Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi Hành

2131 chữ

Đã hoàn tất việc chiêu sinh của mình, các Ngự Thần Binh lần lượt làm quen nhau.

“ Xin chào!, ta là Phương Tuyết rất vui được làm quen với các ngươi. “

Phương Tuyết ước chừng khoảng 5 đến 6 tuổi nếu so với trẻ em nhân loại với khuôn mặt bầu bĩnh và mái tóc hạt dẻ xõa ngang vai.

Cô có đôi mắt lục bảo tuyệt đẹp phối hợp với gương mặt bầu bĩnh càng làm tăng thêm nét dễ thương, tinh nghịch sau này lớn lên nhất định là một mỹ nữ hại nước hại dân.

Trên đầu cô là một vòng tròn màu sáng và sau lưng là một đôi cánh ánh sáng.

Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi môi nhỏ nhắm chúm chím như hoa mới nở.

“ Ta là Ngã Đạt, sau này chúng ta là một đội rồi. “

Đồng dạng đều là tiểu hài tử nhưng Ngã Đạt cao hơn Phương Tuyết nữa cái đầu.

Ngoại hình các thiên thần thường thông qua thuộc tính mà biểu hiện ra bên ngoài tuy nhiên vẫn có một số trường hợp đặc biệt, Ngã Đạt mang hỏa và quang thuộc tính nên khác với đôi cánh màu sáng của Phương Tuyết, đôi cánh của Ngã Đạt mang một màu đỏ rực.

Cũng như Phương Tuyết, trên đầu Ngã Đạt cũng có một vòng sáng, biểu tượng đặc trưng của thiên thần.

Hắn có một đôi mắt màu vàng kim và mái tóc đen tuyền để ngắn, phối hợp với gương mặt phì nộn của mình trông khá hài hước.

“ Ta là Thiên Thanh, các ngươi sau này nhớ chiếu cố ta đấy “

Giọng nói non nớt, rụt rè vang lên.

Một tiểu thần nữ với khuôn mặt cực kỳ xinh xắn và mái tóc màu băng lam buông xuống ngang lưng.

Cô có đôi mắt màu thiên thanh luôn phủ hơi nước, nó không chỉ tôn lên sự xinh đẹp mà còn làm người khác có cảm giác chở che, bảo vệ.

Khác với Ngã Đạt, đôi cánh Thiên Thanh mang một màu xanh lam, từ chúng những làn sương khói không ngừng tỏa ra.

Cả ba lần lượt chào hỏi nhau, đồng thời đưa mắt nhìn về người cuối cùng, Tử.

“ Tử “.

Tử đáp ngắn gọn, cậu không giỏi về khoản giao tiếp, cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Tử đưa ánh mắt đánh giá những người xung quanh đồng dạng họ cũng đánh giá cậu.

Phải nói bề ngoài của Tử rất bắt mắt, cậu sở hữu khuôn mặt tựa như điêu khắc, từng đường nét hoàn mỹ, tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.

Với mái tóc tím sẫm và đôi con ngươi màu hồng ngọc, phía sau là đôi cánh tử sắc, từ chúng những tia điện lập lòe như ẩn như hiện.

Mặc dù không nhìn nhưng Tử vẫn cảm giác có khối người nhìn mình chằm chằm, nhất là nữ giới từ những ban bên cạnh.

Các tiểu thiên sứ sau khi hoàn thiện bản thể vẫn trong trạng thái khỏa toàn phần, không như những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, bản thân Tử kiếp trước cũng đã 10 tuổi, cũng biết thế nào là xấu hổ, mặt cậu đỏ bừng lên như táo chín.

“ Wow, dễ thương quá đi mất, cho ta bế cái nào “

Chạy trời cũng không khỏi nắng, một nữ cựu sinh ban bên cạnh không kìm được đã nhào đến ôm chặt lấy cậu, đồng thời không ngừng hôn, béo vào mặt, mặc kệ Tử đang dãy dụa tìm đường thoát.

“ Ta nữa, ta nữa “.

Nguyên một đám nữ sinh xúm lại, Tử được chuyền từ tay người này qua người khác, cậu đưa ánh mắt cầu cứu những người khác, đáp lại cậu là những tiếng cười ha hả xung quanh.

Tình hình chỉ được chấm dứt khi Ỷ Lan, phó ban kỷ luật học viện can thiệp.

“ Tất cả tránh ra, các ngươi không để học đệ thở à ?.”

Nữ thiên sứ trong bộ giáp bạc bó toàn thân tiến đến, khuôn mặt anh khí kết hợp với mái tóc vàng óng của mình, dưới vầng thái dương trông cô như là hiện thân của chính nghĩa.

