Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08-09 End

Phiên bản Dịch · 2916 chữ

Bát | Thiều hoa thắng cực

Tề Quỳ, Tề Quỳ. Nghĩa Long gọi nàng như thế. Mới đầu Thanh Hành luôn ngỡ ngàng, lâu dần cũng thành quen. Sẽ không còn ai kêu nàng Thanh Hành nữa. Đã một đi không trở lại.

Nàng hôm nay là Nghi Đô Vương phi.

Đêm tân hôn, khăn hồng vén lên, trước mắt là một cảnh đỏ hoàn toàn xa lạ, cùng với con ngươi gợn sóng vui sướng của vị hôn phu của nàng: “Tại sao là nàng?” Hắn kinh hỉ hỏi.

Thanh Hành không hiểu gì. Trong chớp mắt này, nàng nhìn rõ ràng vị hôn phu của mình, cao to, mắt phượng ung dung. Nàng hỏi hắn: “Điện hạ từng gặp ta sao?”

Nghĩa Long cười nói: “Ta nhớ được, ngươi là nữ tử đàn tỳ bà ngày ấy ở nhà thủy tạ.”

Một câu này, trong lòng bỗng nổi sóng. Nghĩa Long lại hỏi: “Chẳng lẽ hoàng thượng nạp Viên phi không phải nàng sao?”

Thanh Hành là nữ tử tinh tế dịu dàng, cũng biết cúi thừa nhận. Nàng nói: “Ta với điều này vô duyên.”

“Vậy thì, cùng ta là có duyên sao?” Nghĩa Long cuối cùng cũng hỏi theo ý tứ của nàng. Nàng cúi đầu, trong lòng mất mát. Sau này Nghĩa Long mới nói cho nàng biết, khoảng khắc nhìn thấy nàng ôm cây đàn tỳ bà trước ngực, ta đã thích nàng. Sau đó không lâu nghe nói hoàng thượng nạp Viên thị, chỉ nói là ngươi. Rồi ta tới cầu hôn Viên phủ, nghĩ thầm, cưới được tỷ muội cô gái kia cũng tốt.

Tấm lòng si này, khiến Thanh Hành kìm không được mỉm cười. Nhan Duyên Chi chưa từng có tâm ý muốn nàng như thế. Nhưng hiện giờ, tất cả đều là quá khứ.

Ngày ở Giang Lăng vương phủ, Thanh Hành bắt đầu đọc sách. Ở trong thư phòng Nghĩa Long, nàng ngâm thơ, đọc sách sử, cũng xem vài bộ sách bói toán linh tinh. Nàng vẫn yên lặng như trước. Nghĩa Long tuổi còn trẻ, đối đãi với nàng cũng ôn nhu săn sóc, cho dù trong phủ còn có vài thị thiếp có tuổi trẻ có dung mạo xinh đẹp, Thanh Hành cũng chỉ đưa mắt cười. Nàng thật sự không thèm để ý. Như hiện tại, nàng có thể yêu cầu xa vời gì đây? Mà ở trong mắt Nghĩa Long, hoa nhiều như gấm, cuối cùng cũng không thể so sánh với một đầm nước trong là nàng.

Không lâu sau, Lư Lăng Vương Nghĩa Chân vì mưu phản bị giết. Thành Hành biết được, giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa mình đã gả cho hắn. Nàng lại nghĩ tới, Nhan tiên sinh là cận thần bên cạnh Hoàng thượng, nhất định đã sớm biết sát ý của Hoàng thượng. Bởi vì Lư Lăng Vương tài hoa vượt trội, quyền thế bức người, buông thả không chịu trói buộc. Như vậy, ngày hôm đó hắn nói như vậy, cũng là vì bảo vệ nàng sao?

Thời điểm tin tức Thái Phồn bị biếm vào Lãnh cung rơi vào trong tai Thanh Hành ở trong Giang Lăng vương phủ thì nàng và Nghĩa Long đã có đứa con đầu. Đó là một cô bé phấn điêu ngọc mài. Ngĩa Long an ủi nàng: “Bào muội của nàng…” Thanh Hành cũng có vài phần áy náy. Nhưng, không hơn.

