Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1161 chữ

Là thiện hay là ác, dù thiện danh có lan xa, Hứa Mãn Điền cũng chỉ là sói đói khoác da dê mà thôi...

*

Click mở một trong các tin là có thể nhìn thấy video bên phía chính phủ công bố. Rạng sáng hôm nay, Hứa Mãn Điền đã chạy đến đồn công an tự thú, trải qua giám định, xác định tinh thần không có bất cứ vấn đề gì. Bên trong video Hứa Mãn Điền không giống vẻ dịu dàng, nho nhã mà gã biểu hiện ra lúc ngày thường ở trước mặt mọi người. Lúc này đây, mặt gã tràn đầy hoảng loạn, quần áo cũng mặc không xong, lộ ra chiếc bụng bự đầy mỡ.

Bấy giờ, hình tượng Hứa Mãn Điền tỉ mỉ xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ.

Có khẩu cung của Hứa Mãn Điền, cùng với chứng cứ gã tự lấy ra, tội hình sự được thành lập, gã chính thức bị giam giữ.

Vợ gã ngay sau khi cảnh sát công khai tin tức cũng đăng một tin tức lên Weibo, nói rằng đã kết thúc quan hệ vợ chồng với Hứa Mãn Điền. Hứa Mãn Điền và nhà bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Ban tốt lúc bình thường cũng xuất hiện chỉ trích gã, tường đổ mọi người đẩy cũng chỉ như vậy thôi.

Còn đối với người phụ nữ một xác hai mạng mười mấy năm trước, phần lớn mọi người cũng chỉ bình phán một câu thật đáng thương.

Không lâu sau đó, thân nhân của Điền Quyên cũng đăng Weibo, khóc lóc kể lể con gái mình đáng thương nhường nào.

Lúc nhìn thấy bài đăng Weibo này, Nghê Miểu chú ý tới gương mặt Điền Quyên lộ vẻ phẫn nộ, luồng sương đen trên người nhanh chóng cuồn cuộn, Nghê Miểu đánh một cái lên đầu cô ấy, xua tan luồng sương đen đang ngưng tụ.

Điền Quyên tủi thân che đầu.

“Thật ra...” Một lát sau, Điền Quyên mở miệng nói, giọng nói của cô ấy giống như một tấm gương mờ ảo, có phần khàn khàn che lấp giọng thật: “Bọn họ biết nguyên nhân tôi chết, trước khi Hứa Mãn Điền tới, tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với mẹ, tôi nói sẽ mang bạn trai về nhà gặp bọn họ. Cuộc gọi đó, mẹ tôi nghe từ đầu tới cuối, còn ghi âm lại.”

Điền Quyên cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi: “Đáng tiếc, bọn họ không giúp tôi đòi lại công bằng, Hứa Mãn Điền hứa hẹn sẽ cho bọn họ một trăm vạn, bảo bọn họ nuốt chuyện này xuống bụng.”

“Sau đó, vào ngày thứ bảy sau khi tôi chết, mẹ tôi đốt tiền giấy cho tôi, bà nói, em trai còn phải cưới vợ mua nhà, cho dù có giúp tôi đòi lại công bằng đi nữa, những kẻ có tiền đó vẫn sẽ có cách khiến chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, còn không bằng cầm tiền, như vậy mọi người đều tốt. Bà nói tôi cũng nên suy nghĩ cho bọn họ, suy nghĩ cho em trai.” Mắt Điền Quyên mang theo sự khổ sở: “Vậy ai sẽ suy nghĩ cho tôi đây?”

Nghê Miểu chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc dao động.

Cô từng gặp những nhân loại thiện lương tốt đẹp, cũng gặp được những nhân loại âm hiểm tà ác, thậm chí ác độc hơn ba mẹ Điền Quyên nơi nào cũng có. Cô đã từng đi dạo chơi dưới nhân gian sau khi tỉnh ngủ, khi ấy nhân gian đang vào lúc mất mùa, rất nhiều người bị đói chết, người sống sót thì đa số cũng đều xanh xao vàng vọt.

Có mấy người bèn nghĩ ra một số cách, Nghê Miểu từng nghe người ta nhắc qua, gọi là cái gì mà đổi con cho nhau ăn, con nhà mình đổi cho con nhà người khác, như vậy khi ăn sẽ cảm thấy ít cảm giác tội lỗi hơn, cũng xuống tay được.

Nghê Miểu tận mắt nhìn thấy một cô bé gầy chỉ còn da bọc xương bị chính mẹ ruột của mình đổi cho hàng xóm cách vách, sau đó rời đi mà không quay đầu lại. Khi cô bé đó bị người ta kéo đi còn ngây thơ nhìn mẹ mình, vừa quay đầu lại đã bị người ta cắt tiết, khoảng thời gian ấy, trong không khí đều là mùi thịt kỳ dị.

Cuối cùng, Nghê Miểu tiễn Điền Quyên đi đầu thai, ma mà trên tay không dính mạng người cô không ăn được, chỉ có thể tiếc nuối tiễn đi. Trước khi Điền Quyên đi hình như là hiểu ra cô đang tiếc nuối cái gì nên vội đoạt lấy dây xích câu hồn, tự giác quấn quanh người mình, khiến cho Hắc Bạch Vô Thường đều tấm tắc bảo lạ, nhiều năm như vậy chưa gặp con ma nào có tính tự giác như vậy đâu.

Tiễn một đống mà quỷ đi rồi, cơm hộp Nghê Miểu đặt cuối cùng cũng tới, anh trai giao cơm hộp hai tay cầm hai chiếc túi nặng trĩu. Lúc nhìn về phía Nghê Miểu, ánh mắt cũng lộ một tia ai oán, tựa như đang chất vấn cô sao lại ăn nhiều được như vậy.

Tôm hùm đất cay, bún thập cẩm cay,... bày đầy một bàn lớn, còn cắt cả một quả dưa hấu to. Nghê Miểu mãn nguyện hưởng thụ xong bữa tối của mình.

Vừa mới dọn bàn xong, điện thoại bỗng vang lên, Nghê Miểu cầm lên nghe, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ sang sảng: “Nghê Miểu, có chuyện gì xảy ra với cậu thế? Sao không liên lạc được với cậu vậy? WeChat không trả lời, điện thoại cũng không nghe, cậu không xảy chuyện gì đấy chứ?”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là người bạn duy nhất không vì tiền mà làm bạn với cô, đồng thời cũng là bạn thân của nguyên chủ, Đỗ Như Tuyết.

Đừng thấy cái tên văn nghệ, thật ra cô bạn này chính là một nữ hán tử(*) hàng thật giá thật.

(*) Cô gái có tính cách hay cư xử mạnh mẽ như đàn ông.

Khi nguyên chủ bị người ta làm khó, đám bạn nhậu đều chạy hết, lúc ấy ở quán bar chỉ có Đỗ Như Tuyết đang làm thêm một tay đập vỡ chai bia chắn trước người cô.

“Không có chuyện gì, chỉ bị người nhà đuổi ra ngoài thôi. Hôm nay đúng lúc mình mới sắp xếp xong, còn chưa kịp báo cho cậu biết.”

“Mẹ kiếp, cái cô thiên kim thật đó vừa mới trở về đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi á?” Giọng Đỗ Như Tuyết lộ rõ sự phẫn nộ.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.