Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình cảnh khó khăn

Tiểu thuyết gốc · 3058 chữ

Mặc dù có phần khó chịu trước đối phương, thế nhưng kéo dài cũng không được bao lâu, Lâm Phong liền để đầu óc mình thanh tỉnh, dẹp bỏ đi những suy nghĩ vớ vẩn, tập trung vào quá trình tu luyện trước mắt, hắn muốn tận dụng cơ hội này để có thể đột phá lên Luyện Khí Cảnh Tầng Hai. Thấm thoát thời gian trôi qua không biết bao lâu, tại nơi này liền xuất hiện một nhóm người tiến đến khiến nhóm Lâm Phong không khỏi đình trệ lại, hướng mắt về phía lối vào. Đám người này có đến tận vài chục người, thân mặc cùng một loại bạch y phục, phía trên y phục là những họa tiết vô cùng bắt mắt, Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên khi nhìn thấy những họa tiết này cũng không khỏi bất ngờ, thoáng chốc sắc mặt liền khẽ biến.

Bởi những họa tiết trên y phục đám người này, Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên đã vô tình nhìn thấy qua một lần tại lúc trước khi bước vào hang động, nói một cách khác thì đám người này chính là người của Phan gia mà bọn hắn đã va chạm ngay tại bên ngoài. Tại trong nhóm người này, liền xuất hiện một người thanh niên vô cùng bắt mắt, y phục không giống với đám người xung quanh, thân y phục lam sắc, tóc búi kiểu đuôi ngựa, dáng người cao gầy, tay cầm quạt gấp phe phẩy trước người. Lâm Phong nhìn thấy bộ dáng người thanh niên này liền không khỏi buồn cười, nhìn người thanh niên này hắn liền liên tưởng đến đám công tử ca bất học lưu, chuyên ỷ vào gia thế mình để lấn ép thường dân trong tiểu thuyết trên mạng.

Tuy nói là vậy thế nhưng Lâm Phong hắn vẫn cảm nhận được có cái gì đó nguy hiểm đến từ người thanh niên này, mặc dù bộ dáng đối phương nhìn có vẻ hống hách, người lại gầy, thế nhưng từ trong ánh mắt của đối phương, Lâm Phong cảm nhận được một chút gì đó e sợ, thứ ánh mắt là Lâm Phong hắn mỗi khi nhìn thấy đều không khỏi sợ hãi, đó chính là ánh mắt giết người máu lạnh, cực kì tuyệt tình. Về phần đám người kia tiến vào khi nhìn thấy ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên thì không khỏi nhíu mày, bọn hắn không ngờ rằng tại nơi này còn có ba kẻ ngoại nhân khác tiến vào được, đám người trước mắt nhìn thấy thế liền xoay người hướng mắt nhìn về phía người thanh niên lam sắc y phục, dường như muốn hỏi ý kiến từ đối phương.

-"Đuổi bọn hắn ra." Người thanh niên lam sắc y phục lạnh lùng nói.

-"Vâng." Đám người đồng thanh trả lời.

-"Ba người các ngươi, nghe thấy công tử ta nói gì không, nhanh chóng dọn đồ cút khỏi nơi này." Một người trong nhóm tiến lên hét to nói.

-"Cái gì? Mắc gì bọn ta phải rời khỏi nơi này? Không gian nơi này cực kì rộng rãi, các ngươi làm chuyện của các ngươi, bọn ta làm chuyện của bọn ta, liên quan gì mà đuổi bọn ta đi, nói gì thì nói bọn ta cũng là người đến nơi này trước bọn ngươi." Lâm Thiên Tuyết nghe thấy đối phương hùng hồn đuổi mình, liền tức giận đứng lên quát.

-"Không cần biết các ngươi đến trước hay đến sau, đây là quyết định của công tử bọn ta, các ngươi nhanh rời khỏi đây, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí." Người nam trong nhóm quát to.

