Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Nhân Độc Hành

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

*Nhạn Môn Quan mây sầu tím biếc

Người chẳng còn sao ta vẫn đợi mong.*

Nỗi tuyệt vọng lớn nhất trên đời, không phải là từ đầu không có hy vọng, mà là mang lại hy vọng sau đó lại không chút lưu tình cướp đi.

Khi phải chờ đợi quá lâu trong tuyệt vọng, năm năm tháng tháng trôi đi, tự dưng sự chờ đợi đó thay đổi, không phải là chờ một ai đó quay về, mà là chờ cho một thứ tình cảm nào đó phai đi.

Đã gần 20 năm rồi.

Thời gian vô tình thấm thoát trôi đi, nước chảy mãi cũng sẽ làm đá phải mòn, mây bay mãi cũng đến lúc phải tan biến, nhưng người đợi mãi liệu có phôi phai đi.

Năm tháng có thể héo tàn đi thân xác nhưng có thể xóa nhòa hình bóng một người trong trái tim được hay không.

Có lẽ là không.

Nhất định là như thế.

Một nam nhân ngồi lặng lẽ trên bờ vực sâu, thần sắc trầm ngâm trên mặt không hỉ cũng chẳng nộ. Ánh hoàng hôn đỏ ối phía xa chiếu những tia nắng yếu ớt cuối cùng trong ngày xuống nhân gian.

Ánh nắng nhạt nhòa tỏa khắp Nhạn Môn Quan, chiếu khắp mọi cành cây ngọn cỏ, còn chiếu lên luôn cả khuôn mặt của nam nhân ngồi phủ phục bên bờ vực sâu thẳm này.

Ánh hoàng hôn cực kỳ đẹp đẽ huyền ảo nhưng cũng chứa đầy vẻ u sầu thê lương, giống như tâm trạng của kẻ cô đơn này.

Cứ mỗi buổi chiều vắng vẻ hắn lại đến ngồi gục ở đây, bất kể ngày nắng cũng như ngày mưa. Đều đặn không thiếu ngày nào hắn đều đến đây, ngồi đúng vào chỗ đó, mặt hướng ra vực thẳm không biết là đang nghĩ gì.

Đã gần hai mươi năm trôi qua.

Kẻ đó đã ngồi ở đây suốt gần hai mươi năm.

Chỉ để đợi chờ một người.

Đã chết.

Không biết hắn làm như thế để làm gì, chỉ biết hắn nhất định có tâm sự rất lớn trong lòng.

"A Tử muội thật tàn nhẫn. Cho dù muội không thèm liếc nhìn ta một lần, hay là hành hạ ta vạn lần đi nữa. Ta cũng không một tia oán hận, chỉ cần khiến muội được vui vẻ thì mọi đau đớn đối với ta nào có đáng kể gì. Được hằng ngày thấy muội nhoẻn miệng cười, đối với ta đã là một niềm hạnh phúc không gì sánh được. Vậy mà tại sao, muội lại không quý tiếc sinh mạng của mình. Đã gần hai mươi năm qua rồi, hình bóng muội vẫn ngập tràn trong tâm trí ta, không thể lãng quên, càng không thể xóa nhòa đi được. Nhiều lúc ta muốn nhảy xuống vực sâu trước mắt kia để tìm muội, nhưng lại lo sợ rằng nếu ta chết đi thì trên thế gian này sẽ không có người ngày đêm nhớ đến muội, thương yêu muội nữa. A Tử à! Sao muội lại bạc đãi với tình cảm của ta như vậy".

Yêu một người đâu nhất thiết phải có lý do, hắn yêu nàng nguyện cả đời thương nàng đó chính là lý do duy nhất để hắn còn tồn tại đến bây giờ.

Có điều tình cảm tha thiết dài như sông rộng như biển xanh hơn cả trời của hắn sẽ mãi mãi không được đáp lại.

Vĩnh viễn chỉ là một nỗi nhớ nhung trong tuyệt vọng.

