Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Mao Như Phong gật đầu: “Đã báo trước rồi, sư phụ nói tôi học cùng cậu cho tốt.”

Mao Như Phong không nói rằng sau khi sư phụ nghe qua khả năng của Nghê Miểu liền kích động hận không thể đem anh ấy đóng gói lại vứt cho Nghê Miểu.

“Tiền bối, cậu xem tôi vẽ như thế này đúng không?” Mao Như Phong đem thành quả mà mình vẽ được đưa cho Nghê Miểu xem.

Nghê Miểu đang định tiến lại gần thì nghe thấy trong phòng Chu Tử Kỳ truyền đến âm thanh của đồ vật rơi xuống đất, còn có một tiếng kêu đau kìm nén.

Trong lòng cô hoảng sợ, bỏ lại một câu “cậu tự mình luyện tập trước đi”, rồi liền chạy qua.

Vừa vào trong phòng thì nhìn thấy sắc mặt của Chu Tử Kỳ có chút nhợt nhạt, đang ngồi trên mặt đất thu dọn hộp dụng cụ y tế, nửa thân trên còn đang quấn băng vải chưa xong.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Anh muốn thay băng vải nhưng kết quả là tay chân không linh hoạt. Không sao đâu! Em đi dạy Mao Như Phong trước đi, anh có thể tự mình làm được.” Chu Tử Kỳ cúi thấp đầu nói.

Nghê Miểu im lặng thở ra một hơi: “Một mình anh làm sao làm được, để tôi giúp anh. Tôi bảo Mao Như Phong tự mình luyện tập rồi.”

“Sẽ không làm chậm trễ mọi người chứ?” Chu Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn cô.

“Sẽ không đâu! Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân.”

Khóe miệng Chu Tử Kỳ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, anh đứng dậy. Nghê Miểu lúc này mới phát hiện anh cởi bỏ áo còn… có cái rất đáng để xem, cơ bắp trên cánh tay và cơ bụng tám múi có thể thấy rõ ràng, Nghê Miểu nuốt nước bọt.

Trong mắt Chu Tử Kỳ thoáng qua một chút ý cười.

Bởi vì động tác của Chu Tử Kỳ mà miệng vết thương dường như bị kéo nứt ra, băng gạc màu trắng cũng đã bị vết máu thấm ra một chút, Nghê Miểu nhìn thấy vết máu tươi kia, trong đầu xẹt qua những cảnh hỗn loạn, kéo và băng gạc trên tay đều rơi xuống dưới đất.

Cô nhăn mày, đem tạp niệm ở đáy lòng thu dọn sạch sẽ rồi nhặt đồ vật vừa đánh rơi ở dưới đất lên.

Thấy thời gian có chút muộn rồi, Mao Như Phong bèn tạm biệt rời đi, hẹn hôm sau lại đến.

Sau khi nói xong lời này, Mao Như Phong cảm thấy nhiệt độ xung quanh thấp đi vào độ, anh quấn chặt lấy quần áo của mình, sải bước lớn rời đi.

Mấy ngày nghỉ còn lại, Nghê Miểu và Chu Tử Kỳ không đi đâu cả, trừ việc dạy Mao Như Phong vẽ bùa thì ở yên trong nhà xem kịch, dưỡng thương.

Rất nhanh, kỳ nghỉ đã qua đi trong sự miễn cưỡng của mọi người.

Vết thương của Chu Tử Kỳ cũng tốt lên không ít vì vậy anh nói mình có thể đi đến trường rồi.

Một ngày trước khi nhập học, Chu Tử Kỳ đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị tiếp tục ở trong ký túc xá của trường, nói không làm phiền Nghê Miểu thêm nữa.

Nhưng ngay lúc đang thu dọn hành lý, miệng vết vốn dĩ đã gần khỏi lại bắt đầu đau, đau đến trên trán anh còn toát ra chút mồ hôi lạnh.

“Thôi bỏ đi, anh đừng nên ở ký túc xá, anh cứ như vậy tới lúc nào mới có thể khỏi. Trước tiên vẫn nên ở chỗ của tôi đi, đợi vết thương khỏi hoàn toàn rồi lại nói.” Nghê Miểu khuyên nhủ.

Chu Tử Kỳ từ chối một lần, sau lại thuận theo tình thế mà đồng ý.

Ngày hôm sau, hai người tách ra ở cổng trường rồi ai nấy đi về hướng lớp của mình.

Chu Tử Kỳ đã nhiều ngày không đến trường, vừa xuất hiện thì ngay lập tức lên diễn đàn của trường, trên đường “ngẫu nhiên” gặp phải không ít nữ sinh.

Anh một mình đi về phía trước, mặt không biểu cảm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh, so với khi ở trước mặt Nghê Miểu thì hoàn toàn như hai người khác nhau.

