Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 05-06-07

Phiên bản Dịch · 2084 chữ

Ngũ | Vu dĩ thái phồn

Lúc nàng ôm cây tỳ bà đứng ngoài rèm bước vào trong nhà thủy tạ đèn lồng rực rỡ, đã có tiếng kêu lên xúc động. Nàng biết mình thanh lệ tuyệt trần, trong lòng cũng không phải không đắc ý. Nhưng một phần căm phẫn, chung quy vẫn quanh quẩn không tan.

Các mành vải, đối mặt với nàng là Trương thái hậu cùng đông đảo chúng thân quyến cung nữ trong cung. Nàng chỉ cúi đầu, dung nhan tươi đẹp của các nàng đấy, nàng chưa từng liếc mắt nhìn qua một cái, vẫn chỉ cúi thấp đầu, tiếng đàn trang tranh kia mượn theo thế nước, thong thả truyền đi. Lòng của nàng, vốn không ở nơi đây, đột nhiên lại nghe tỷ tỷ ruột của hoàng đế, Nghĩa Hưng công chúa hỏi: “Mẫu hậu, đây là con gái của vợ cả Viên gia, ngài vừa lòng chưa?” Chung quanh có tiếng cười mơ hồ.

Thanh Hành với ngón cái trùng điệp kéo dây đàn, khúc đàn trở nên vội vàng. Sắc mặt nàng trắng bệch, trong nháy mắt này, cuối cùng nàng cũng hiểu ra dụng ý của Viên phu nhân. Thì ra là thế. nàng đang nhớ lại mọi chuyện nghe ở trên đường.

Đương kim hoàng đế mới đầy hai mươi, cử chỉ hoang đường, lại đi trong vườn Hoa Lâm mở tửu quán, tự mình bán rượu. Còn việc triều chính, lại do cố mệnh đại thần Tạ Hối, Từ Tiễn Chi cầm giữ, hắn cũng không hỏi qua.

Hoàng hậu của hắn, là người được an bài khi Vũ Đế Lưu Dụ còn đang trị vì. Chính là Hải Diêm công chúa Tư Mã Mậu Anh của Đông Tấn. Nhưng hoàng hậu lớn hơn hắn mấy tuổi, thông gia chính trị, chưa từng nói đến cảm tình. Thứ hoàng đế hiện giờ cần có nhất, có lẽ là một thê tử tướng mạo xuất chúng mà tuổi tác lại tương đương, dùng nữ sắc để làm tiêu tan hành vi hoang đường của hắn.

Đây nhất định là tính toán của thái hậu. Có điều mặc dù Viên gia muốn dựa dẫm vào quyền thế, Viên phu nhân cũng không mong nữ nhi ruột thịt của mình tiến vào nơi thâm cung khó lường, nên mới đón Thanh Hành trở về. Chỉ đón một mình nàng, cũng không hứa ẫu thân nàng về. Lúc này Thanh Hành mới chính thức hiểu rõ dụng ý trong này.

Nàng bỗng cảm thấy nhục nhã. Đàn hết khúc nhạc, tạ ơn lĩnh thưởng rồi vội vàng rời khỏi. Khéo léo đối đáp, nàng chỉ nói ít ỏi mấy lời. Tâm thần nàng đã rối loạn, không biết phải làm sao. nàng muốn cẩm tú phồn hoa, nhưng mà cái kiểu này thì nàng đúng là phải chạy trối chết. nàng không muốn cuộc hôn nhân vội vàng này, lại càng không muốn lấy phu quân hoang đường kia.

Đây mới là quan trọng. Nàng lấy lại bình tĩnh, vòng qua rèm lựa mỏng, bỗng nhiên ngẩn ra. Còn cách tấm màn, chỉ thấy được khuôn mặt mơ hồ phía trước, nhưng thân huyền y huân thường, lại vô cùng rõ ràng. Người nọ liền phật mở mành vải, không kiêng nể gì nhìn nàng, đôi con ngươi sáng trong mỉm cười.

Thanh Hành có chút kích động.

Lưu Nghĩa Phù mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hơi xoay trở lại , giống như không chút để ý nói: “Trầm mới nghe thấy tiếng tỳ bà của ngươi, ngươi tên là gì?”

Trong chớp mắt ti nàng đập mạnh và loạn nhịp. Lục lọi suy nghĩ. Sau đó, nàng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào hoàng đế, nói: “Vu dĩ thái phồn, vu giản chi trung.”*

Lúc này, nàng tuyệt đối không phải Thanh Hành ở Vĩnh Gia thôn.


  • Thái phồn – kinh thi.

Lục | Tố tâm kham oán

Nàng nghiêng mình rời khỏi, còn chưa ổn định lại tinh thần. Ở bên ngoài nhà thủy tạ, tiếng ca vũ thanh bình, những vương hầu công khanh này, yến ẩm say sưa. Nàng ảm đạm, nghĩ thầm, Nhan Duyên Chi hiện giờ làm Trung Thư lang, hẳn là đã đứng trong hàng ngũ này rồi. Ngay cả tâm tư đi tìm kiếm nàng cũng không có. Chỉ yên lặng chăm chú nhìn vào ao nước, lòng lúc nóng lúc lạnh, rung động cuối cùng này vì hắn mà ra.