Các học viên khác nhao nhao tránh ra để lộ một con đường cho nữ thiên sứ bước tới, hơn ai ai hết họ hiểu bà cô này đáng sợ chừng nào.

“ Ta là Ỷ Lan, học đệ sau này phải gọi ta một tiếng sư tỷ đấy. “

Vuốt nhẹ mái tóc của Tử , Ỷ Lan nói nhỏ đồng thời cô bế Tử về khu vực của mình, mặc kệ lão già La Đinh gào thét phía sau.

“ Đẹp trai có gì sai “, Tử thầm mặc niệm trong lòng.

“ La Đinh lão sư, sao người không cứu cậu ấy? “

Níu lấy vạt áo La Đinh, Thiên Thanh năn nỉ, đôi mắt cô luôn ngập hơi nước cảm tưởng như sắp khóc tới nơi.

La Đinh cười khổ, không phải lão không muốn cứu mà con bé kia cũng quá khủng bố đi, nó là cháu ruột của viện trưởng đồng thời cũng là đệ nhất thiên tài học viện trong trăm năm qua.

Một khi nó đã muốn gì thì đố ai mà cản được, chưa tính lão viện trưởng chỉ tính riêng cha nó trong Hội Đồng Thiên Thần là đủ khiếp rồi.

“ Được mỹ nữ để ý là chuyện tốt, còn đòi gì nữa? “

La Đinh chống chế mặc kệ khuôn mặt đang nghệch ra của tụi nhỏ, chúng nó vừa mới chào đời nào biết mỹ nữ là cái gì.

“ Tiểu đệ à, ngươi thật dễ thương à nha, tỷ chưa bao giờ gặp một ai xinh như đệ cả “.

Ngồi bên cạnh đài phun nước nằm phía sau khu vực chiêu sinh, Ỷ Lan lúc này đang vuốt ve Tử trong lòng mình, lâu lâu cô lại nhéo vào mặt khiến Tử khóc không thành tiếng.

“ Tỷ cho đệ về được không? “

Tử mếu máo van xin, đáp lại Ỷ Lan không hề thương tiếc vò hai má cậu, mang tư duy đàn ông ở trong người, là một người đàn ông, ít ra là Tử nghĩ thế, mà bị khen là xinh thì nên xác định lại giới tính.

“ Đệ thật là hư à nha, sau này chúng ta sẽ gặp nhau dài dài “

Ỷ Lan cười khanh khách, không hiểu sao khi ở bên thằng nhóc này cô cảm thấy rất thoải mái, chỉ muốn giữ mãi nó trong lòng.

Các tiểu thiên sứ mới sinh đều rất ngây thơ và thuần khiết, nhất là những đứa có bề ngoài xinh đẹp dễ trở thành đối tượng cưa cẩm của giới nữ. Tử không biết thế này gọi là phúc hay là họa nhưng cậu biết chắc rằng tất cả chỉ mới bắt đầu.

“ B .o o n g. . . .b o o n g . . . “.

Tiếc nuối mang Tử về khu vực chiêu sinh, Ỷ Lan với khuôn mặt không tình nguyện rời đi, trước khi đi cô ta để lại một câu làm Tử té ngữa.

“ Tỷ sẽ đến thăm đệ thường xuyên, nhớ chờ tỷ . . .”

Nhìn bóng cô ta xa dần mà Tử thấy lưng lạnh toát, khắp người cậu bị cô ta vò nát đủ chổ, nhất là khuôn mặt, Tử thầm bi ai cho số phận của mình. “ Thằng nhóc, ngươi thật có phúc khí . . . ha ha “

Lão già La Đinh đi tới vỗ vai Tử cười lớn mặc kệ cái nhìn đầy giận dữ từ cậu.

“ Ngươi có sao không ? “

Thiên Thanh tiến tới gần Tử hỏi nhỏ, Ngã Đạt và Phương Tuyết cũng tới động viên.

“ Ngươi thấy mặt ta sưng lên hay không? “.

“ Để ta sờ thử xem “

Mặc kệ Tử càu nhau, Thiên Thanh đưa bàn tay nhỏ nhắm của mình sờ vào mặt cậu, từ bàn tay Thiên Thanh một cảm giác mát lạnh, thoải mái truyền đến khiến Tử không kiềm được nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy xoa xoa lên mặt mấy lần.

“ Thằng này mới tí tuổi đã hám gái rồi “

La Đinh đứng bên cạnh nhìn mấy đứa nhỏ cằn nhằn, phải chi rơi vào lão thì tốt. La Đinh yy nghĩ thầm.

