Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ ỷ lại (5)

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Chương 43: Kẻ ỷ lại (5)

Edit: Hắc Thiên

Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

--------------------------------------------------

Sự sợ hãi đối với nam giới của Nhuận xuất phát từ nội tâm, đặc biệt là khi cô ở cùng một chỗ với bất cứ người đàn ông nào, cảm giác sợ hãi sẽ dâng lên tới cực hạn, giống như rất nhiều năm về trước, cô nằm trên giường, sợ hãi đến không dám động đậy...

Nhuận từ nãy đã không muốn ăn uống gì nữa, chạy về phòng, giật mở cửa tủ quần áo, ôm gối nằm trên tấm chăn đã trải sẵn im lặng khóc. Những lúc như thế này, trong lòng cô thường trống rỗng một khoảng. Cô không muốn phí sức khóc lớn, dù cho có khóc thành tiếng cũng không ai đến an ủi. Cô chỉ muốn ôm chặt lấy chính mình, thật chặt...

Ở cách vách, Âu Dương đứng trước cửa sổ, buồn rầu hút mấy điếu thuốc, dường như đang rất phiền não. Hắn luôn vô tình nhìn sang hướng nhà Nhuận, trong lòng có chút tự trách. Âu Dương biết bởi vì hành động hôm nay của hắn, Nhuận hiện tại nhất định đang phải chịu kích thích, nhưng hắn đâu còn lựa chọn nào khác, trước khi băng vết thương lại cần phải rửa sạch bụi bẩn bám trên đó, mặc dù rất đau, nhưng vẫn phải làm thôi...

Một đêm này hai người không ai ngủ được, đợi đến khi mặt trời dần dần ló dạng, chiếu những tia nắng đầu tiên lên khuôn mặt ửng hồng, Nhuận mới từ trong tủ quần áo tỉnh dậy, nước mắt đã sớm chảy cạn, cô cứ mơ hồ trôi qua một đêm...

......

"Hồ ly tinh!"

"Tiểu tam!"

"Nuôi không mày nhiều năm, thế mà lại nuôi ra một bạch nhãn lang!"

*bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý là thứ vong ân bội nghĩa.

Những lời xỉ vả không thể chịu nổi hiện lên trong đầu, Nhuận dần rơi vào ký ức sâu thẳm...

Căn phòng tối đen, khuôn mặt ghê tởm một bên cười cười, một bên thò tay vuốt ve thân thể cô, cô muốn hướng đến người mình tin tưởng nhất tìm kiếm giúp đỡ, nhưng đổi lại chỉ có sự đánh đập tàn nhẫn...

"Thật là có năng lực! Nuôi ra một con hồ ly cùng tao đoạt đàn ông, mày cũng dám tranh với tao?" Gương mặt đó dữ tợn, phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Cô vừa khóc vừa biện giải cho mình: "Không... không có..." Nhưng lời biện giải nhỏ bé này càng chọc giận người phụ nữ trước mắt. Ả một chút cũng không để ý bản thân sai hay đúng, chỉ vì cô làm ả không vui, chẳng cần biết lý do, kẻ sai chính là cô, chính là như vậy....

Một cái tát, lại một cái tát, lời khó nghe chưa từng đứt đoạn, lần lượt đánh chút an ủi cuối cùng cô dành cho thế giới này tan thành mảnh nhỏ...

"Leng keng!"

Chuông cửa vang lên kéo cô trở về thực tại...

Nhuận lau khô nước mắt, vỗ vỗ mặt, mở cửa ra, quả nhiên thấy Âu Dương đang đứng trước cửa, cười khanh khách hỏi: "Nhuận, hiện tại cô có thời gian không? Nhà tôi vừa mới trang hoàng xong, thiếu chút vật dụng. Thay vì tin tưởng vào thẩm mỹ của mình, tôi nghĩ vẫn nên để một cô gái đến xem...”

"Không rảnh!" Nhuận căn bản không cho Âu Dương cơ hội nói xong, một tay đóng cửa lại. Âu Dương đứng đó thở dài, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.

Mấy ngày tiếp theo, Nhuận cùng Âu Dường đều sống vô cùng yên ổn. Âu Dương không chủ động trêu chọc Nhuận, Nhuận đương nhiên cũng không ăn no rảnh rỗi đi chọc Âu Dương, nếu mọi việc suôn sẻ, Nhuận hi vọng hai người vĩnh viễn không gặp mặt nhau...

Đương nhiên chuyện này đâu có khả năng, bất luận bên trong Âu Dương là loại người gì đều không thay đổi được thân phận của hắn - bác sĩ điều trị của cô!

Đến ngày quay lại bệnh viện kiểm tra, Nhuận nhận mệnh thở dài. Nghĩ đến gương mặt tươi cười bất cần đời kia, cô âm thầm chuẩn bị tâm lý trước sự quấy rầy của đối phương. Dù sao nếu trong vòng hai tuần mà không có dấu hiệu bình phục, cô sẽ đổi một bác sĩ nữ, nhiều nhất chỉ cần chịu đựng Âu Dương thêm tuần nữa, sau đó nằm viện hay chuyển nhà cũng được, tóm lại phải cách tên đáng ghét kia càng xa càng tốt!

Trong lòng Nhuận lúc này chính là nghĩ như thế, dù vì mục đích trị liệu, cô cũng rề rà từ sáng đến chạng vạng mới tới bệnh viện.

Sau khi đến nơi, Nhuận nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của Âu Dương, bên trong truyền ra thanh âm bình tĩnh: "Mời vào."

Thời khắc đẩy cửa bước vào, cô thậm chí còn nghĩ mình đã tới nhầm phòng. Âu Dương một thân áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, biểu hiện ra từng động tác giơ tay nhấc chân ồn hòa lễ độ đặc trưng của bác sĩ, phong độ từ kẻ có học thức nháy mắt đập vào mắt Nhuận.

Cũng không phải do bề ngoài Âu Dương thay đổi, nhưng ấn tượng trong lòng Nhuận đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Âu Dương cười thân mật với cô, hỏi mấy vấn đề liên quan, Nhuật đều trả lời hết, trong lòng lại cảm thấy không thực tế ---- người đàn ông nhìn qua rất đáng tin cậy này thật sự là tên yêu tinh đáng ghét ở cách vách hay sao?

------------------------------------------

Edit: Mị cũng muốn có anh đẹp zai cách vách :<<<

Beta: Mong editor kiềm chế (ーー;)

Edit: Mị không muốn kiềm chế đâu .-.

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.