Sau đó, Cảnh Bình năm hai, Cố mệnh đại thần Tạ Hối, Phó Lượng, Từ Tiễn Chi phế Thiếu đế Lưu Nghĩa Phù. Quý sửu tháng sáu, sứ giả ở Kim Lăng đi vào trong Giang lăng vương phủ, truyền đạt ý triều thần ủng hộ lập Nghi Đô vương Lưu Nghĩa Long. Nghĩa Long do dự, nói với Thanh Hành: “Không biết tin tức này có đáng tin không, Tạ Hối, Phó Lượng, Từ Tiễn Chi ngay cả hoàng đế cũng dám giết, ta tùy tiện vào kinh, nếu có chút sơ xuất …”

Thanh Hành suy nghĩ nhanh chóng, liền nói: “Điện hạ không cần lo lắng, ba người bọn họ quyền cao chức trọng, nhưng cũng chỉ là thần tử. phế đi một hoàng đế, nhất định không dám tùy tiện phế người thứ hai. Huống chi, Giang Lăng ta binh nhiều tướng mạnh, đây đều là hậu thuân cho điện hạ, cần gì phải sợ?”

Suy nghĩ tiếp, nàng lại chậm rãi nói: “Ba người này chịu sở thác của tiên đế, đều là trung thần, mới thật sự làm chuyện phế đế hoang đường đó, bằng không, sao bọn họ dám gánh vác nguy hiểm này? Chỉ là bọn họ vừa mới phế đi một đế vương, trong lòng bất an, e là cũng có chút cảnh giác đối với ngài đó”

Nghĩa Long cảm thấy kỉnh nể, hỏi nàng: “Vậy ta nên xử lý thế nào đây?”

Thanh Hành trầm ngâm: “Ngài không ngại tỏ rõ lòng mình trước, biểu lộ rõ ràng ngài sẽ không truy cứu việc họ hành thích vua”

Thanh Hanh vốn là người cẩn thận tinh tế, mấy ngày trở lại đây đều dốc lòng đọc sách, lời này nói rã rất có kiến thức. Quả nhiên, tất cả như lời nàng nói.

Tháng tám Nguyên Long lên ngôi, thay đổi niên hiệu là Nguyên Gia. Một tháng sau, lập Viên Tề Quỳ làm hoàng hậu. Thanh Hành xúc động, cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Mà thế nhân lại không biết, nàng từng là một cô gái bơ vơ nuôi lớn ở nông thôn.

Lưu Nghĩa Long đăng cơ năm thứ hai, nàng sinh hạ môt đứa con, đặt tên là “Thiệu”. Lúc này Nghĩa Long đã chân chính là một đế vương. Ban đầu hắn làm yên lòng ba vị cố mệnh đại thần, tiện đà từng bước tước quyền. Hiện giờ, ba vị này đều là chi hồn dưới đao của hắn.

Tạ Hối bị trảm thủ giữa chợ còn nữ nhi của ông Bành Thành vương phi, cũng là em dâu của Nghĩa Long, chân trần chạy vội tới pháp trường, đầu tóc rối bời, khó không thành tiếng nói: “Đại trượng phu không thể chết trận sa trường, vì sao táng thân nơi pháp trường?”

Thanh Hành động lòng trắc ẩn, góp lời với Lưu Nghĩa Long, nói: “Tạ Hối cũng từng lập công, vì sao …”

Nghĩa Long cau mày: “Tề Quỳ, việc triều định, ta tự có an bài.”

Thanh Hành im lặng rời đi. Lưu Nghĩa Long, hắn không còn là hôn phu ôn nhu trong phủ Giang lăng vương nữa. Vị hôn phu của nàng là hoàng đế, nhưng hoàng đế không phải vị hôn phu của một mình nàng. Mà nàng, cũng không thể tránh được trở thành nữ tử lấy sắc làm việc.

