Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ ỷ lại (4)

Phiên bản Dịch · 754 chữ

Chương 42: Kẻ ỷ lại (4)

Edit: Hắc Thiên

Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

--------------------------------------------

Chuông cửa bỗng vang lên khiến Nhuận nhíu mày. Bạn bè cô thường ít khi lui tới nên cái chuông có thể nói là ngàn năm im lặng, đột nhiên kêu khiến trong đầu Nhuận xuất hiện gương mặt tươi cười thiếu đánh của Âu Dương...

Vốn cô cũng chẳng muốn để ý tới, nhưng chuông cửa vẫn tiếp tục vang, không có ý định dừng lại, một lần lại một lần, Nhuận thở dài nhận mệnh, mở cửa.

Quả nhiên, Âu Dương đang mỉm cười đứng trước mặt...

Đều nói giơ tay không đánh kẻ đang cười, Nhuận cố gắng khắc chế bản thân, ngăn cái ý nghĩ muốn tát cho gương mặt tươi cười này một cái, không tự nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy? Bác sĩ Âu Dương?"

"Biết quấy rầy cô là không tốt." Âu Dương nhún vai: "Nhà tôi mới lắp đặt trang thiết bị, phòng bếp còn chưa hoàn thành, vừa nãy tôi thấy cô mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, một người ăn cũng không hết, cho nên tới đây thử xem có thể ở nhà cô cọ cơm không."

Edit: Âu Dương vô liêm sỉ :) Âu Dương mặt dày

"Không được." Nhuận gần như chẳng cần suy nghĩ đã ngay lập tức cự tuyệt: "Thật xin lỗi, nhưng tôi không có thói quen ăn cơm cùng người lạ, nếu cơm tối anh không tự giải quyết được, tôi đề nghị anh xuống nhà hàng dưới lầu ăn, gặp lại sau."

Nói xong, Nhuận dự định trực tiếp đóng cửa lại, Âu Dương liền chạy đến dùng khuỷu tay một phen giữ lấy, mặt đầy ý cười nói: "Đừng tuyệt tình như vậy mà."

Nhuận đành dừng việc đóng cửa, cô biết sức lực của mình không là gì so với một người đàn ông trưởng thành thân cao thể trọng như Âu Dương, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng như đang gửi tối hậu thư...

Âu Dương bị trừng trong lòng có chút sợ hãi, tỏ vẻ đứng đắn ho hai tiếng: "Kỳ thật này cũng vì bệnh tình của cô, tuy rằng không biết vì sao nhưng cô đối với nam giới cực kỳ chán ghét, thậm chí là sợ hãi. Đây chính là nhân tố liên quan lớn nhất đến chứng bệnh, nếu có thể vượt qua, chắc chắn sẽ gặt được chỗ tốt."

Nhuận vẫn đang trừng mắt nhìn hắn, Âu Dương nuốt một ngụm nước miếng, thật lâu sau, Nhuận rốt cục nhường ra một lối đi, lên tiếng: "Vào đi..."

Nói rồi Nhuận cũng không quay đầu lại, xoay người vào trong bếp. Cô không thấy được cảnh tượng Âu Dương thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm trong lòng.

Tay nghề Nhuận rất tốt, Âu Dương khen không dứt miệng, Nhuận lại như đang nhai sáp, chẳng có khẩu vị. Âu Dương ngồi đối diện cô, vô luận Âu Dương nói cái gì, cô đều thủy chung không đáp lại lời nào.

Thậm chí, thân thể còn hơi chút run rẩy... Đúng, cô đang sợ...

Mà tất cả biểu hiện trên đều bị Âu Dương thu vào trong tầm mắt, bất đắc dĩ thở dài, buông đũa nói: "Nhuận, cô có cảm giác sợ hãi đặc thù đối với nam giới, tôi có thể xác định, đây chính là nguyên nhân vì sao cô chỉ có thể ngủ ở địa phương nhỏ hẹp, là bởi nội tâm khuyết thiếu cảm giác an toàn, thân thể mới theo bản năng hướng ra bên ngoài tìm kiếm nơi dựa vào, nếu nỗi sợ của cô không biến mất, bệnh tình sẽ tiếp tục nặng thêm."

Sắc mặt Nhuận tái nhớt không còn chút máu, những lời Âu Dương nói cô đương nhiên đều biết, nhưng bất cứ lúc nào cô muốn khiến mình trở nên bình thường, sự kiện nhiều năm trước sẽ hiện về trong tâm trí cô, như một cơn ác mộng... Không, không phải giống ác mộng, đó chính là ác mộng của cô...

Âu Dương thở dài, đứng dậy: "Cô trước tiên bình tĩnh lại một chút, dù sao tôi cũng ở cách vách, có chuyện gì hãy sang tìm tôi, gặp sau."

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Nhuận rốt cục mới có thể hít thở từng ngụm từng ngụm, hai hàng nước mắt trong suốt không khống chế được lăn dài trên má, cô thật sự đã rất sợ...

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.