Toàn bộ bầu trời bị phủ kín trong một dải sương mù mờ mịt u ám. Phía trước có một con sông, sông chảy dài nhưng không biết đi về đâu. Đường vắng rực đầy những cánh hoa đỏ rực, tựa như máu, tựa như nỗi nhớ, ẩn chứa một cỗ bi thương khó nói.

Mạn Châu Sa Hoa ngàn năm một lần nở

Riêng nỗi nhớ này vạn kiếp mãi không nguôi.

Đi trên con đường vắng, bước qua con sông dài, lẫn trong những cánh hoa đỏ rực. Tuế nguyệt dằng dặc, ta vì người chờ đợi. Chờ người, chờ đến kiếp vô tận. Lưu luyến, lưu luyến đến tận cùng thế gian.

Trên con đường đầy hoa đỏ, vô tình bắt gặp thân ảnh người, lòng không hiểu vì sao mà rung động. Ánh mắt người, hòa tan cả linh hồn này. Mọi thứ của người, khiến ta không cách nào khống chế mình.

Ta, làm sao thế này...

Gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa đào tung bay trong gió. Nắng ấm, sương còn đọng lại trên lá, tiếng cười đùa của những đứa trẻ. Mọi thứ, sao lại ấm lòng.

Dưới gốc đại thụ, một thiếu niên mười lăm đến mười sáu tuổi đang nằm dài trên bãi cỏ xanh. Miệng hắn ngậm lá, hai mắt nhìn lên bầu trời. Tất cả đều là một màu xanh tươi đẹp, tràn đầy sức sống.

“Dạ Ảnh ca ca, ca lại lười biếng nữa rồi.”

Đang nằm suy nghĩ miên man, âm thanh bất chợt vang bên tai làm hắn giật mình. Nhìn xem người bên cạnh, hắn không khỏi nở nụ cười khổ.

“Tiểu Như nhi của ta ơi, muội để ta nằm một chút có được không. Cứ mỗi lần nghỉ ngơi một chút thì muội lại như âm hồn bất tán. Ta...”

Thiếu niên không khỏi lẩm bẩm, chỉ là chưa nói hết câu liền im bặt.

Chỉ thấy khuôn mặt của thiếu nữ đỏ bừng, hai mắt thì như phun ra lửa, môi nhỏ nhếch lên, lúc này nhìn thật sự rất đáng sợ. Vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, nhìn tựa như tiên tử, chỉ là bây giờ tiên tử hóa thành ma nữ.

“Dạ... Ảnh... ca... ca... !”

Từng tiếng nặng nề vang lên giống như cánh cửa lâu năm bị đẩy ra, kêu từng tiếng kẹt kẹt. Thật sự là đáng sợ mà, rõ ràng còn kèm theo tiếng nghiến răng.

“Khụ khụ…”

Thiếu niên Dạ Ảnh lập tức rùng mình, vội quay mặt đi giả vờ ho khan.

Nhưng hắn còn chưa quay người lại thì đã thấy bên hông đau nhức. Cuối cùng thì tiểu ma nữ này cũng động thủ, thật đau chết người mà.

“Ca quay mặt sang đây, dám nói muội là âm hồn bất tán, hừ hừ, được rồi, muội làm âm hồn bất tán cho ca xem.”

“Nhưng mà âm hồn đâu có nhéo người khác đau thế này... Aaa... ngưng ngưng, ta sai rồi.”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của muội muội, Dạ Ảnh khẽ cười thầm, bên ngoài vẫn một mặt đau đớn, khổ than:

“Đau chết ta mất…”

“Ca còn nói.”

Tiểu ma nữ trợn mắt, hai tay đưa ra như chuẩn bị làm gì đó. Thấy thế, Dạ Ảnh vội khoát tay, đau khổ nói:

“Được rồi được rồi, ta theo muội tu luyện là được chứ gì, thật là…”

“Ca mới thật là ấy, tu luyện mà cũng phải để muội nói. Trước đây phụ thân muội từng nói, ở thế giới này nếu không có thực lực thì sẽ không sống được, sẽ bị mọi người khinh thường, thậm chí ngay cả sinh mệnh của bản thân cũng khó mà giữ được.”

“Với lại, muội nghe nói khi đạt tới một cảnh giới nhất định thì có thể hồi sinh cả người chết đấy.”