Anh vừa đi tới cửa phòng học, một nữ sinh váy, trắng tóc dài phất phới liền đi tới trong tiếng trêu chọc của mọi người.

“Chu Tử Kỳ, nghe nói anh bị bệnh. Đây là súp gà em tự mình nấu…”

Câu nói của nữ sinh còn chưa nói xong, Chu Tử Kỳ đã lách qua cô ta đi vào lớp.

Tay của nữ sinh cứ bị đông cứng một chỗ, nét đỏ ửng trên khuôn mặt còn chưa tan đi, lộ rõ có chút xấu hổ.

“Cậu làm như vậy tổn thương trái tim hoa khôi của lớp biết bao nhiêu! Mấy ngày nay thiếu điều ngày nào cũng đi lòng vòng ở chỗ của mình dò hỏi tin tức của cậu.” Bạn tốt Bạch Băng tiến tới trêu ghẹo.

Chu Tử Kỳ mặt không biểu cảm nhìn anh ấy một cái.

Bạch Băng giơ tay đầu hàng: “À đúng rồi, nghe tư vấn viên của chúng ta nói cậu xin sau này không ở ký túc xá nữa? Vậy cậu ở đâu?”

Chu Tử Kỳ nghe vậy, nét trên mặt đều dịu đi không ít: “Ở…nhà của một người bạn.”

“Bạn? Bạn nào? Sẽ không phải là bạn gái chứ?” Bạch Băng trêu chọc theo thói quen, nói xong thì đã chuẩn bị đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Chu Tử Kỳ.

Nhưng sau đó anh ấy nhìn thấy nụ cười có chút khả nghi lộ ra trên khuôn mặt của Chu Tử Kỳ.

Ai ai cũng biết Chu Tử Kỳ trên diễn đàn của trường là cái tên mặt liệt cấm dục, việc có thể khiến anh cười không nhiều có thể nói hầu như là không có.

Bạch Băng trợn to mắt, có gì đó không đúng nha……

Anh ấy dùng mọi cách quấy rầy nguyên cả một buổi sáng, Chu Tử Kỳ cũng không tiết lộ ra chút xíu tin tức nào, khiến Bạch Băng có chút chán nản.

“Buổi trưa ăn gì đây? Nghe nói căn tin mới mở ra thêm một cửa hàng bán thức ăn là bán gà đĩa lớn, hay là chúng ta…..”

“Ăn lẩu đi.” Giọng nói chắc như đinh đóng cột của Chu Tử Kỳ truyền qua.

Vừa vào học, giáo viên liền thông báo tin tức rằng tuần này lớp sẽ đi tìm khảo sát sưu tầm, khiến các bạn học còn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong kỳ nghỉ thật sự phấn khích một hồi.

Nghê Miểu bọn họ là sinh viên ngành hội hoạ, lúc học năm nhất đã đi ra ngoài khảo sát vài lần, gần với du lịch tự túc. Tuy rằng có nhiệm vụ nhưng cũng tốt hơn so với việc đờ đẫn ở trường.

“Lần này chúng ta đi là làng Cát Tường, tớ đã tra thông tin ở trên mạng. Ở đó là vùng dân tộc thiểu số, các ngôi nhà hầu như đều lập bằng tre. Lần này đi nói không chừng còn có thể đúng dịp lễ tế mùa đông của họ. Nhất định sẽ có nhiều thứ đáng để xem.” Trần Trừng vui vẻ nói.

Mọi người đều đang thảo luận cực kỳ hào hứng, ngoại trừ Hoàng Tình.

Thực ra hôm nay Nghê Miểu vừa tới thì đã phát hiện Hoàng Tình trước mặt có chút không thoải mái, sắc mặt của cô ấy không tốt, quầng thâm mắt hiện lên rõ ràng.

“Làm sao thế?” Nghê Miểu nhỏ giọng hỏi Đỗ Như Tuyết bên cạnh.

“Vào kỳ nghỉ không phải bạn trai của cậu ấy đến tìm cậu ấy sao? Nhưng còn mang theo một người bạn học, nghe nói hai người đã là bạn từ hồi cấp hai, điều quan trọng là người bạn này là một nữ sinh. Bọn họ bất kể làm gì cũng làm với nữ sinh này, căn bản là không có thời gian riêng tư. Hai người liền vì thế mà cãi nhau.” Đỗ Như Tuyết thở dài nói.

Nghê Miểu nhướng mày, không khỏi nhớ tới những cuốn sách mà mình đã đọc qua lúc nhàm chán còn có cả những bộ phim truyền đã xem và tiểu thuyết đã đọc sau khi xuyên không đến đây. Hiểu lầm nảy sinh giữa nam và nữ cơ bản đều từ những trở ngại như vậy mà thành.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.