-"Không khách khí? Các ngươi đừng nghĩ rằng bản thân mình là người của Phan gia thì muốn làm gì thì làm, dù sao thì nơi này cũng thuộc khu vực ngoài Thiên Môn Trấn, không đến Phan gia các ngươi làm chủ." Bành Thiên tức giận đứng lên nói.

-"Ồ? Thì ra các ngươi cũng biết Phan gia ta, xin hỏi các vị là?" Người thanh niên lam sắc y phục tiến về phía trước, hai tay chắp sau lưng hỏi.

-"Bành Thiên, Hồng Thiên Tông."

-"Lâm Thiên Tuyết, Mộng Nhật Nguyệt Tông."

-"Thì ra là đệ tử của Hồng Thiên Tông và Mộng Nhật Nguyệt Tông, còn ngươi?" Người thanh niên lam sắc y phục nghe thấy đối phương báo ra danh tính cũng không giật mình mấy, gật đầu vài lần liền hướng sang phía Lâm Phong hỏi.

-"Lâm Phong."

-"Lâm Phong? Chỉ thế thôi sao? Tông môn của ngươi là..." Nghe thấy đối phương chỉ báo tên mình, người thanh niên lam sắc y phục không khỏi bất ngờ, hỏi.

-"Không môn không phái." Lâm Phong lạnh lùng trả lời.

-"Không môn không phái? Là tán tu à?" Người thanh niên lam sắc y phục nghe thấy Lâm Phong trả lời liền không khỏi ngoài ý muốn.

-"Cứ cho là vậy."

-"Hừ... Tên kia, ngươi ăn nói cho cẩn thận, ngươi có biết công tử bọn ta là ai không?" Một người trong nhóm đối phương liền tiến ra quát.

-"Biết, nếu như ta đoán không sai thì ngươi chính là Phan Thiên Bá, đệ tử Lăng Kiếm Các có đúng không?" Lâm Phong nhìn thấy đối phương hùng hổ, cũng không e sợ, bình tĩnh trả lời.

-"Nếu đã biết danh tính của công tử bọn ta, tại sao còn không tự biết thân biết phận, cút khỏi nơi này?" Người nam trong nhóm tiếp tục nói.

-"Biết thì đã sao? Nơi này không phải phạm vi lãnh thổ quản lý của Lăng Kiếm Các công tử các ngươi, huống chi đây lại là bí cảnh hoang vu chưa được khai phá, dựa vào cái gì bọn ta phải nghe theo các ngươi?" Lâm Thiên Tuyết nghe thấy đối phương vẫn tiếp tục vô lý, không khỏi giận tím người, nói to.

-"Dựa vào thực lực ta mạnh hơn các ngươi, dựa vào ta là người của Lăng Kiếm Các, còn các ngươi chỉ là đám phế vật." Phan Thiên Bá lạnh lùng đáp.

-"Ta không rảnh thời gian để đi đoi co với ba tên phế vật các ngươi, khôn hồn thì cút khỏi đây, bằng không đừng trách ta không cho mặt mũi tông môn các ngươi."

-"Thực lực hơn bọn ta? Buồn cười, chưa giao thủ liền dám cho rằng thực lực hơn bọn ta? Ngươi không cảm thấy phi lý sao?" Bành Thiên nghe thấy đối phương ngông cuồng tự đại, liền tức giận quát.

-"Cẩn thận."

Bành Thiên vừa dứt lời, cơ thể Phan Thiên Bá khẽ động liền biến mất xuất hiện trước mặt đối phương, Lâm Phong cảm nhận được sự khác thường liền xoay người về phía Bành Thiên hét to, thế nhưng Bành Thiên hắn chưa kịp chuẩn bị gì liền bị Phan Thiên Bá đánh thẳng một quyền vào giữa ngực. Trúng quyền trực diện, Bành Thiên văng ngược về phía sau, cả cơ thể đập thẳng vào vách tường hang động, miệng phun ngụm huyết, chật vật không thôi.

-"Nói ngươi phế vật có gì sai à?" Nhìn thấy đối phương không chịu nổi một đòn, Phan Thiên Bá giọng chế nhuễ nói.