Khi người ta buồn hay đau khổ người ta sẽ khóc, nhưng hắn ngay cả khóc cũng không khóc nổi. Bởi hắn đã không còn tròng mắt thì làm sao khóc được đây. Hắn là một kẻ mù đáng thương sống lay lắt trên thế giới này.

Đến một ngày nào đó sinh mạng sẽ chất dứt và tắt lịm đi như ánh hoàng hôn yếu ớt kia sẽ tan biến vào màn đêm đen tối vô tận.

Trước khi đêm đen nuốt chửng tàn dương thì ánh sáng vẫn còn lay lắt, phản chiếu lên khuôn mặt của người đàn ông tiều tụy đến đáng thương này. Thì ra hắn không chỉ bị mù mà còn còn là một tên xấu xí đến ma cũng chê, quỷ cũng phải hờn.

Nhưng hắn vẫn còn may mắn là hắn vẫn còn miệng để nói, tai để lắng nghe. Cũng ngay lúc giữa nơi đất trời hoang vu núi đá tịch mịch này bên tai của hắn lại nghe có tiếng gió lướt qua.

Gió này mang theo khí lực không bình thường, không phải những cơn gió thường xuyên hắn vẫn nghe. Luồng gió này di chuyển lúc xa lúc gần, đương nhiên là do người dùng cấp chuyển bộ pháp tạo nên.

Nơi quan san vắng vẻ chỉ có mây gió trên cao, rừng cây và đá núi im lìm bên dưới, phía trước chỉ có vực sâu ngàn trượng. Xung quanh vài dặm mới có một vài ngôi nhà, cứ ngỡ nơi đất trời mênh mông hoang vu núi đá này chí có mình hắn, ngồi gặm nhấm nỗi đau thương mất mát trong quá khứ. Ai ngờ rằng lại còn có thêm một người thứ hai, không những thế người này còn là cao thủ, một nhất lưu cao thủ nữa.

Quái nhân phủ phục bên vách núi, hai vành tai đang chuyển đông dật dật không ngừng. Người này bị mù không thể thấy đường, đương nhiên hắn phải dùng tai nghe động tĩnh xung quanh thay cho đôi mắt.

"Kẻ này bộ pháp tinh thuần di chuyển rất điêu luyện, đã đạt cảnh giới hư không đáp bộ. Nội lực tinh tế võ công nhất định trác tuyệt vô cùng".

Có thể nghe chuyển động của gió mà phán đoán võ công của đối phương, thính giác mẫn tiệp như thế thì gã quái nhân này bản lĩnh cũng tuyệt không đơn giản.

Không biết kẻ tới là bạn hay thù, quái nhân đương nhiên cũng đã ngầm vận công chuẩn bị. Luồng gió kỳ lạ kia di chuyển mấy vòng quanh gã quái nhân xấu xí, cuối cùng cũng đã dừng lại.

Bên tai quái nhân chỉ nghe thấy hai tiếng "phật phật" như tiếng của một cây dù vừa bung ra. Nhưng âm thành này nhỏ hơn hoàn toàn không giống, nếu như vậy thì đó là âm thanh của một cây quạt vừa được xòe ra.

- Ngươi là ai đừng có giả thần giả quỷ nữa mau ra đây gặp ta.

Quái nhân dường như cũng không thích bị kẻ khác dỡn mặt, mắt tuy mù nhưng dựa vào thính giác nhạy bén, hắn vẫn có thể xác định được mục tiêu trong vòng mười bước chân. Tiếng gió chững lại hiển nhiên đối phương đã dừng, quái nhân không bỏ lỡ cơ hội phát chưởng cực nhanh cũng cực hiểm.

"Ầm"

Một chưởng phát ra uy lực rất lớn cả khối cự thạch bị đánh chúng vỡ nát thành nhiều mảnh vụn. Đá lớn bị trấn vỡ đương nhiên đối phương không hề trúng chiêu, tiếng gió lại tiếp tục di chuyển rồi sau đó dừng lại ngay bên phải của quái nhân tầm hai trượng.

