Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến khó khăn

Tiểu thuyết gốc · 3193 chữ

Vừa dứt lời, Phan Thiên Bá chân đạp đất, thoáng chốc liền biến mất xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Tuyết, tay siết chặt quyền đánh thẳng vào dưới bụng đối phương, quá bất ngờ trước đòn tấn công từ Phan Thiên Bá, Lâm Thiên Tuyết vẫn chưa kịp điều động linh khí hộ thân, trúng đòn trực diện, nàng phóng thẳng lên giữa không. Chưa dừng lại ở đó, cơ thể Phan Thiên Bá khẽ động, lại tiếp tục biến mất xuất hiện tại giữa không trước mặt Lâm Thiên Tuyết, tay phải siết chặt quyền, đánh thẳng về phía đối phương, về phần Lâm Thiên Tuyết nàng, trải qua đòn tấn công bất ngờ, nàng liền nhanh điều động linh khí, hai tay bắt ấn, vòng sáng từ đâu xuất hiện phía trước ngăng cản một quyền của Phan Thiên Bá.

Một quyền đầy uy lực của Phan Thiên Bá đánh thẳng vào vòng sáng đang che chắn trước Lâm Thiên Tuyết liền vỡ vụng, Lâm Phong đứng dưới nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết lâm vào nguy hiểm, cả cơ thể vận chuyển linh khí, hướng về chỏm đá gần đó, dồn nội lực vào lòng bàn tay, vỗ một chưởng thẳng vào chỏm đá. Chỏm đá chịu tác động nội lực kinh khủng từ Lâm Phong liền vỡ vụng bay thẳng về phía Phan Thiên Bá, Lâm Thiên Bá cảm nhận được có vật thể từ bên phải bay đến hướng mình, liền thu hồi tay hướng về phía vật thể bay đến tung quyền.

Những mảnh vụn chỏm đá không chịu nổi một quyền uy lực từ Lâm Thiên Bá liền tan thành mây khói, khói bụi từ đòn ấy liền không khỏi bay ra, che phủ lấy toàn bộ tầm nhìn giữa Lâm Thiên Tuyết và Phan Thiên Bá, Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy Lâm Phong hỗ trợ, xoay người gật đầu cảm tạ, sau đó liền khẽ lách người đạp không giữ khoảng cách an toàn với đối phương. Về phần Bành Thiên hắn cũng không thể nào gì hơn trước đòn tấn công từ đối phương, nói một cách đúng hơn là hắn không thể nào phản xạ kịp trước những bước di chuyển từ Phan Thiên Bá, chính vì thế mà hắn mới để Lâm Thiên Tuyết rơi vào tình thế nguy hiểm.

-"Thằng nhãi, mém chút quên mất còn có ngươi, may mà ta có phòng bị, bằng không thì đã bị ngươi đánh lén rồi." Âm thanh lạnh lùng của Phan Thiên Bá từ trong khói bụi phát ra khiến Lâm Phong không khỏi lùi về sau phòng vệ.

-"Ba người các ngươi, cùng nhau lên một lượt đi, đỡ tốn thời gian quý báu của ta." Phan Thiên Bá tiếp tục nói.

Khói bụi dần tan đi, quan cảnh trước mắt dần hiện ra, cả ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên nhìn thấy Phan Thiên Bá vẫn đứng giữa không liền không khỏi bất ngờ, hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên liền nhìn xuống dưới chân hắn thì biến sắc, cả hai liền lùi về sau liên tục nhằm giữ khoảng cách với đối phương. Lâm Phong nhìn thấy cử chỉ của hai người cảm thấy khó hiểu, liền xoay người hỏi

-"Có chuyện gì thế?"

-"Lâm huynh đệ, ngươi nhìn dưới chân hắn là biết." Lâm Thiên Tuyết mặt đầy e ngại nói.

-"Thanh kiếm? Ngự Kiếm Phi Hành?" Lâm Phong xoay người nhìn sang Phan Thiên Bá, nhìn thấy dưới chân hắn liền xuất hiện thêm một thanh kiếm thì không khỏi trố mắt nói.

-"Đúng, là Ngự Kiếm Phi Hành." Bành Thiên nhíu mày đáp.

-"Thế là có ý gì?" Lâm Phong vẫn chưa hiểu liền hỏi.