Cửu | Nghìn vàng mưa phú* (thơ)

Sau khi Thanh Hành trở thành mẫu nghi thiên hạ, từng gặp mặt Nhan Duyên Chi ở ca vũ. Hắn là cận thần của phế đế, bây giờ đã bị giáng chức, thả ra ngoài. Hắn xin làm thái thú Vĩnh Gia huyện. "Người này vẫn cao ngạo ngang ngạnh như trước." Nghĩa Long nói như vậy. Thanh Hành chỉ nghe hai chứ "Vĩnh Gia", trong lòng nhất thời hốt hoảng. Ánh mắt Nhan Duyên Chi vẫn trong suốt như cũ, nâng chén đằng xa, tầm nhìn cùng tiếng nói đưa lên ; "Úc úc thanh thanh, trường quá thiên tầm."

Đây là chúc nguyện thiên trường địa cửu. Năm ấy, khi gặp nàng lần đầu, hắn đã nói như thế. Bây giờ, mấy năm đã qua, cảnh còn người mất. Nước mắt của Thanh Hành, vẫn không thể rơi xuống.

Từ đó về sau mười bảy năm, nàng không còn gặp qua hắn. Hắn ở Vĩnh Gia, ở nơi sông núi nhẹ nhàng đấy.

Thi thoảng, Nghĩa Long có nói đến hắn, nhắc bằng vẻ văn từ, tay từ "Nhan tạ". Tạ, là cảm tạ vận mệnh khéo léo, tức Khang Nhạc công ; Nhan, đó là Nhan Duyên Chi hắn.

Thanh Hành hỏi hắn: "Nhan tiên sinh đến nay vẫn chưa có thê thất sao?"

Nghĩa Long nói: "Không có, trẫm yêu tài ba của hắn, vài lần ời hắn vào kinh làm quan, hắn không chịu ; trẫm mai mối cho hắn, hắn cũng không chịu ; trẫm tuyển cung nữ mỹ mạo ban cho hắn, hắn cũng không cần."

Thanh Hành không nói gì nữa.

Nàng không có khả năng nói cho Nhan Duyên Chi, lúc trước nàng gả cho Nghĩa Long, là vì không muốn liên lụy hắn. Nàng lừa gạt hoàng đế, chỉ thích hợp trở thành thân phận Vương phi, tới là tấm chắn tốt nhất.

Sau này nàng nghĩ, nếu nàng luôn luôn an ổn chờ đợi ở nông thôn, để ngoài ta những lời đồn nhảm, đợi cho tới ngày Nhan tiên sinh quay lại, có phải đã hoàn thành phần tâm nguyện này hay không? Nhưng mà, nàng không thể . Khi đó thật ra nàng cũng có tâm tình muốn hơn người. Không có tiếng cười ôn như của hắn, nàng làm sao có thể ngăn cản cẩm tú phồn hoa gặm nhấm?

Chuyến đi này của nàng, chẳng những để lại mẫu thân của nàng, ngay cả mười lăn năm ngây ngô ký thác cho Vĩnh gia, vô số tình ý vui vẻ giận dữ, cũng đã vứt bỏ lại. Vĩnh viễn không ngài lặp lại.

Đến lúc trng niên, đọc được họa thơ cuộc đời lúc bình sinh của Nguyễn Tịch, nàng bỗng minh bạch bi thương của "Khóc khi cùng đường". Nghĩ đến năm đó , khi ngâm bài thơ này Nhan Duyên Chi bi thương như thế. Giờ nàng mới hiểu đươc, giấc mộng của nam tử này rực rỡ lại sôi nổi đến vậy. Bây giờ nàng có thể hiểu được, vì sao hắn lại rời khỏi Vĩnh Gia . Một nam nhi, hắn mang thiên hạ trong lòng, dựng lên thời cơ!

Thế nhưng, thượng thiên khắt khe hắn. Nhan Duyên Chi, hắn cũng là "Khóc khi đường cùng" sao.

Nhưng thượng thiên có ưu đãi nàng sao? Nàng giả bộ hờ hững, có được cuộc sống cẩm tú phồn hoa, lại cuối cùng vẫn là ý nan bình. Phong quang hả hê này, giống như giờ giờ khắc khắc nhắc nhở nàng, cô đơn và tiếc nuối trong lòng. Ngay cả khóc khi cùng đừng nàng cũng không có khí lực.