Nàng cũng không quay về bên cạnh cha. Trong lòng có cảm giác lạnh lẽo, Vu dĩ thải phiền, vu giản chi trung*... Nàng cúi đầu trầm ngâm. Đột nhiên có một nam tử xa lạ nhẹ nhàng đến gần. Nàng kinh ngạc quay đầu lại. Nam tử kia mặc áo tím, khuôn mặt tuấn dật, thần thái không tầm thường, mở miệng đoan chính mà lại không trang trọng: "Cô nương cũng tiến cung dự bữa tiệc của Thái hậu sao?"

Nàng gật gật đầu. Nam tử kia ngẩn ra, quan sát nàng thật kỹ, lại nói: "Ta nghe người ta nói, thái hậu mời nữ quyến bên ngoài là muốn tuyển phi cho hoàng huynh..."

Thanh Hành cả kinh, thầm nghĩ, đây là vị điện hạ nào? Hắn thẳng thắn như vậy, nàng cũng yên tâm hơn. Nàng ảm đạm cười nói: "Ta đây bình thường như vậy, nhất định không được tuyển." Nam tử kia nhẹ nhàng lắc đầu: "Ánh mắt hoàng thượng há lại kém như ngươi nghĩ."

"Hả?" Thanh Hành nở nụ cười, hiếm khi nào thấy thoải mái liền có chút tâm tư vui đùa "Vậy chúng ta đánh cược xem?" Nam tử kia lại có chút buồn bã: 'Nếu hoàng thượng thật sự nạp ngươi làm phi, ta cũng chẳng có cách nào tìm ngươi mà thực hiện."

Hai người nói chuyện giống như đã quen biết từ trước. Không biết thời gian đã qua bao lâu.

Thì ra hắn là Lư Lăng Vương Lưu Nghĩa Chân. Không hiểu sao trong lòng Thanh Hành, lại nảy lên một chút sóng. Mặc dù chưa từng thay đổi đáy lòng, lại biết hắn tuyệt đối không tầm thường. Huống chi, hắn còn có địa vị như vậy. Thanh Hành hơi trầm ngâm, trong lòng liền có chút tính toán mơ hồ - nàng nghĩ, nàng cần một người, có thể có địa vị riêng để bảo lãnh nàng.

Thế nhưng, Nhan tiên sinh nàng tâm niệm mãi không quên lại đột nhiên xuất hiên vào lúc này, hắn chắp tay tiến lên. Thản nhiên, chắp tay thi lễ chào hỏi. Hắn nói: "Vừa rồi không tìm thấy điện hạ, thì ra là ở đây." Hắn nói: "Điện hạ, thơ của Tạ Khang Nhạc đã qua mười lăn bài rồi, thần cũng miễn cũng đối mười lăm bài, đang định tìm ngài bình luận." Hắn nói...

Bỗng hắn quay đầu lại. Tim Thanh Hành đập vốn đang đập chậm lập tức lại chạy nhanh như thỏ. Trong tâm nàng có oán. Sau này nàng nghĩ, lúc trước Nhan tiên sinh cự tuyệt ý tốt của Lưu gia , thật ra không phải vì nhớ nhung sông núi của Vĩnh Gia. Một khi có cơ hội tốt hơn, ví như làm cho thái tử, hắn vẫn sẽ bỏ tất cả mọi thức, đón lấy phần hậu hĩnh này. Cơ hội không có gì xấu, chỉ là ý không tốt. Vậy thì, Vĩnh Gia được coi là gì? Chẳng qua chỉ là nơi hắn ở tạm khi ngã lòng thôi. Còn nàng, coi là gì chứ?

Lần này gặp lại, trong mắt nàng hàm chứa nước mắt. Còn Nhan Duyên Chi, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái. Thanh Hành nghĩ, bọn họ nên làm bộ như mới gặp. Nàng cố trấn định, cúi người thi lễ, Nhan Duyên Chi lại nói: "Ta cùng Viên cô nương, là cố nhân gặp lại."

Thanh Hành kinh hãi. Trong lòng đang vui vẻ, hay là hắn... Nhan Duyên Chi lại nói với Nghĩa Chân: "Trước kia khi còn ở Vĩnh Gia thường xuyên gặp Viên cô nương cùng mẫu thân của nàng..."

Nghĩa Chân nghi hoặc nhíu mày , như có suy nghĩ gì đó. Thanh Hành đau khổ không nguôi gục đầu xuống. Nhan Duyên Chi bâng quơ tự thuật lại, bóc hết chuyện cha nàng cố gắng che dấu ra: nàng là con thiếp, nàng vốn không được Viên gia thừa nhận, nàng được nuôi sống ở nông thôn...