-"Ngự Kiếm Phi Hành, đây là một tuyệt kĩ đòi hỏi sự tập trung cùng tâm cảnh cực kì cao, ngoài ra để có thể khống chế được thanh kiếm điều khiển theo ý mình còn phải cần bản chủ thể tu vi cực kì cao, ít nhất phải đạt Luyện Khí Cảnh Tầng Bốn." Bành Thiên tiếp tục giải thích.

-"Cái gì? Luyện Khí Cảnh Tầng Bốn?" Lâm Phong nghe thấy thế liền giật mình, ánh mắt co rút lại.

-"Tính ra hai người các ngươi cũng có chút kiến thức đấy, tuy nhiên chỉ dựa vào đấy mà khẳng định rằng cảnh giới của ta là Luyện Khí Cảnh Tầng Bốn thì có chút hơi ngông cuồng." Phan Thiên Bá nghe thấy đối phương hiểu rành liền vỗ tay tán thưởng.

-"Ngươi không phải Luyện Khí Cảnh Tầng Bốn?" Lâm Thiên Tuyết nghe thấy đối phương đáp trả, bản năng liền không khỏi e sợ nói.

-"Ta nhớ là ta chưa nói mình Luyện Khí Cảnh Tầng Bốn bao giờ cả."

-"Có vẻ như chúng ta gặp rắc rối lớn rồi." Lâm Phong nghe thấy thế liền khổ sở nói.

-"Bằng không chúng ta nhận thua, rút lui, rời khỏi chỗ này?" Bành Thiên quay sang hai người đồng bạn hỏi.

-"Ngươi nghĩ chúng ta nhận thua, hắn sẽ không làm khó dễ chúng ta sao? Huống chi ngươi nên nhớ chính ngươi là ngươi đã ra đòn đánh trúng hắn." Lâm Phong nhíu mày đáp.

-"Chuyện này..." Bành Thiên nghe thấy Lâm Phong nói, liền đưa tay sờ mũi, xấu hổ.

-"Ta có kế này, chúng ta..."Lâm Phong trầm ngâm suy nghĩ một lúc liền hướng về phía hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên nói.

-"Cho dù các ngươi có làm gì thì kết quả cũng chỉ có một là chết tại đây thôi." Phan Thiên Bá lạnh lùng nói.

Sau khi nghe được những gì Lâm Phong nói, cả hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành không khỏi quay lại nhìn nhau bất ngờ trước kế sách mà đối phương đề ra, tiếp đến Bành Thiên liền đưa một thứ cho Lâm Phong hắn, nhận được vật từ Bành Thiên, Lâm Phong liền bỏ vào bên trong y phục cất giữ. Đạt được thống nhất từ ba người, Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên đồng thời xoay người về phía Phan Thiên Bá, Bành Thiên hai tay bắt ấn, từ dưới đất liền mọc lên chỏm đá phóng thẳng về hướng đối phương, Phan Thiên Bá nhìn thấy thế không khỏi cười lạnh nói.

-"Hừ... Làm trò cho lắm vào cuối cùng cũng chỉ có thế."

Nhìn thấy thái độ khinh thường từ đối phương, Bành Thiên vẫn giữ sắc mặt lành lùng, dường như không hề để tâm đến những lời chế giễu ấy mà tập trung vào trận chiến trước mắt này. Chỏm đá phóng về phía Phan Thiên Bá với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc liền đã áp sát đối phương, mặc dù là thế thế nhưng Phan Thiên Bá vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cực kì sắt bén, lạnh lùng không thôi. Chân vận sức, đạp cán kiếm, thanh kiếm dưới chân liền phóng lên trên xoay vài vòng, tiếp đến liền xuất hiện trước mặt Phan Thiên Bá, Phan Thiên Bá tay cực nhanh, liền chộp lấy cán kiếm, vung nhát chém thẳng về phía chỏm đá đang lao thẳng về phía mình.