Nàng nhớ mẫu thân của nàng , người đàn bà vẫn sống nơi nông thôn kia. Bà đã già rồi đi? Nhan tiên sinh chắc sẽ chú ý đến bà. Thanh Hành có luc xinh Nghĩa Long ban tiền bạc. Nghĩa Long trời sinh tính tiết kiệm, mỗi lần cho ba năm vạn tiền, ba mươi mét lụa. Nhưng vẫn dư dả. Thanh Hành sai người chuyển những thứ này đến ẫu thân ở Vĩnh Gia thôn. Nghĩa Long cũng không biết.

nàng từng nói với Nghĩa Long, nàng nhớ mẫu thân. Nghĩa Long khoan dung mỉm cười nói: "Vậy nàng trở về Viên phủ thăm viếng đi."

Hắn vẫn cho rằng, hoàng hậu của hắn là nữ nhi của Tả Quảng Lộc đại phu, là cháu ngoại của Lang Nha Lâm Nghi Vương thị. thân nạm vàng thế ngọc, chân tướng phía sau, hắn vĩnh viễn không biết. Mà nàng, giấu diễm đến khổ.

Nhưng ở Vĩnh Gia thôn, vĩnh viễn cũng không thể về nói đôi câu với mẫu thân. Nàng hỏi không được. Nàng nghĩ, Nhan tiên sinh là Vĩnh Gia thái thú, nhưng vẫn không cách nào tra được tin tức. Nếu mẫu thân của nàng còn tại thế, hắn nhất định sẽ nghĩ cách để nàng biết một vài tình hình. Ở trong lòng Thanh Hành hiểu rõ, mẫu thân của nàng, nhất định đã mất.

Nàng không nhìn thấy, cảnh tượng hàng năm Nhan Duyên Chi đều đến tảo mộ mẹ nàng. Nàng vẫn trước sau như cũ, tặng tiền, tặng lụa. Ít nhất, àng am tâm . Ít nhất, có thể cho hắn biết, nàng vẫn bình an.

Nguyên Gia năm thứ mười bảy, dung nhan Thanh Hành đã phai màu. Nàng vẫn có dáng vẻ Hoàng hậu vạn phương. Lúc này, được cưng chiều nhất chính là Phan Thục phi. Nghĩa Long đã trung niên, chí đắc ý mãn, liền học théo Tấn Vũ Đế, cưỡi xe dê chạy quanh hậu cung. Phan Thục phi đẹp lại thông tuệ, đem nước muối rắc trên cỏ. Dê lưu luyến không đi, Nghĩa Long cười nói: "Ngay cả dê cũng bồi hồi vì nàng, huống chi là người?"

Thanh Hành lần đầu tiên có cảm giác bị thất bại. Nàng vốn không yêu cầu xa vời, chỉ nguyện im lặng sống qua ngày. Nhưng, nhiều năm làm hoàng hậu cao quý, cũng không để cho nàng có một chút kiêu ngạo. Hơn nữa, nhi tử mười bảy tuổi Lưu thiệu còn giận dữ nói với nàng: "Mẫu hậu, người ta nói Phan Thục phi kia cầu gì ước thấy với Phụ hoàng đấy"

Thanh Hành không nói một lời, nhưng lại để tâm. Khi đó , nàng đang ốm nhẹ, Phan Thục phi đến thăm hỏi. Nàng ôn hòa thỉnh cầu nói: "Muội muội có thể cầu hoàng thượng ba mươi vạn tiền được không? mẹ ta có chút việc cần dùng gấp, nhất thời không tiện. Bởi vì trước đó vài ngày ta đã vì vi nương điệt nhi đã từng xin Hoàng thượng quan tước rồi, bây giờ mở miệng lần nữa thật không tiện."

