Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Shopping

2152 chữ

Họ được đưa đến một tòa cung điện khổng lồ, tọa lạc trên một tiểu thiên thạch.

Vừa đến, thân ảnh Thiên Thanh như sắp ngã, cô bé lảo đảo một vòng trước khi được Tử niú tay lại, tuy không phải lần đầu nhưng họ vẫn chưa quen lắm với cách truyền tống trận vẫn hành.

Truyền tống trận được đặt trước cổng Ngự Thần Điện, nhìn từ đây giữa những tầng mây lơ lững, tòa bảo điện khoác trên mình một màu đỏ thẩm lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Phía trước là một đại môn lớn với hai bức tượng ma thú khổng lồ họ chim đứng hai bên, đứng cạnh đó là hai thiên thần trong bộ giáp trụ sáng loáng canh gác.

Đại môn với kích thướt khổng lồ chọc thẳng vào mây, nó được làm bằng một loại thần thạch khá giống pha lê với hư ảnh ma thú được khảm trên đó, thỉnh thoảng có thể thấy từng tinh điểm li ti từ đó phát ra.

“ Chào ngài, La đại nhân “

Hai thiên sứ gác cổng cúi người hành lễ theo nghi thức tiêu chuẩn.

“ Hai ngươi khỏe “

Nói rồi La Đinh dắt bốn người Tử bước vào.

Bầu không khí chợt thay đổi.

Sự yên tĩnh và trang trọng phủ khắp nơi đây. Sự uy nghiêm tưởng như cô đặc lại, tưởng chừng có thể vươn tay ra và chạm vào nó.

Trên con đường ánh vàng dẫn vào đại sảnh với dải lụa dài đỏ thẩm, hai bên viền được điểm xuyến những nét chấm phá bất qui tắc màu trằng kéo dài ra sau, năm thầy trò đi từng bước chầm chầm tiến vào.

Bốn người Tử trừ La Đinh ra, tất cả đều ngó nghiêng, ngó dọc, đưa mắt đánh giá xung quanh nhưng thủy chung không một ai lên tiếng.

Đi một thời gian khá lâu, họ bước đến một căn phòng rộng lớn, nó rộng đến nổi không thầy điểm dừng. Trần nhà cao tới mức phải ngước nhìn một lúc lâu mới quan sát hết những gì trang trí trên đó.

Những bức tường được sơn một màu trắng tinh, từng đoàn quang điểm từ đó nhè nhẹ lượn lờ xung quanh trông khá bắt mắt.

Trên trần nhà hàng chùm đèn sang trọng được chế tác bằng những viên đá chưa thấy bao giờ, đang phát ánh sánh như mộng ảo, chiếu rọi toàn bộ căn phòng.

Ở giữa căn phòng, một bức tượng thiên sứ vĩ đại được chế tác bằng thủy tinh nguyên bản cực lớn, mặc dù chỉ là một bức tượng nhưng khí chất uy nghiêm, thần thánh từ nó phát ra không khác gì so với một thực thể sống.

“ Bức tượng đó là ai vậy lão sư ? “

Im lặng nãy giờ Ngã Đạt cũng lên tiếng, La Đinh cũng không trách hắn, ông nhìn về bức tượng mang theo vẻ sung bái, thành kính không hề che dấu.

“ Ngài ấy là Cổ Hựu, Ngự Thần Binh đầu tiên của Thiên giới, cuộc đời của ngài là một truyền kỳ “, nói rồi ông lại thở dài xen lẫn tiếc hận.

“ Tiếc rằng trong cuộc chiến Kháng Ma Vệ Thần viễn cổ, ngài ấy đã vẫn lạc. “

Nói tới đây La Đinh không nói nữa, Ngã Đạt cũng biết ý mà im lặng, năm thầy trò tiếp tục rảo bước, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm trên cao soi xuống khắp đại sảnh soi rõ bóng của từng người. Sàn nhà trơn bóng phản chiếu ánh đèn làm cho người ta cảm giác đang chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt mỹ.

Đại sảnh lớn như vậy mà bên trong chỉ có lác đác một vài người đi lại, năm thầy trò vừa mới đến hiển nhiên gây sự chú ý cho những người khác. “ Xin chào La Đinh lão sư, phải chăng đây là những học đệ mới của phân biện chúng ta? “.

Một cô gái trong bộ lễ phục trắng tinh tiến đến hỏi.

“ Chào ngươi Ái Ni, thật may mắn khi kỳ chiêu sinh năm nay phân viện chúng ta thu được tới bốn người “, La Đinh cười rạng rỡ.