  • Thái phồn – kinh thi.

Thất | Đào chi yêu yêu

Cả đoạn đường xuất cung Thanh Hành không ngừng buồn bực. Nàng liên tục nghĩ đến lời nói của Nhan Duyên Chi, trong lòng không kìm được nghi hoặc, Nhan tiên sinh chẳng lẽ cũng chê xuất thân của mình?

Nàng ảm đạm, lặng lẽ rơi lệ ở chỗ không người. Cho dù hắn vẫn là Nhan tiên sinh trong lòng nàng, nhưng chính nàng lại giật mình hiểu ra, chỉ nói là hận hắn. Hắn để lại nàng Vĩnh Gia, hắn phá hủy nhân duyên có thể phát triển của nàng và Lưu Lăng Vương, ngụ ý của hắn tốn hiểu nàng cũng hiểu được, nàng là nữ nhân sinh bởi thiếp, thân phận nghèo hèn.. Hắn ghét bỏ nàng, thậm chí còn không uốn cho nàng hạnh phúc nàng có thể có.

Thế nhưng , trong lòng nàng vẫn tồn tại suy nghĩ mong mỏi. Nếu, nếu Nhan tiên sinh có dụng tâm khác thì sao?

Về đến nhà mấy ngày, chợt thấy thánh chỉ đến. Mọi người đều chạy ra, tỷ muội, nha hoàn đều nhìn nàng. Nhưng Thanh Hành vẫn điềm nhiên, đầu lông mày khẽ chau lại, khóa chặt tất cả tâm tư, chỉ yên lặng.

Nhanh chóng bước đi. Lại nghe thấy hoàng đế nạp Viên gia tiểu nữ Thái Phồn là phi. Thái Phồn là muội muội khác mẹ của Thanh Hành, là nữ nhi thân sinh của Viên phu nhân. Viên phu nhân khóc đến dậm chân kêu trời, vừa thấy Thanh Hành liền tức giận mắng: "Tiện nhân nhà ngươi! Không phải cho ngươi tiến cung sao, tại sao lại biến thành Thái Phồn chứ! Thái Phồn trước giờ đều ở khuê phòng, ai biết tên nó..."

Thanh Hành thầm nghĩ là ngươi lợi dụng ta, như vậy là công bằng.

Nhưng thấy Thái Phồn khóc sướt mướt từ trên đất đến khi lên xe đi, trong lòng Thanh Hành cũng lo sợ bất an. Thái Phồn tuổi tác tương đương nàng, sinh ra đã có tư sắc xinh đẹp. Nhưng khó bảo đảm hoàng thượng sẽ không truy cứu. Nhưng ai có thể bảo toàn cho nàng, Lư Lăng Vương sao? Hắn sẽ chú ý tới xuất thân của nàng. Nàng không kìm được lại nhớ tới Nhan Duyên Chi.

Còn chưa kịp nghĩ lại, Nghi Đô vương Lưu Nghĩa Long trấn thủ Giang Lăng đã phái người tiến đến cầu hôn. Tam hoàng tử Lưu Nghĩa Long của Vũ Đế Lưu Dụ, nổi danh đã lâu. Nói hắn cao bảy thước năm tấc, uyên bác hơn cả kinh sử, đối đãi với kẻ hầu hòa nhã. Viên phu nhân thật ra đã sớm có tính toán, muốn gả thân sinh nữ nhi Thái Phồn cho hắn, bình thường cũng ám chỉ qua lại nhiều. Chờ đợi Nghĩa Long thật sự tiến đến cầu hôn, thì Thái Phồn đã tiến cung.

Phụ thân của nàng Viên Trạm nói với nàng: "Chuyện Thái Phồn coi như xong đi. Nghi Đô Vương cầu hôn Viên gia, Nhan Trung thư cầu hôn con, con xem..."

Thanh Hành kinh hãi, cái tên Nhan Duyên Chi giống như nước tràn đê, nghiêng đảo cả thân xác lẫn tinh hần gầy yếu của nàng. Nhưng nàng vẫn yên lặng. Hắn cuối cùng cũng đến. Nàng cảm thấy rộng mở. Nhưng tâm nàng lúc này đã không giống ngày xưa.

Viên Tràm chờ một lát, hỏi lại: "Trong lòng con tính thế nào?"

Nàng ngẩng đầu, nói từng chữ một: "Con gả Nghi Đô Vương."

Viên Trạm cười nói: "Đứa nhỏ con thật tốt số."

Tốt số? Nàng cười lạnh.

Trước đêm lấy chồng, ở trong mộng. Mẫu thân của nàng nói với nàng: "Thanh Hành, con sẽ không bạc mệnh, đừng giống như nương...!"

Mũ phượng khăn quang vài, nàng nhớ tới mẫu thân nàng ở Vĩnh Gia thôn xa xôi, nước mắt chảy một chặp.

Bạn đang đọc Thiên kim phú của Tử Lưu Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.