Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1215 chữ

“Chuyện này nói ra thì rất phức tạp.” Nghê Miểu nhớ tới luồng sương đen trong lòng bàn tay của Nghê Hồng Nguyệt thì nhíu mày.

“Vậy được rồi, bây giờ mình còn đang ở quê chưa về được, dù sao còn có mấy ngày nữa thôi là khai giảng, đến lúc đó gặp ở trường nhé, đúng rồi, cậu làm xong bài tập chưa? Mình làm suốt cả ba đêm mới xong được, sắp lấy mạng mình luôn rồi. Mình thật sự không hiểu, sao bọn mình đã lên đại học rồi mà vẫn còn nhiều bài tập như vậy chứ...”

Đỗ Như Tuyết đã cúp điện thoại một lúc lâu nhưng Nghê Miểu vẫn đang rơi vào trạng thái đứng hình, cô không hề nhớ ra chuyện nguyên chủ là một sinh viên vừa mới học xong năm nhất đại học!

Nhớ tới mấy quyển bài tập hè còn sạch sẽ sáng bóng hơn mặt nguyên chủ, Nghê Miểu khóc không ra nước mắt.

Vài ngày sau, Hoàng Lộ Lộ tới cửa thì nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Nghê Miểu.

“Cô sao vậy?” Hoàng Lộ Lộ hơi kinh ngạc hỏi.

Nghê Miểu xua tay: “Không có gì, mấy hôm nữa phải đi khai giảng thôi.”

Hoàng Lộ Lộ lập tức hiểu ra, hơi buồn cười nhìn cô. Nếu không phải ngày đó tận mắt nhìn thấy, cô ấy thật sự rất khó tin một đại sư tài giỏi như vậy và cô gái đang hoài nghi nhân sinh, vùi đầu làm bài tập trước mặt sẽ là cùng một người.

“Đúng rồi, lần này tôi tới là muốn mời cô hỗ trợ.” Hoàng Lộ Lộ nói tới mục đích của chuyến ghé thăm lần này.

Nghê Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Tôi có một người bạn mua lại một toà nhà ba tầng, đang chuẩn bị mở nhà hàng nhưng vừa mới trang hoàng được một nửa thì đã liên tiếp xảy ra vài chuyện. Vài công nhân không phải ngã bị thương thì cũng giẫm phải đinh. Càng ly kỳ hơn là, một buổi tối nọ, có một công nhân ở lại công trường, không hiểu sao tự dưng lại bị bỏng, lúc xe cứu thương tới thì hiện trường lại không có bất cứ dấu vết nào về việc hoả hoạn, ngoại trừ người công nhân đó.” Hoàng Lộ Lộ nói xong cũng không kìm được thấy sợ hãi.

Nghê Miểu như có suy đoán, gật đầu đáp: “Đến chỗ toà nhà đó nhìn xem mới biết rõ chuyện là như thế nào.”

Hoàng Lộ Lộ nhận được câu trả lời thì lập tức gọi ngay một cuộc cho bạn mình, hẹn buổi tối lúc 8 giờ.

Buổi tối là Dương Tử Hào lái xe tới đón, Hoàng Lộ Lộ ngồi ở ghế phụ, tình cảm của hai người vẫn keo sơn trước sau như một.

Xe nhanh chóng chạy tới một cổng trước sân, trên cửa lớn có treo một tấm biển, trên đó viết Cẩm Viên. Sư tử đá ở hai bên uy phong lẫm liệt, đi vào trong là một chiếc sân được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, chiếc cầu nhỏ bắc ngang dòng nước đang chảy, gấm hoa rực rỡ, thoạt nhìn cực kỳ hài hoà thoải mái.

“Bạn tôi vốn hướng đến việc mở một nhà hàng riêng tư, nên mới mua nơi này, nghe nói thời cổ đại nơi này từng là nơi ở của một gia đình giàu có.” Hoàng Lộ Lộ nói.

