Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1421 chữ

Mà trong lúc ăn cơm trưa, Nghê Miểu liền được nhìn thấy cái người gây ra trở ngại kia.

Một nhóm bốn người bọn họ vừa đến khu lẩu trên tầng hai của căn tin liền nghe thấy một giọng nữ gọi tên của Hoàng Tình.

Vừa quay đầu thì thấy một nữ sinh ăn mặc bình thường và một nam sinh cao ráo sánh bước đi qua.

Hoàng Tình cứng nhắc cười một cái, giới thiệu bạn cùng phòng của mình rồi mới hỏi: “Các cậu sao lại tới trường mình ăn cơm?”

“Nào, đây không phải là vì nghe Lý Bằng nói đồ ăn ở trường các cậu ngon sao? Làm ổ trong khách sạn chơi game cả một buổi sáng, tớ nghĩ chắc cậu ấy cũng nhớ cậu nên liền kéo cậu ấy qua đây.” Nữ sinh nói rồi còn nháy mắt với Hoàng Tình.

“Lại chơi game.” Hoàng Tình nhìn Lý Bằng một cái.

“Thư giãn một chút thôi, thỉnh thoảng chơi chút cũng không sao đâu. Thực ra bình thường cậu cũng có thể cùng chơi với tụi mình mà. Bản thân cậu chơi rồi mới biết trò chơi này thật sự chơi rất vui.” Nữ sinh luôn thể hiện dáng vẻ là anh em tốt với Lý Bằng, hoàn toàn đem bản thân đắp nặn thành hình tượng nữ hảo hán.

“Nếu như cô ấy có thể hiểu tôi bằng một nửa cậu thì tôi cũng không tới nỗi phải cãi nhau ba ngày liền với cô ấy.” Lý Bằng chịu không được phàn nàn nói.

“Nhìn thấy chưa.” Trần Trừng khẽ kề bên tai Nghê Miểu nói nhỏ, “Cấp bậc này không thấp, với dáng vẻ ngốc nghếch kia của Hoàng Tình căn bản là đấu không lại người ta.”

Hoàng Tình nghe thấy bạn trai phàn nàn, sắc mặt càng đen đi nhưng lại không nói gì, dù sao ở đây cũng nhiều người. Hoàng Tình cũng không có hứng thú cãi nhau ở trước mặt mọi người.

Thế nên, nhóm lẩu bốn người vẫn phải thêm vào hai người nữa.

Bọn họ tìm thấy một cái bàn tròn nhỏ.

Nữ sinh ngồi bên tay trái Lý Bằng nhưng Hoàng Tình lại ngồi đối diện Lý Bằng.

Lúc nhóm Nghê Miểu lấy xong gia vị quay lại, nữ sinh đang đem hành lá trong bát của mình lựa ra từng cọng bỏ vào trong bát của Lý Bằng: “Cậu biết mà, tớ không thích ăn cái này. Cậu phải giúp tớ giải quyết, cùng lắm là một lát nữa tớ giúp cậu ăn rau thơm.”

Lý Bằng hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì: “Được.”

Bàn tay đang cầm đũa của Hoàng Tình khựng lại, một tay khác đang để dưới bàn nắm chặt lại, Nghê Miểu ngồi bên cạnh lặng lẽ nắm lấy tay của cô ấy vỗ nhẹ an ủi.

Hoàng Tình đáp lại Nghê Miểu bằng một nụ cười có chút khó coi.

“Ây, các cậu đã xem bức tường tỏ tình của trường chúng ta chưa?” Lúc này Trần Trừng bỗng nhiên mở lời.

“Chưa xem, làm sao thế?” Đỗ Như Tuyết mù mờ nhìn cô ấy, không hiểu tại sao cô ấy lại bỗng nhiên nói như vậy.

“Có hai nữ sinh bóc phốt lên. Nguyên nhân là nam sinh đã có bạn gái nhưng lại được một nữ sinh khác tỏ tình ở trên tường tỏ tình. Lời tỏ tình của cô ta bị người nhà của bạn gái nhìn thấy, tự nhiên liền ồn ào ầm lên. Cô bạn gái nói nữ sinh này bình thường chỉ thích cùng bạn trai cô ấy xưng huynh gọi đệ không nghĩ đến lại là loại người như vậy, đê tiện!” Trần Trừng tấm tắc hai tiếng.

“Hả? Biết người ta có bạn gái còn sáp lại gần, hèn hạ không cơ chứ…” Đỗ Như Tuyết rất phối hợp đáp một câu.

Nghê Miểu buồn cười nhìn các cô ấy kẻ tung người hứng.

Nụ cười trên mặt của nữ sinh đối diện có chút cứng đờ.

“Loại đàn ông này cũng thật là! Mắt bị ghèn che mất rồi sao?”