'Ầm', thanh kiếm chém làm đôi chỏm đá tạo ra tiếng động không nhỏ, Lâm Thiên Tuyết tận dụng thời cơ vận chuyển linh khí hướng đến thẳng Kiếm Khí, xoay kiếm chém thẳng về phía Phan Thiên Bá, từ Kiếm Khí, nhát chém dường như hóa thành một luồng khí huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện, luồng khí huyền ảo này mang theo một lượng linh khí cùng huyết khí không ít hướng thẳng về phía Phan Thiên Bá. Cảm nhận được luồng kiếm khi đang hướng thẳng về phía mình, Phan Thiên Bá không nhanh không chậm, tay cầm kiếm xoay chuyển hướng về phía luồng kiếm khí, vung nhát chém, nhát chém từ thanh kiếm của Phan Thiên Bá cũng liền tuông ra một luồng kiếm khí tương tự, thế nhưng so với luồng kiếm khí của Lâm Thiên Tuyết, thì dường như mạnh hơn rất nhiều.

'Keng', hai luồng kiếm khí từ hai phía va chạm vào nhau tạo thành âm thanh vang dội, tưởng chừng như luồng kiếm khí của Lâm Thiên Tuyết có thể đánh chặn được luồng kiếm khí từ Phan Thiên Bá, thế mà sau khi va chạm, luồng kiếm khí Lâm Thiên Tuyết bị đánh tan biến không một chút dấu vết. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt diễn ra, Lâm Thiên Tuyết không khỏi biến sắc, nàng cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết từ luồng khí kiếm Phan Thiên Bá phóng thẳng đến, cả cơ thể không liền như đứng khựng lại, không một chút di chuyển.

Bành Thiên nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết lâm vào nguy hiểm, hai mắt nhắm nghiền lại, tập trung tinh thần, cả cơ thể thôi động linh khí, thoáng chốc xung quanh Bành Thiên liền xuống hiện năm thanh kiếm khí huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện, tiếp đến hai tay Bành Thiên liền bắt ấn, cả năm thanh khí kiếm liền phóng thẳng đến vị trí Lâm Thiên Tuyết, xoay chuyển xung quanh nàng.

-"Ngũ Linh Kiếm Trận." Bành Thiên hét to.

'Ngũ Linh Kiếm Trận' xoay quanh cơ thể Lâm Thiên Tuyết liền phát sáng, tạo thành một lớp lá chắn phòng ngự vô cùng kiên cố, luồng kiếm khí Phan Thiên Bá đánh thẳng vào lớp lá chắn mà 'Ngũ Linh Kiếm Trận' tạo ra liền vỡ làm hai, cứ thế mà tan biến. Tận dụng đối cơ hội đối phương vẫn chưa kịp phản ứng, Bành Thiên tay phải liền xoay chuyển, trong chốc lát, bên tay phải liền xuất hiện luồng ánh sáng quấn quanh tay, Bành Thiên vung tay phải về phía Phan Thiên Bá, luồng ánh sáng này dường như trở thành xà thú, phóng thẳng về phía Phan Thiên Bá, trói chặt lấy đối phương.

Lâm Thiên Tuyết ngay tại bên dưới miệng đọc chân ngôn, dưới chân liền xuất hiện vòng sáng hắc sắc, phía giữa được có hình bán nguyệt, chốc lát huyết khí Lâm Thiên Tuyết tăng gấp nhiều lần so với ban đầu, linh khí bên trong cơ thể dao động không ngừng, kiếm khí trong tay dường như trở nên rõ ràng hơn. Không những thế, giữa trán Lâm Thiên Tuyết liền xuất hiện ấn ký hình bán nguyệt, cả hai mắt nàng trở nên đục ngầu, cả cơ thể liền tỏa ra một luồng khí chất thật khó để diễn tả thành lời, Lâm Thiên Tuyết tay giữ chặt thanh kiếm, vung nhát chém hướng thẳng về phía Phan Thiên Bá.

Cảm nhận được sự nguy hiểm từ phía Lâm Thiên Tuyết, Phan Thiên Bá liền điều động linh khí, thế nhưng không điều động được bao lâu thì linh khí bên trong cơ thể liền tiêu tán, cảm nhận được tình hình không ổn, tay Phan Thiên Bá cố gắng cử động, siết chặt bàn tay, hướng hai ngón trỏ và giữa về phía trước, miệng phun chân ngôn. Thanh kiếm trong tay thoáng chốc liền bay thẳng lên đỉnh đầu Phan Thiên Bá, thanh kiếm không ngừng xoay vòng liền dừng lại, thanh kiếm này đột nhiên phân thân ra làm nhiều thanh kiếm khác, không bao lâu sau, trên đỉnh đầu Phan Thiên Bá liền xuất hiện hàng vạn thanh kiếm giống tương tự nhau.