-"Ngươi..." Bành Thiên chật vật mở miệng.

Nhìn thấy động bạn mình bị đối phương tổn thương, Lâm Thiên Tuyết không nhịn được cơn tức giận, cả cơ thể thôi động linh khí, huyết khí kinh khủng từ cơ thể bắn thẳng ra, khiến đám người xung quanh cùng Lâm Phong không khỏi biến sắc, liên tục lùi về phía sau. Lâm Thiên Tuyết cơ thể khẽ động, bộ hành vô cùng quỷ dị, thoáng chốc liền xuất hiện trước mặt Phan Thiên Bá, hướng về phía đối phương hạ một chưởng.

Dường như biết được suy nghĩ đối phương từ trước, Phan Thiên Bá siết chặt quyền hướng về phía đối phương đánh đến, một quyền Phan Thiên Bá cùng một chưởng Lâm Thiên Tuyết va chạm gây ra tiếng động cực kì lớn tạo ra áp lực không nhỏ, khiến Lâm Phong biến sắc, liền điều động linh khí hộ thân, về phần đám người đi theo Phan Thiên Bá vì chỉ là người bình thường, thế nên gặp phải áp lực này, liền bị đánh bay về phía sau. Mặc dù Lâm Phong hắn đã nhanh điều động linh khí để chống trả lại áp lực từ xung đột giữa hai người Lâm Thiên Tuyết và Phan Thiên Bá, thế nhưng khóe miệng hắn cũng không khỏi rỉ máu, bị tổn hại không nhẹ.

-"Xem ra cũng có chút thực lực, thế nhưng để xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?" Phan Thiên Bá nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết đối kháng lại được một quyền của mình mà không hề chút tổn hại, liền cười lạnh nói.

-"Hừ..." Nghe thấy Phan Thiên Bá kiêu ngạo nói, Lâm Thiên Tuyết không khỏi hừ lạnh.

Về phần Bành Thiên, mặc dù trúng đòn trực diện từ đối phương, thương thế vẫn chưa khỏi, nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết thay mình đối chọi với Phan Thiên Bá thì không khỏi nhíu mày, cắn răng chịu đau chật vật đứng dậy. Bành Thiên điều động linh khí, giúp cơ thể ổn định lại vết thương không còn chảy máu, linh khí bên trong cơ thể cũng không còn tán loạn như trước, Bành Thiên rút trong người ra một tấm phù kim sắc, phía trên liền viết vài dòng chữ gì đó nghuệch ngoạc, không nhìn thấy rõ là viết gì.

Bành Thiên tay giữ lấy tấm phù đưa về phía trước, tay còn lại bắt ấn, miệng phun chân ngôn, thoáng chốc dưới chân hắn liền xuất hiện một vòng sáng cùng nhiều văn tự mờ ảo, Phan Thiên Bá nhìn thấy cử động Bành Thiên liền không khỏi khẽ biến, thế nhưng sau đó hắn liền ổn định lại tinh thần, cười lạnh khinh thường đối phương. Phan Thiên Bá lùi về phía sau, giữ khoảng cách với hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên, thế nhưng hắn chỉ vừa di chuyển được vài bước, Bành Thiên phía bên kia liền hét to.

-"Mở."

Vòng sáng dưới chân Bành Thiên liền không ngừng khuếch tán, thoáng chốc liền bao phủ lấy toàn bộ khu vực này, không dừng lại ở đó, Bành Thiên tay liền thay đổi bắt ấn, miệng liên tục phun chân ngôn, huyết khí từ cơ thể tuôn ra không ngừng, linh khí bên trong cơ thể cũng không ngừng thôi động. Không lâu sau, không gian tại nơi này liền biến thành một màn đen, xung quanh không còn được bao phủ lấy những vách tường thạch mà bốn phía liền chỉ một màu đen, dường như đã biến thành một nơi khác.