“ Wow, đây là điều đáng mừng, cũng đã hai kỳ rồi chúng ta mới có tân sinh, phải làm tiệc ăn mừng mới được, ngài nghĩ sao? “

“ Cái này bộ lễ tân các ngươi phải chi à, ta đây nghèo lắm “

Cóc nhẹ vào đầu Ái Ni, La Đinh cười nói.

“ Chuyện này ngài cứ để ta lo. “

ÁI Ni sốt sắng, nói rồi cô nàng đi tới một góc, nơi có những người khác đang đứng, không hiểu họ nói gì thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười nhẹ.

“ wow, tiểu thiên sứ này là ai vậy ? “

Thân hình bốn người Tử chỉ đến đầu gối La Đinh nên ít gây sự chú ý nhưng không phải không có, không biết ai là người thốt lên đầu tiên nhưng kéo theo nó là hàng loạt ánh mắt sủng nịnh bủa vây lấy Tử.

“ Hmm!, chúng ta còn có việc, khi khác các ngươi có thể thoải mái giao lưu với nhau. “

La Đinh ho khan giải vây cho Tử, đồng thời kéo nhóm nhóc tỳ đi một mạch vào dãy hành lang.

“ Không sao mọi người, chẳng phải chúng ta còn một bữa tiệc đang chờ hay sao ?. “ Ái Ni hí hửng.

“ Đáng yêu quá đi mất, thật mong đợi à nha “

Một nữ thiên sứ trong bộ lễ phục vàng nhạt, từng đường cong ma quỷ ẩn hiện dưới lớp vải mỏng manh cực kỳ dụ người, mặc dù phần ngực khá kín nhưng vẫn làm người ta cảm giác như cặp ngực muốn xổ bung ra.

“ Thôi đi sắc nữ, chờ hắn lớn đã. “

Ái Ni cười mắng cô bạn của mình, tiếng cười ríu rít như xua đi không khí vắng lạnh nơi đại sảnh.

Tử mà biết được mình được chào đón nồng nhiệt thế này không biết nên vui hay nên buồn đây.

Dọc theo dãy hành lang là những cánh cửa màu cẩm thạch được điêu khắc tỉ mĩ, trên mỗi cánh cửa được dán nhiều biển hiệu khác nhau, vì chưa biết chữ nên Tử không biết được nó ghi những gì.

“ Ngươi sướng thật, đi đâu cũng được chào đón, chả bù cho ta. “

Ngã Đạt nhìn Tử than thở.

“ Thôi đi ông tướng, không thấy Tử đang nhăn mặt sao “

Phương Tuyết cười hì hì đồng thời nắm lấy tay Tử vượt lên phía trước.

“ Ta xem ngươi chẳng khác gì mấy bà cô kia “, Ngã Đạt hậm hực.

“ Hay là ngươi đi với ta đi Thiên Thanh “

Lời Ngã Đạt vừa dứt, Thiên Thanh liền chạy lên phía trước, hai nàng hai bên nắm lấy tay Tử mà đi.

“ Thật không công bằng “

Ngã Đạo gào lớn, ngay lập tức La Đinh cho hắn một hít bất tỉnh nhân sự, lão vác hắn lên vai mà đi.

“ Đáng đời “

Thấy thảm cảnh của Ngã Đạt, Phương Tuyết phán một câu khiến thân ảnh La Đinh đang đi bỗng chùn bước.

“ Mới tí tuổi mà đã mê trai “

Lão oán hận nghĩ thầm, không hiểu sao chúng nó dậy thì sớm thế không biết.

Các cánh cửa tại đây được thiết kế khá giống nhau, phân biệt bằng tên hiệu gán trên cửa phòng, nhóm người La Đinh lúc này đứng trước một cánh cửa như thế.

Cánh cửa được La Đinh chầm chậm mở ra, trước mắt Tử vô số bộ trang phục với đủ kích thướt, màu sắc bay lơ lững trong phòng.

Tất cả trang phục đều được một chiếc vòng xanh lá khóa lại, chúng liên tục di chuyển trong không trung.

Gian phòng tính ra cũng rất rộng, trần nhà cao không kém đại sảnh, mặc dù các bộ trang phục bay loạn xạ trong không trung nhưng chúng cũng tuân theo qui luật nhất định.

Tùy theo kích cỡ khác nhau mà chúng di chuyển trong những khu vực khác nhau.

Cả bọn bị sức hấp dẫn của chúng chinh phục, cứ nhìn khuôn mặt ngốc trệ của hai nữ thì biết.

“ Các ngươi có thể thoải mái lựa chọn trang phục mình thích, chỉ việc chạm nhẹ vào tự khắc mở khóa “

Hài lòng với biểu hiện của lũ trẻ, La Đinh cũng không quên đánh thức thằng nhóc Ngã Đạt còn đang bất tỉnh, tính ra lão cũng là người công tư phân minh, lão tự cho là vậy rồi lão bước ra ngoài chừa không gian cho tụi nhỏ.