Đối với những biến hóa diễn ra trước mắt, Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên, ba người không khỏi bất ngờ, kinh sợ, quả thật không hổ danh là đệ tử nội môn của Lăng Kiếm Các danh bất hư truyền thực lực thật khiến người khác phải e sợ kính nể không thôi. Thế nhưng cả ba cũng chỉ bất ngờ trong chút lát, sau đó sắc mặt liền trở lại như trước, trầm tĩnh, lạnh lùng, không một chút cảm xúc, bởi vì những gì mà Phan Thiên Bá phô diễn trước mắt đều nằm trong lòng bàn tay tính toán trong kế hoạch của Lâm Phong.

Phan Thiên Bá ngón tay khẽ động, hàng vạn thanh kiếm trên đỉnh đầu cứ thế mà lao thẳng, phóng xuống vị trí của ba người Lâm Phong, từng đợt mưa kiếm kéo dài không ngớt, cảnh tượng vô cùng hoa mỹ. Hàng vạn thanh kiếm va chạm với luồng khí kiếm phóng ra từ Lâm Thiên Tuyết tạo ra âm thanh 'Leng Keng' không ngớt, trong chốc lát, luồng khí kiếm Lâm Thiên Tuyết liền bị hàng vạn thanh kiếm Phan Thiên Bá đánh triệt tiêu biến mất. Nhìn thấy luồng khí kiếm của mình bị đánh triệt tiêu, Lâm Thiên Tuyết cũng không bất ngờ, dường như đối với nàng diễn biến xảy ra đều nằm trong tính toán cả, mắt thấy hàng vạn thanh kiếm đang hướng về phía mình lao đến, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên cả hai liền điều động linh khí, huyết khí từ cơ thể tuông ra không ngừng.

Một tay còn lại Bành Thiên liền bắt ấn, miệng phun chân ngôn, từ dưới sàn đất liền mọc lên tòa sơn thạch nguy nga, đầy uy vũ, tòa sơn thạch này cứ như lớp tường thành cứng cỏi, phòng ngự chặt chẽ, hàng vạn thanh kiếm cứ thế mà lao thẳng phóng ghim vào tòa sơn thạch rồi tan biến. Cứ tưởng rằng tòa sơn thạch này sẽ có thể chống trả lại hàng vạn thanh kiếm từ Phan Thiên Bá, thế nhưng trải qua không bao lâu, phía trên tòa sơn thạch liền xuất hiện từng đợt vết nứt nhỏ dài, những vết nứt này trải dài khắp trên tòa sơn thạch. Lâm Thiên Tuyết cảm nhận được tòa sơn thạch này dường như sẽ không thể chịu đựng được đợt tấn công như vũ bão này, nàng tay trỏ đưa khóe miệng cắn rỉ máu, tiếp đến liền dùng máu từ vết thương viết thẳng một dòng ký tự lên lòng bàn tay.

Lâm Thiên Tuyết hướng thẳng lòng bàn tay đặt áp xuống sàn đất, miệng phun chân ngôn, ngay tại vị trí mà Lâm Thiên Tuyết đặt tay xuống, đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, vòng sáng này không ngừng lan tỏa ra xung quanh sàn đất, thoáng chốc liền bao phủ lấy mặt sàn, không chừa một chút khe hở nào. Vòng sáng này tỏa ra luồng ánh sáng vô cùng ấm áp, khiến Lâm Phong không khỏi cảm giác nhẹ nhõm, phá tan đi sự mệt mỏi, làm đầu óc người ta trở nên thanh tỉnh, cảm nhận được sự biến đổi từ vòng sáng, Lâm Thiên Tuyết liền hét to.

-"Mở."

Vòng sáng đang bao phủ lấy toàn bộ sàn đất liền xoay chuyển không ngừng, tại bốn gốc của vòng sáng, từ cột sáng từ đâu xuất hiện, phóng thẳng lên trời, tại những vết nứt phía trên tòa sơn thạch liền bị luồng ánh sáng này bao phủ lấy, thoáng chốc những vết nứt này từ từ biến mất, không còn để lại bất kì một vết tích nào trên tòa sơn thạch. Không chỉ dừng lại ở đó, phía trên bề mặt tòa sơn thạch liền xuất hiện một chữ 'Nguyệt' cự kì to lớn ngay tại chính giữa, chữ 'Nguyệt' này vô cùng nguy nga, lực lượng từ chữ 'Nguyệt' này phát ra vô cùng kinh khủng, khiến Phan Thiên Bá đối diện khi nhìn thấy cũng không khỏi nhíu mày, sắc mặt không khỏi khẽ biến.