-"Hừ... Xem ra các ngươi vẫn có chút bản lĩnh, thế nhưng chỉ dựa vào trận pháp này, các ngươi nghĩ có thể làm gì được ta?" Phan Thiên Bá nhìn xung quanh, thoáng chốc liền đoán ra được ý đồ đối phương, không khỏi cười lạnh.

-"Làm được gì hay không thì chống mắt lên mà xem." Bành Thiên ánh mắt lạnh lùng đáp.

-"Được, có tiểu thuật gì, cứ giở ra hết, kẻo lại bảo ta ỷ mạnh hiếp yếu." Phan Thiên Bá vỗ tay nói.

Bành Thiên cùng Lâm Thiên Tuyết khẽ xoay người về phía nhau gật đầu, dường như hiểu ý từ đối phương, Lâm Thiên Tuyết hai tay đập vào nhau đặt trước ngực, sau đó liền kéo giãn khoảng cách giữa hai tay, thoáng chốc giữa hai tay Lâm Thiên Tuyết liền xuất hiện một tia ánh sáng, tia ánh sáng này dần dần hội tụ tạo thành hình một thanh kiếm. Về phía Lâm Phong nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt không khỏi há hốc mồm, 'Ngưng Tụ Linh Khí - Hóa Hình Linh Khí', đúng thế, chính là nó, Lâm Phong hắn dám khẳng định rằng Lâm Thiên Tuyết đang sử dụng tuyệt kĩ này.

'Ngưng Tụ Linh Khí - Hóa Hình Linh Khí', như với tên gọi của nó, đây là hai tuyệt kĩ dùng trong thực chiến, là hai tuyệt kĩ vô cùng đơn giản nhưng cũng phức tạp không kém, đơn giản là vì đây là tuyệt kĩ mà bất kì tu chân giả nào cũng có thể sử dụng được, không hề phân chia cảnh giới. Về phần phức tạp thì để có thể thi triển linh khí hóa hình thành bất kì dạng mình muốn, thì đòi hỏi chủ bản thể phải ổn định được tâm trí, căn cơ vững chắc và luyện tập nhiều lần thì mới có thể đem linh khí hóa hình thành những gì mình muốn.

Vật càng lớn thì càng tiêu hao nhiều linh khí, đồng thời đòi hỏi bản chủ thể tâm trí cực kì ổn định mới có thể khống chế được vật thể linh khí hóa thành, nếu không linh khí sẽ tiêu tan và phản phệ lại chủ bản thể. Về phần Lâm Thiên Tuyết, nàng biết nếu chỉ dùng những thao tác, kĩ năng thực chiến bình thường thì sẽ rất khó có thể đánh lại Phan Thiên Bá, cũng chính vì thế nàng cũng không còn cách nào khác ngoài phải sử dụng 'Ngưng Tụ Linh Khí - Hóa Hình Linh Khí'. Đối với hai tuyệt kĩ này, Lâm Thiên Tuyết nàng cũng không dám nắm chắc được phần thắng, bởi vì hai kĩ năng này nàng cũng chỉ mới được luyện tập tại Mộng Nhật Nguyệt Tông vài lần, vẫn chưa bao giờ sử dụng nó để đối kháng.

-"Ồ, ngươi cũng biết 'Ngưng Tụ Linh Khí - Hóa Hình Linh Khí' sao, cũng khá đấy, lên đi." Phan Thiên Bá nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi bất ngờ tán thưởng.

Bành Thiên hai tay bắt ấn, miệng đọc chân ngôn, không gian tại nơi này bắt đầu thay đổi, thoáng chốc liền biến thành một vùng hoang vắng, xung quanh đều là đồi núi cùng những gốc cổ thụ cao lớn, che phủ cả một vùng trời. Bành Thiên tay khẽ động, từ dưới mặt đất liền xuất hiện chỏm đá mọc lên, phóng thẳng về phía Phan Thiên Bá, Phan Thiên Bá nhìn thấy đối phương bắt đầu động thủ, tay liền siết chặt, hướng về phía chỏm đá đang tiến về phía mình mà ra quyền. Một quyền của Phan Thiên Bá dễ dàng đánh nát chỏm đá tan thành mảnh vụng, thế nhưng Phan Thiên Bá hắn chưa kịp làm gì thì trước mặt hắn Lâm Thiên Tuyết từ khi nào đã áp sát, tay cầm kiếm khí hướng trước ngực hắn mà chém.