Nhìn hàng loạt quần áo bay qua mặt mình, nhìn thôi Tử cũng thấy hoa mắt, quá nhiều sự lựa chọn.

“ Không thể vác cái mặt này ra đường được “

Tử nghĩ thầm, cậu biết rõ sức sát thương của mình khủng tới mức nào, nếu không muốn bị phiền chết có nước vác mũ trùm đầu mà thôi.

Nghĩ tời mũ trùm cậu liền nhớ tới những bộ trang phục trong các tác phẩm manga từng đọc.

Mất nữa ngày trời Tử mới chọn xong cho mình, cậu mặc một chiếc áo choàng hoa mĩ, ánh tím, được điểm sắc bằng màu bạch kim nơi viền áo, từ phần giáp vai trở xuống là một dải lụa nối liền với nhau bởi viên ngọc màu trắng.

Khuôn mặt của cậu dưới lớp mũ choàng cũng được dấu đi, nếu căn cứ theo chiều cao hiện tại trông chẳng khác gì một chibi chính hang.

“ Tử, trông ta có đẹp không ? “

Phương Tuyết nhào tới đè Tử ngã xuống đất, mặt cô bé dí sát vào mặt, mặc dù không phải lolicon nhưng Tử cũng phải công nhận Phương Tuyết rất đẹp.

“ Hai ngươi đang làm trò gì đó ? “

Ngã Đạt cũng đã lựa chọn xong cho mình một bộ, tạo hình tên này trong mắt Tử cực kỳ kỳ cục.

Hằn đội chiếc mũ giống hệt nhân vật Tôn Ngộ Không trong Tây Du ký kiếp trước Tử từng xem, hắn mặc chiếc áo sơ mi màu đò và một tấm áo choàng da thú.

Quần tên này mặc thì chẳng khác gì chiếc quần trong tà áo dài quê hương Tử kiếp trước, không biết tên này có óc thẩm mỹ hay không nhưng đảm bảo khi bước ra khỏi đây hắn chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Tử khó khăn đẩy Phương Tuyết ra trước con mắt trợn tròn của Ngã Đạt, gãi gãi đầu cậu xấu hổ.

“ Liên quan gì đến ngươi “

Phương Tuyết chống nạnh nhìn vào Ngã Đạt quát.

“ Ngươi cho ta một cái công đạo đi Thiên Thanh “

Ngã Đạt nhìn về Thiên Thanh tìm sự ủng hộ nhưng rất tiếc Thiên Thanh vẫn đang mãi mê với công việc shoping thần thánh của mình.

“ Thật không công bằng “

Ngã Đạt gào lớn sau đó hắn hự một tiếng rồi lăn ra bất tỉnh, nhìn lại phía sau La Đinh lão sư không biết đã trở lại từ lúc nào.

“ Lão sư ngài đã về “

Phương Tuyết cười hì hì nhìn La Đinh.

La Đinh khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên việc vừa rồi không qua được mắt lão.

Đảo mắt nhìn bọn nhỏ, La Đinh khá hài lòng với khiếu thẩm mĩ của chúng nhưng nhìn tới thằng nhóc Ngã Đạt, khóe miệng lão giật giật cười không thành tiếng.

Lão giám thề trong sự nghiệp của lão chưa bao giờ xuất hiện bộ trang phục phá cách thế này.

Thiên Thanh rốt cuộc cũng lựa chọn xong, có vẻ như cô nàng rất thích màu lam, toàn thân từ trên xuống dưới tất cả đều một màu lam băng sắc.

Hai nữ có một điểm chung là đều mang váy kiểu công chúa, nếu Thiên Thanh mang màu băng lam của hàn băng thì Phương Tuyết mang màu trắng tinh của Tuyết.

Chọn đồ xong rồi thì nghỉ ngơi, sáng mai các ngươi sẽ được đưa đến những phân viện khác nơi các ngươi chọn chức nghiệp thứ hai của mình để đăng ký lớp và gặp mặt chủ nhiệm.

“ Thế bây giờ nghỉ ngơi ở đâu lão sư ? “

Tử hỏi, nhìn quanh nhìn dọc, những dãy hành lang dài bất tận, những hàng dài các căn phòng khác nhau, đường lối chằng chịt khiến cả bọn như lạc vào sương mù.

“ Theo ta “

Ra hiệu đi theo mình, La Đinh cất bước.

Bạn đang đọc Thiên Thượng Chí Thần của Shone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.