Thế nhưng thoáng chốc, Phan Thiên Bá liền cười lạnh, ngón tay khẽ động, hàng vạn thanh kiếm liền ngừng trệ tấn công, chúng không ngừng tề tụ về một phía trên đỉnh đầu hắn, trong chốc lát, hàng vạn thanh kiếm này liền biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ. Sát khí và lực lượng phát ra từ thanh cự kiếm này cực kì khủng bố, có thể đè nát lực lượng phát ra từ tòa sơn thạch phía trước, Phan Thiên Bá ngón tay chỉ về phía trước, thanh cự kiếm dường như có một lực lượng vô hình nào đó điều khiển, cứ thế mà trảm từ trên trảm xuống.

Trọng lực đè ép từ thanh cự kiếm này mang đến khiến ba người Lâm Phong không khỏi biến sắc, cả hai người Bành Thiên cùng Lâm Thiên Tuyết thôi động linh khí không ngừng, huyết khí từ hai người tiêu hao cực kì đáng kể, bọn họ dường như đang muốn dồn hết tất cả lực lượng bên trong cơ thể mình để chống lại đòn tấn công từ thanh cự kiếm này. 'Ầm', thanh cự kiếm chém thẳng xuống tòa sơn thạch tạo thành tiếng động cực kì lớn, khiến không gian bốn phía xung quanh không ngừng rung chuyển, tòa sơn thạch chịu lấy vết chém từ thanh cự kiếm không được bao lâu thì vết nứt từ vị trí nhát chém liền xuất hiện.

Mặc dù được ánh sáng từ vòng sáng bao phủ hồi phục, thế nhưng những vết nứt này vẫn không ngừng lan tỏa sang khắp nơi cực kì nhanh, thoáng chốc tòa sơn thạch liền bị phá vỡ, mảnh vụn bay tán loạn khắp nơi, Bành Thiên cùng Lâm Thiên Tuyết cả hai đều phun ngụm máu, tổn thương không nhẹ. Luồng ánh sáng đang trói chặt Phan Thiên Bá cũng vì thế mà vỡ ra thành từng mảnh dần tan biến, Phan Thiên Bá cảm nhận được lực lượng của mình trở lại như cũ, hắn liền hướng ngón tay giơ thẳng lên, thanh cự kiếm cũng vì thế mà hướng thẳng lên phía trên một lần nữa. Lâm Phong nhìn thấy đối phương sơ hở, cả hai tay liền xoay chuyển, sử dụng 'Thiên Tâm Quyết', tập trung những mảnh vụn từ tòa sơn thạch đang bay khắp nơi về thành một chỗ, vận chuyển linh khí bên trong cơ thể cùng nội lực, Lâm Phong hướng một chưởng đánh thẳng về phía trước, những mảnh vụn từ tòa sơn thạch này đồng thời bay thẳng về phía Phan Thiên Bá.

Những mảnh vụn từ tòa sơn thạch này vô cùng nhiều, chúng lần lượt bay thẳng về phía Phan Thiên Bá như vũ bão, khiến đối phương liên tục một mặt tránh né, một tay đánh trả, Lâm Phong nhìn thấy thế liền cười lạnh, bàn tay siết chặt, đưa hai ngón trỏ và giữa về phía trước, hét to.

-"Phá."

'Ầm', một trong số những mảnh vụn gần vị trí Phan Thiên Bá liền phát nổ, cú nổ vô cùng lớn và đầy uy lực, kéo theo những mảnh vụn khác liền phá hủy, khói bụi cũng vì thế mà tuông ra không ngừng. Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên tận dụng thời cơ đối phương bị che mất tầm nhìn, liền nhanh chân hướng về phía lối ra mà trốn, về phần Phan Thiên Bá sau khi bị nổ trúng ra sau thì bọn họ cũng không hề muốn biết.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.