Dưới sự tung hứng của các cô ấy, nữ sinh ăn vài miếng liền nói no, muốn rời đi trước.

Lý Bằng theo bản năng muốn đuổi theo, bị Trần Trừng gọi lại.

“Cậu rốt cuộc là bạn trai của Tình Tình hay cậu là bạn trai của bạn học kia?” Trần Trừng dứt khoát hỏi.

“Không phải, sao các cậu lại như vậy? Cô ấy chỉ là bạn thân của tôi, ở rất xa qua tìm tôi chơi! Tôi không thể làm ngơ mà không quan tâm được..” Lý Bằng cau mày nói.

“Đúng không? Lý Bằng nếu như hôm nay em nhất quyết muốn anh phải đưa ra lựa chọn? Thì anh chọn em hay là chọn cô ta?”

“Em lại gây sự vô cớ rồi……”

“Có phải là gây sự vô cớ hay không? Thực ra anh là người biết rất rõ! Điều cơ bản nhất của một người đàn ông khi có bạn gái chính là giữ khoảng cách với người con gái khác. Anh thì sao! Cô ta đã không phải là lần đầu chen vào cuộc sống của chúng ta rồi. Chúng ta thật không dễ dàng mới có thể gặp nhau một lần. Vậy mà anh còn đem theo bạn học nữ của anh còn sớm tối cùng cô ta ở trong một căn phòng chơi game, hành động cũng không bao giờ kiêng dè. Anh giúp cô ta ăn món không thích, còn nhớ rõ sở thích của cô ta hơn là nhớ sở thích của em. Giữa hai người còn thân thiết hơn cả giữa anh và em, không suy nghĩ đến cảm nhận của em chút nào cũng không có chừng mực, không phải là anh không hiểu, chỉ là anh đang hưởng thụ cảm giác mới lạ của sự mập mờ này đem đến mà thôi.” Trong mắt Hoàng Tình ngân ngấn nước mắt nhưng lời nói nói ra lại rất lý trí.

“Chúng ta chia tay đi.”

Lúc này Lý Bằng mới bắt đầu hoảng sợ, bước lên phía trước muốn kéo tay Hoàng Tình lại: “Em đừng như vậy.”

Nhưng lại bị Hoàng Tình tránh được.

Nhìn thấy Hoàng Tình rời đi không chút luyến tiếc, Lý Bằng cũng đuổi theo.

Bữa cơm này cứ như vậy chẳng vui mà về, nồi lẩu chỉ có thể đóng gói đem về ký túc xá ăn.

Khi Nghê Miểu rời đi đúng lúc lướt qua Chu Tử Kỳ vừa đi vào.

“Đi thôi, phát ngốc cái gì vậy, một lát nữa lẩu sẽ hết mất.” Bạch Băng đi được vài bước, phát hiện Chu Tử Kỳ đang quay đầu nhìn ra bên ngoài căn tin.

“Không đi nữa.”

“Hả?” Bạch Băng mơ hồ.

“Ăn gà đĩa lớn.” Nói xong, Chu Tử Kỳ tiếp tục đi tới cửa bán thức ăn ở lầu một.

Bạch Băng gãi đầu, nghĩ không ra lý do.

Bữa trưa hôm đó, thời gian cứ trôi qua trong yên tĩnh. Hiếm khi thấy Hoàng Tình mất kiểm soát như vậy, cô ấy cứ uống hết ly này rồi tới ly khác. Nước mắt vẫn cứ rơi khiến cho người nhìn cũng thấy đau lòng.

Điện thoại của cô ấy rung liên tục nhưng cô ấy cũng chỉ nhìn như thế. Thỉnh thoảng rót một ngụm rượu vào trong miệng, khoé miệng luôn giữ ý cười chế nhạo.

Trần Trừng muốn ngăn, lại bị Nghê Miểu kéo lại: “Dù sao buổi chiều cũng không có tiết học, để cậu ấy phát tiết ra hết cũng tốt, kìm nén ở trong lòng càng khó chịu.”

Nghê Miểu cũng uống vài ly, đôi gò má đều nhiễm lên sắc hồng.

Chu Tử Kỳ về đến nhà, nhìn thấy Nghê Miểu môi đỏ má hồng đang dựa trên ghế sô pha, một đầu tóc đen buông xoã, giữa hơi thở đều đem theo mùi rượu.

Yết hầu của Chu Tử Kỳ khẽ chuyển động, ngồi xổm bên cạnh Nghê Miểu nhìn rất lâu, tay nắm thành quyền buông xuống ở bên người giống như đang cố kiềm chế gì đó.

Mà lúc này ở cổng lớn của trường, Nghê Hồng Nguyệt vừa ra khỏi cổng trường đã bị ai nắm lấy kéo đi.

Cô ta quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt bày ra vẻ tham lam kia của mẹ nuôi mình.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.