Mặc dù Lâm Thiên Tuyết rất nhanh nắm bắt được thời cơ ra đòn, thế nhưng Phan Thiên Bá hắn cũng không phải tay mơ, tay còn lại liền bắt ấn, linh khí từ bên trong cơ thể liền toát ra, tạo thành một lớp chắn linh khí vô hình che chắn trước mặt. Nhìn thấy kiếm khí của mình chém đến trước mặt Phan Thiên Bá liền bị dừng lại nàng không khỏi bất ngờ, thế nhưng nhanh chóng liền trở lại như bình thường, Lâm Thiên Tuyết xoay người giơ chân đạp một cước về phía Phan Thiên Bá để tạo thế nhảy về phía sau tạo khoảng cách.

Phan Thiên Bá nhìn thấy thế cơ thể liền khẽ động, bộ pháp vô cùng quỷ dị huyền ảo vô cùng, thoáng chốc hắn liền tiếp cận đối phương, cơ thể vận chuyển linh khí, tập trung về phía lòng bay tay, từ đó luân chuyển đến từng đốt ngón tay, cảm nhận được linh khí đã tập trung đủ, Phan Thiên Bá siết chặt tay, đánh thẳng quyền hướng về phía Lâm Thiên Tuyết. Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy được tình thế không tốt, thế nhưng chuyển động đối phương cực nhanh, khiến nàng không thể nào xoay chuyển, điều động linh khí để hộ thân kịp, nàng nghĩ một quyền này của đối phương chắc chắn bản thân sẽ không thể nào tránh né kịp.

Bành Thiên đứng phía sau mặc dù có phần hơi bất ngờ trước bước di chuyển của Phan Thiên Bá, thế nhưng hắn liền ổn định lại tinh thần, tay trái bắt ấn, tay phải liền hướng lòng bàn tay đập xuống mặt đất, những dòng hắc tự từ lòng bàn tay liền xuất hiện kéo dài về bốn phía. Thoáng chốc dưới mặt đất liền xuất hiện tòa sơn thạch ngăn chặn trước mặt Lâm Thiên Tuyết, giúp nàng đỡ một quyền của Phan Thiên Bá, một quyền của đối phương đánh thẳng vào tòa sơn thạch khiến tòa sơn thạch vỡ tan thành nhiều mảnh. Chưa dừng lại ở đó, Bành Thiên hai tay đập vào nhau, giữa khoảng không từ đâu xuất hiện một vòng tròn trước mặt, bất ngờ từ bên trong vòng tròn thạch quyền xuất hiện hướng thẳng về phía Phan Thiên Bá đánh tới, về phần Phan Thiên Bá do ảnh hưởng từ những mảnh vỡ từ tòa sơn thạch che lấy tầm nhìn, thế nên liền bị trúng thạch quyền từ Bành Thiên, bay ngược về phía sau va thẳng vào những gốc cổ thụ, khiến chúng ngã đổ không ngừng.

Trúng đòn trực diện, y phục Phan Thiên Bá không ngừng chỗ hư hỏng, thế nhưng hắn không màn quan tâm đến vấn đề này, hai tay liền chống đỡ mặt đất đứng lên nhanh chóng, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng hơn, huyết khí từ cơ thể không ngừng tỏa ra, linh khí bên trong cơ thể dao động liên tục. Về phía ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên nhìn thấy đối phương vừa trúng đòn trực diện thế nhưng lại có thể nhanh chóng đứng lên thì không khỏi nhíu mày, sắc mặt trầm xuống không thôi.

-"Được lắm, vậy mà lại có thể khiến ta bị trúng đòn, ta có lời khen dành cho hai người các ngươi." Phan Thiên Bành lạnh giọng vỗ tay nói.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.