Vòng qua sân và hai đình uống trà nghỉ ngơi, hiện ra trước mặt là một toà nhà ba tầng mang theo cảm giác cổ kính. Còn chưa kịp đi tiếp, một người phụ nữ mặc váy đã đi tới đón bọn họ.

“Lộ Lộ.” Khoé miệng người phụ nữ cong lên thành nụ cười tươi, trên mặt lại mang theo cảm giác mỏi mệt.

“A Dung, mình đưa đại sư tới đây rồi.”

Người phụ nữ bất động thanh sắc đánh giá Nghê Miểu, cũng không vì đối phương tuổi trẻ mà để lộ vẻ mặt khinh thường hay biểu tình kinh ngạc.

“Nghê đại sư, chào cô.” Người phụ nữ lại nói: “Tình huống hiện giờ có hơi đặc biệt, lúc tôi mới vừa tới đây mới biết chồng tôi cũng mời một vị đại sư khác tới, cũng phải trách tôi không nói rõ ràng với anh ấy từ trước.”

Hoàng Lộ Lộ cẩn thận nhìn Nghê Miểu, phát hiện cô không hề tức giận mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi, kéo người phụ nữ sang một bên: “Không phải mình đã kể với cậu mấy chuyện đợt trước xảy ra với mình rồi sao? Đều là vị Nghê đại sư giúp mình giải quyết đấy, mình còn tận mắt nhìn thấy nữa, vô cùng tài giỏi, cậu làm vậy không phải đắc tội người ta rồi à?”

Người phụ nữ cười khổ một tiếng: “Mình biết chứ, nhưng cậu cũng biết gần đây mình và Lâm Liệt lại chiến tranh lạnh, ai biết được bọn mình nhiều năm không ăn ý lần này lại chung suy nghĩ. Haiz, thôi cậu nói giúp mình nhé, nếu như đại sư không muốn làm việc chung với người khác thì mình sẽ bồi thường cho đại sư một khoản, không để cô ấy tay không mà về.”

“Không sao đâu, đi xem trước đã.” Nghê Miểu tính tình tốt nói.

Người phụ nữ thở phào một hơi, bất luận thế nào cô ấy cũng không muốn đắc tội với một vị đại sư có bản lĩnh thật sự.

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi vào trong, nội dung không khác với những lời trước đó Hoàng Lộ Lộ nói bao nhiêu.

Đi vào toà nhà, họ thấy ánh đèn ấm áp trong phòng đã được bật sẵn, ngoại trừ bọn họ đứng ngoài, bên trong còn có vài người nữa.

Một người đàn ông tây trang phẳng phiu đeo mắt kính đi tới, phía sau còn có một người phụ nữ mặc đồ công sở, gương mặt thanh tú theo sau. Cách đó không xa còn có hai người nữa tay cầm la bàn, có vẻ người dẫn đầu là vị tóc râu đều đã phủ sương, tóc chải kiểu đạo sĩ, hơi có phong phạm tiên phong đạo cốt.

Đi theo phía sau ông ta là một người đàn ông trung niên, xem dáng vẻ, có lẽ là đồ đệ của ông lão..

“Chị Dung, chị Lộ.” Người phụ nữ mặc đồ công sở mở miệng trước, giọng nói của cô ta rất ngọt, ngọt đến phát ngấy, Nghê Miểu khẽ nhíu mày nhìn cô ta một cái.

Người đàn ông đeo mắt kính là Lâm Liệt mặt không biểu tình nhìn mấy người trước mặt: “Không phải em nói đưa đại sư tới đây à? Đại sư đâu?”

“Vị này chính là Nghê đại sư.” Hoàng Lộ Lộ giới thiệu.

Lâm Liệt không hề che giấu sự đánh giá trong ánh mắt khi thấy Nghê Miểu không khác gì một cô gái mười mấy tuổi. Nhưng anh ta chưa nói gì, cô đã dẫn đầu bước vào trong, đến bên chỗ hai sư đồ đang đứng.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.