Nói đến đây, nàng đột nhiên nắm chặt tay lại, môi nhỏ hướng lên trời, vẻ mặt kiên định. Trong nháy mắt này từng cánh hoa đào rơi nhẹ xuống bên cạnh nàng. Dạ Ảnh không khỏi nở nụ cười.

“Thật có thể hồi sinh cả người chết sao ? À mà, nếu như muội có thể thì muội sẽ hồi sinh ai đây ?”

Dạ Ảnh nghiêng đầu nhìn thiếu nữ, cười nói.

“Muội muốn hồi sinh phụ thân.”

Nói đến đây, tiểu ma nữ đột nhiên nhỏ giọng lại, giọng nghẹn ngào:

“Phụ thân vì muội mà qua đời, muội… muội muốn gặp lại người. Cho nên muội sẽ trở thành tiên nhân để có thể hồi sinh phụ thân người.”

Im lặng, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay từng cánh anh đào vừa rơi xuống. Thiếu nữ không kìm được mà run rẩy, cũng không biết là vì gió lạnh hay vì lòng lạnh nữa.

Thiếu niên đưa tay nắm chặt tay thiếu nữ, âm thanh nhẹ nhàng vang bên tai nàng:

“Sẽ có ngày đó… ngày mà muội gặp lại phụ thân mình. Đừng buồn nữa… nếu cứ buồn thế này thì làm sao mà trở thành tiên nhân được kia chứ.”

Thiếu nữ bị nắm tay liền đỏ mặt, lại nghe thấy những lời đó thì không khỏi mỉm cười. Đáng tiếc nụ cười không giữ được bao lâu thì lời nói tiếp theo của hắn lại làm nàng vừa buồn bực vừa buồn cười:

“Nhìn muội thế này ta lại tưởng có vong linh nào đó đang khóc thút thít ở bên cầu Nại Hà vì nhớ người yêu của mình đó. Ài, muội thật đúng là âm hồn...”

Tiểu ma nữ tức xì hơi, bỗng nhiên lại nhìn hắn hỏi:

“Vậy, nếu là ca thì ca sẽ hồi sinh ai ?”

Thiếu niên nhìn nàng, cười cười:

“Muội muốn biết sao? Nhưng ta không cho muội biết đâu.”

“Ca lại muốn bị đánh đúng không ?”

Thiếu nữ giật tay ra, trừng mắt nhìn Dạ Ảnh.

“Ha ha, ta có nói gì sai sao. Ách, đừng đánh, ta nói sai rồi… Ấy ấy, đừng có đuổi theo ta…”

“Ca đứng lại đó cho muội, dám trêu muội này, lại còn nói muội là vong linh, hơn nữa là một vong linh yếu đuối khóc thút thít nữa. Hừ hừ, đứng lại, muội cho ca biết tay.”

“Kẻ ngốc mới đứng lại ấy, nhưng ta không phải kẻ ngốc cho nền còn lâu mới đứng lại. Ha ha ha…”

Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, một nam một nữ, ngươi đuổi ta chạy, ngươi chạy ta đuổi. Cả thị trấn tựa hồ đều có dấu chân của hai người.

Thiên nhiên mỹ lệ, kết hợp với những tiếng cười đùa càng làm cho mùa xuân trở nên tươi đẹp. Người người đi lại trên con đường hoa, ai cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bầu trời trong xanh, mây trắng trôi lơ lửng, phiêu đãng quét ngang một mảnh trời. Hoa nhẹ rơi, rơi tại hư không, rơi xuống mặt đất rồi lại được gió cuốn đi xa.

“Đào liễu tung bay theo làn gió

Mây trời phiêu lãng vạn dặm xa

Mưa rơi tí tách hoa trôi dạt

Đường dài xuân sắc nhiều người qua.”

Hai người chơi đùa không biết bao lâu, đến khi cảm thấy mệt mỏi mới dừng lại. Hai người nằm dài trên một cánh đồng bao la, đưa mắt nhìn lũ chim lượn lờ trên không, nhìn từng áng mây trôi dạt, cảm giác tự do khiến hai người thoải mái không nói nên lời.

“Nếu có thể mãi lượn lờ như những áng mây kia thì tốt quá.”