“ Hám gái là sao ạ ? “

Tuy La Đinh nói rất nhỏ nhưng Phương Tuyết nghe được khiến lão bất giác đen mặt.

“ Hỏi linh tinh, tất cả theo ta “

La Đinh hét lớn đồng thời bay đến một bệ đá có ấn ký đầu ma thú khổng lồ với hai cánh bên trên, biểu tượng của Ngự Thần Điện, nơi Tử và ba người bạn sẽ học sau này.

Tử trực tiếp để Thiên Thanh và Phương Tuyết dìu đi, dù gì trải qua trận hành xác của Ỷ Lan cậu cũng đuối rồi.

“ Ê sao hai ngươi dìu hắn mà không dìu ta? “

Ngã Đạt bất bình, so với bay một mình và có người dìu thì dĩ nhiên khỏe hơn.

“ Hắn bị thương nhưng ngươi thì không, lười vừa thôi “.

Phương Tuyết lớn giọng, thấy Phương Tuyết cường thế Ngã Đạt đành ngậm họng không nói gì.

“ Lão sư, ngài bế ta nhé “

Thấy bên này không được, Ngã Đạt nói lớn cốt để La Đinh nghe thấy.

“ Lão sư . . .lão sư ? “

Thấy La Đinh không phản ứng tưỡng lão chưa nghe Ngã Đạt la lớn.

“ Ta không biết . . . ta không nghe và ta không thấy “, mặc kệ Ngã Đạt, La Đinh vẫn tiếp tục bay, dù sao cũng gần đến đích rồi.

“ Hộc . . .hộc . . .”

“ Cuối cùng cũng đến nơi “.

Bởi vì nhóm cựu sinh buộc phải ở lại, do nhân số không nhiều, phần thì đi làm nhiệm vụ, phần thì ở lại dọn dẹp nên không ai đi chung, giúp đỡ tụi nhóc.

Mà nếu có bọn họ cũng không giúp, chút khó khăn nhỏ này không vượt qua thì làm sao tồn tại đươc ở một tinh không đầy biến động thế này.

“ Mệt chết ta “.

Ngã Đạt nằm bẹp xuống bệ đá thở hổn hển trong khi ba người còn lại đưa mắt thăm thú xung quanh.

“ Các ngươi dìu hắn như thế mà không mệt à ? “

Nằm bên một góc, Ngã Đạt hỏi.

“ Ngươi nói nhiều quá, có tin ta dán miệng ngươi lại không ? “

La Đinh lớn tiếng nạt, nãy giờ nghe thằng này lãi nhãi bên tai khiến lão phát điên, sinh mệnh thiên thần thường rất dai dẳng nên phạt một chút cũng không vấn đề gì.

“ Ta im . . . ta im . . .”

“ Lão sư, cái này là cái gì ? “

Dùng ánh mắt tò mò nhìn La Đinh, Phương Tuyết lên tiếng hỏi.

“ Là một truyền tống trận, giống cái đưa các ngươi đến đây chỉ là hình thức khác nhau mà thôi, nó sẽ đưa chúng ta đến Ngự Thần Điện, nơi các ngươi sẽ học sau này “.

La Đinh giải thích, nhìn quanh thấy Ngã Đạt đang định nói gì đó, lão trừng mắt.

“ Ta thấy mấy ban khác rất đông mà sao bên chúng ta có bốn người vậy ? “

Tử lên tiếng nói ra nghi vấn của mình, đồng dạng những đứa còn lại cũng đưa mắt nhìn La Đinh, đây cũng là câu hỏi chung của chúng.

“ Sau này các ngươi sẽ biết “ , La Đinh cười thần bí.

“ Ngự Thần Điện có to không, có đẹp giống như học viện không ? “

Ngồi bên cạnh Tử, Thiên Thanh cất tiếng.

“ Học viện là nơi giao thoa giữa các ban với nhau, phân biệt là Đấu Thần Điện, Liệu Thương Điện, Vệ Thần Điện, Ngự Thần Điện và Phục Ma Thần Điện “

Vuốt chòm râu của mình, La Đinh cười đáp.

“ Tại sao . . . .”

Thấy lũ trẻ còn định hỏi tiếp La Đinh trực tiếp gạt xuống

“ Sau này các ngươi sẽ biết, tất cả chuẩn bị khởi hành “

Vòng tròn ma pháp trận trên bệ đá từ từ phát sáng, từng dòng cổ ngữ từ đó bay lên bao phủ năm thầy trò, chốc lát sau thân ảnh của họ dần biến mất.

Bạn đang đọc Thiên Thượng Chí Thần của Shone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.