Nàng khẩn thiết như vậy, Phan Thục phi cũng không thể cự tuyệt. Huống chi Phan Thục phi cũng đang muốn khoe khoang sự ân sủng của hoàng đế với nàng. Hôm sau, ba mươi vạn tiền chuyển đến tay Thanh Hành. Thanh Hành hờ hững quét mắt liếc một cái, nói: "Đa tạ"

Nghĩa Long cũng tới thăm bệnh, thấy đống tiền giữa phòng kia, trên mặt ngượng ngùng. Thanh Hành nằm trên giường, tĩnh mịch nói "Thần thiếp xin hoàng thương chỉ ba vạn tiền, hiện giờ Phan thục phi một lần xin ba mươi vạn, hoàng thượng ngay cả mắt cũng không chớp"

Nghĩa Long xấu hổ, giải thích nói "Nhà mẹ nàng giàu có phú quý, cho nên trẫm cho ít ; Phan Thục phi là xuất thân nghèn nàn"

Thanh Hành giật mình, trong lồng ngực đau thắt, rét run. Ở đâu là nhà mẹ nàng? Nàng cùng nghĩa Long là vợ chồng hai mươi năm, nhưng chung quy vẫn có khoảng các. Nàng nhớ tới mẫu thân của nàng, nước măt chảy dài. Bao nhiêu tâm sự, đều không thể nói.

Thanh Hành, con sẽ không bạc mệnh, đừng giống như nương...!

Từ đó về sau đã bao nhiêu năm. Nàng luôn có chút giận, cả đời nàng, nàng muốn cẩm tú phồn hoa. Nhưng cẩm tú phồn hoa là như thế nào chứ? Quay trở lại lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn như vậy, vẫn sẽ đi đến một bước này, vẫn cùng đường bí lối như cũ.

Nhưng mà lòng của nàng , vào những năm tháng nàng đơn thuần nhất , đã say ở Vĩnh Gia thôn, say ở khuôn mặt ấm áp như xuân của ai kia, đã không tỉnh lại nữa.

Tề Quỳ, Tề Quỳ, Tề Quỳ... Sau đó , bệnh nàng thật sự rất nặng, nàng nghe được tiếng Nghĩa Long gọi nàng.

Nàng tên Tề Quỳ, cũng là một loại tình cảm. Nhưng nàng nhớ tới, năm ấy, nàng cúi người trước cửa sổ hắn đặt một bọc hoa cúc, Nhan tiên sinh ở đằng sau gọi nàng, Thanh Hành.

Thanh Hành, đó mới là tên của nàng.

Lời cuối cùng nàng nói là ; "Ta muốn một thiên điếu văn, xin Vĩnh Gia Thái Thú Nhan Duyên Chi làm cho ta một bài."

Nghĩa Long rơi lệ đáp ứng nàng: "Được, trẫm lấy nghìn vàng mua một bài thơ của Nhan Duyên Chi."

Nàng ngửa mặt nhìn Lưu Nghĩa Long, năm tháng phóng ương, đều khắc ghi trên mặt bọn họ. Nàng nhìn rất lâu, chậm rãi nhắm mắt, cuối cùng không nói lời nào nữa. Nàng hấp hối, trên sách sử viết một hàng chữ này: "Hậu thị nhìn lên một lúc lâu, chỉ lấy chăn che mặt, chết ở Hiển Dương điện."

Thanh Hành chết vào năm Nguyên Gia thứ mười bảy, thụy hào của nàng là: Nguyên hoàng hậu.

Nhưng, hoa văn thịnh thế của chưa hát hết. Nàng không đích thân nhìn thấy "Nguyên Gia thịnh thế" của Nghĩa Long cùng hắn bắc phạt ; nàng cũng không nhìn thấy, con trai nàng Lưu Thiệu, cuối cùng giết phụ thân mà đăng cơ nàng cũng không nhìn thấy, sau này Nhan Duyên Chi một bước lên mây, làm Tản Kỵ Thường thị, Kim tử Quang Lộc đại phu... Ngay cả đau thương của Nhan Duyên Chi,nàng cũng chưa từng nhìn thấy.

Thế nhưng, nghìn vàng mua thơ, gửi tình tình này ai tố? Cả đời này của nàng, có thể lấy bút mực kết cùng Nhan Duyên Chi, cũng xem như là trong bạc bẽo có chút an ủi đi. Nhưng, chung quy vẫn trốn không thoát nỗi bận tâm của Nghĩa Long. Khi thê tử hắn chết, tự tay hắn viết xuống: Phủ tồn điệu vọng, cảm kim hoài tích.

Bạn đang đọc Thiên kim phú của Tử Lưu Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.