“Đúng vậy, không ưu không phiền, trôi dạt đến tận cùng chân trời, không bị cái gì quấn lấy thân chỉ cần một cơn gió là có thể đẩy nó đi xa… Mây trời có thể lướt qua đồng bằng, bay qua núi cao, nhìn sông núi rộng lớn... Thật sự rất tuyệt vời.”

Tất cả đều tuyệt vời, chỉ là, đâu cũng là vận mệnh, sợi dây trói buộc vĩnh viễn không thể tách rời.

Dù có tuyệt vời thế nào, khi đến một thời điểm nào đó, những thứ tưởng chừng như không thể nào xảy ra, dù nhanh hay chậm thì cũng sẽ xảy ra... Đây là vận mệnh.

Trong lòng tự nhiên lưu luyến những chuyện đã cũ, những thứ đã qua, để rồi lại chấp nhận sự trói buộc của quá khứ... Đây là sợi dây trói buộc mà tự bản thân thắt cho mình.

Dạ Ảnh xa xăm nhìn vào khoảng không, không biết tại sao trong lòng lại nhói đau.

Thiếu nữ bên cạnh tựa hồ cảm nhận được sự biến đổi ở người bên cạnh, đưa mắt nhìn qua hắn, nói:

“Đến lúc phải tu luyện rồi.”

Gật nhẹ đầu, thiếu niên ngồi dậy, sắc mặt trở nên bình tĩnh, hai mắt khép hờ lại. Nhìn thiếu niên như vậy, tiểu ma nữ cũng trở nên động dung, hai mắt từ từ nhắm, hơi thở đều đặn dần.

...

Thời gian như gió thoảng, trong nháy mắt đã ba năm trôi qua. Năm tháng chẳng vì ai mà chờ đợi, mới đó mà những thiếu niên thiếu nữ đã trưởng thành. Nhưng dù thế cuộc sống của bọn họ vẫn vậy, ngày ngày cười đùa, vĩnh viễn không thấy một tia buồn trong mắt bọn họ.

Lúc này trời đã xế chiều, những cánh hoa đào sau buổi sáng vui đùa trong gió thì bây giờ đã nằm trên đất, trên cỏ, chờ đợi một cơn gió thổi qua cuốn nó bay.

Một căn nhà nhỏ, mọi thứ đều đơn sơ. Bàn gỗ, ghế gỗ, món ăn đạm bạc và hai con người ngồi đối diện nhau, trên môi ai nấy đều treo nụ cười thoải mái.

Ngày qua ngày, bọn họ đều như thế. Cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tu luyện, ở cùng một nhà. Cuộc sống tuy có chút khó khăn nhưng trên môi bọn họ luôn nở nụ cười.

“Oa oa, ngon quá.”

Thiếu nữ liếm lưỡi nhìn vào đĩa rau, rồi lại chớp mắt nhìn thiếu niên đối diện đầy ẩn ý.

“Tâm Như, muội năm nay mười bảy tuổi rồi phải không ?”

Thiếu niên cười lắc đầu, lên tiếng hỏi.

Câu hỏi này đúng là có chút ẩn ý, đương nhiên với trí thông minh của tiểu ma nữ tinh ranh này thì sao không hiểu chứ, rõ ràng là muốn nói nàng đã lớn thế này rồi mà còn như trẻ con.

Thiếu nữ cười lén, đưa đôi mắt trong sáng, đáng thương nhìn hắn:

“Ca lại nữa rồi, muội sắp mười tám rồi đấy. Nói mới nhớ, ba ngày nữa là sinh nhật của muội rồi đấy, hì hì, ca nhớ tặng quà cho muội đấy. Nha… Dạ Ảnh ca ca...”

Hai mắt thiếu nữ long lanh nhìn hắn, đôi mắt trong sáng ấy, tựa hồ như có thể làm tan chảy cả tảng băng lạnh nhất của thế gian này. Cũng đôi mắt ấy, giọng nói ấy, làm hắn lưu luyến suốt một đời.

Hắn cười, nhẹ gật đầu. Hắn đưa tay đẩy đĩa rau qua cho thiếu nữ, nói với giọng nhỏ nhẹ:

“Được rồi, ta sẽ tặng cho muội, còn giờ ăn cho no đi.”

“Hì, ca là tốt nhất, giống như phụ thân của muội vậy.”

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, cũng không tiếp tục nhiều lời nữa mà bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại nhìn hắn cười tươi.

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.