Lai tiếng lật phật khi nãy cất lên, nhưng lần này có kèm thêm một giọng nói trầm ổn.

- Một đại cao thủ võ lâm lại ngồi một mình ở nơi hoang vu này gặm nhấm ký ức đã qua từ lâu. Các hạ có cảm thấy thật vô vị hay không?

Giọng nói người này trầm chậm khoan thư, không to không nhỏ không cao không thấp. Có lúc rất gần nhưng có lúc thì vọng lại từ xa, có lẽ hắn dùng thuật âm công cố tình che dấu giọng nói thật của mình.

- Ngươi là ai? Tới đây làm gì? Ở đây không có việc của ngươi. Nếu làm kinh động đến ta ngươi sẽ không được chết tốt đâu.

Quái nhân dường như không hoan nghênh sự xuất hiện của kẻ lạ, lời lẽ phát ra cực kỳ gay gắt.

- Các hạ hà cớ gì phải nóng giận như vậy? Hãy ngồi im mà nghe tại hạ kể một câu chuyện. Tin rằng các hạ nghe xong sẽ vô cùng thích thú đấy. Hà hà.

Kẻ đến võ công không yếu, quái nhân nhất thời cũng không giám manh động. Chỉ còn cách yên lặng xem hắn giở trò gì.

Lại tiếng lật phật nữa cất lên, kẻ kia đã bắt đầu thao thao bất tuyệt.

- Gần hai mươi năm trước trong võ lâm có một bang phái nổi danh thiên hạ tên là Tụ Hiền Trang, rộng hơn trăm dặm kiến trúc hùng vĩ. Cai quản sơn trang này là hai vị đại hiệp nức tiếng gần xa người huynh là Du Ký hiền đệ là Du Câu. Được giang hồ đồng đạo ngưỡng mộ danh tiếng có ngoại hiệu là Du Thị Song Hùng.

Nghe đến đây quái nhân toàn thân run run hai bàn tay nắm chặt khiến các đốt xương kêu lên rôm rối.

- Tụ Hiền Trang tiếng tăm lừng lẫy, Du Thị Song Hùng một cặp Du Thiên Thuẫn nổi danh một phương, tấm lòng hiệp nghĩa cùng khí khái anh hùng làm người ta ngưỡng mộ.

Quái nhân nghe đến hai cái tên kia thì hai hàm răng cắn chặt, nghẹn ngào không thốt được lên lời.

- Nhưng đáng tiếc Du Thị Song Hùng lại bị một tên man tộc người Khiết Đan Tiêu Phong sát hại không thương tiếc. Cả người và thuẫn đều táng mạng trong tay tên man tộc ác độc này. Khiến cho gia viên hủy hoại cốt nhục ly tán thật đáng thương đáng tiếc thay.

Nghe đến đây hai hàm răng của quái nhân càng cắn chặt hơn đến rỗi lợi cũng tứa máu tuôn ra.

- Nhưng đáng nhục nhã hơn con là đại hiệp Du Kí tiếng tăm lừng lẫy lại sinh ra một đứa con bại hoại là Du Thản Chi. Phụ thân và thúc thúc chết oanh liệt như thế nhưng Du Thản Chi lại vì tình cảm nhi nữ cam tâm vứt bỏ thù cha, không tìm tên sát nhân ngươi Khiết Đan kia báo thù. Còn hi sinh đối mắt quý giá cho ả tiện nhân kia, để rồi hàng ngày đến bờ vực này thương tiếc vì cái chết của ả. Các hạ nghĩ xem tên Du Thản Chi kia có đáng sống trên đời nữa hay không.

Nghe kẻ lạ kia kể đến đây quái nhân không dằn được nộ ý hét lên điên cuồng.

- Ngươi có câm miệng đi không. Ta sẽ giết chết ngươi.

Chưởng lực ngưng tụ âm hàn cực kỳ mãnh liệt, vừa xuất ra đã đóng băng tất cả những vật mà bị đánh trúng.

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ Quyển 2 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.