Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áp chế thiên hạ

Phiên bản Dịch · 3589 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 7: Áp chế thiên hạ

Hồi 3

Người dịch: Nhóm nguoibantot8

Biên dịch: Riengmotgoctroi

Mọi người thấy ngọn nến lớn ở xa như vậy, không ngờ Thanh Y Tú Sĩ có thể dùng chưởng phong vô hình dập tắt nó, công lực thâm hậu đủ để ngạo thị võ lâm. Qua một lúc, tiếng hoan hô hâm mộ mới vang lên hồi lâu không dứt.

Trong đám người, kêu lớn nhất chính là Quyên Nhi. Chỉ thấy vẻ mặt của nàng đầy hưng phấn, xem ra thật sự yêu mến thần công của sư phụ. Diễm Đình thấy vậy, trong lòng cũng rất kiêu ngạo. Hai tỷ muội một trên một dưới xà nhà đều hưng phấn không thôi.

Thanh Y Tú Sĩ lại sai người đốt nến lên, nói:

- Chỉ cần đánh tắt ngọn nến, sẽ có tư cách tranh ngôi võ lâm minh chủ, không biết ý của chư vị thế nào?

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt đều lộ sắc thái khó khăn. Nếu nói phương pháp này đơn giản, chắc chắn sẽ bị người khác nói khích bắt lên thử một lần. Khi đó, ngọn nến lớn như vậy, hơn phân nửa sẽ bêu xấu bản thân. Nếu nói quá khó khăn, nhất định lại có người châm biếm trào phúng.

Nhất thời không ai dám lên tiếng. Thanh Y Tú Sĩ quay đầu nhìn về phía Giang Sung và Quỳnh Võ Xuyên, hỏi:

- Ý của hai vị đại quan triều đình ra sao?

Quỳnh Võ Xuyên gật đầu nói:

- Cách này rất hay, không làm tổn thương nhiều người, lão phu là người đầu tiên tán thành.

Thanh Y Tú Sĩ mỉm cười, nói:

- Đa tạ Quỳnh quốc trượng đã ủng hộ, còn Giang đại nhân? Ý của ngài thế nào?

Giang Sung nhấp một ngụm trà, cười nói:

- Mấy chuyện liên quan đến võ công, ta đều không hiểu. Các ngươi muốn làm thế nào thì làm, không cần hỏi ta.

Ngụ ý là y rất tin tưởng vào võ công của Trác Lăng Chiêu, tin rằng dù phương pháp tỷ thí thế nào cũng không làm khó nổi Thần Kiếm.

Thanh Y Tú Sĩ gật đầu nói:

- Nếu hai vị không phản đối, vậy chúng ta bắt đầu!

Y chắp tay hướng sang Ninh Bất Phàm, nói:

– Tại hạ cả gan, muốn mời chủ nhân nơi này lên đài trước tiên.

Ninh Bất Phàm lắc đầu thở dài:

- Ta sắp thoái ẩn rồi, chỉ là một phế nhân vô tích sự, cần gì thử nữa?

Mọi người nghe lời này đều ồ một tiếng, đoán rằng chưởng lực của Ninh Bất Phàm không đủ thâm hậu. Người này sợ mất mặt nên mới không dám ra tay.

Thanh Y Tú Sĩ không đồng ý lời này, lắc đầu chắp tay nói:

- Ninh chưởng môn có ý thoái ẩn, cũng không thể không để ý đến bộ mặt Hoa Sơn. Hôm nay chưởng môn không lên đài, mai này người của Hoa Sơn sẽ không tránh khỏi bị người cười nhạo. Ngài thật muốn sau này bọn họ không yên ổn trong chốn võ lâm chăng?

Ninh Bất Phàm cũng hiểu được điều đó, thở dài một tiếng nói:

- Thanh Y sư huynh dạy rất phải, tại hạ đành bêu xấu vậy.

Y thành thành thật thật đứng bên người Thanh Y Tú Sĩ, vận khí rất lâu rồi mới đưa hai tay đẩy nhẹ ra trước. Mọi người chỉ cảm thấy một cơn gió dịu nhẹ thổi qua. Ánh nến lay động hồi lâu, ngọn lửa lúc sáng lúc tối. Thật lâu sau thật lâu sau, ánh lửa ảm đạm rồi mới chậm rãi tắt dần đi.

Mọi người thấy chiêu thức của Ninh Bất Phàm tầm thường, thủ pháp không đáng khen ngợi, không hề có một tiếng reo hò nào vang lên. Chỉ có người Hoa Sơn trầm trồ khen ngợi. Chúng tân khách lắc đầu thở dài, thầm nghĩ: “Ninh Bất Phàm thật uổng với danh xưng thiên hạ đệ nhất, xem chưởng lực của hắn không chỗ lợi hại, không biết con số tám trăm trận thắng từ đâu có nữa? Chẳng lẽ dựa vào kịch độc hay ám khí mà có được sao?”

Trong tiếng thở dài của mọi người, một người cười to bước ra. Chính là Xích Xuyên Tử trong Điểm Thương Thất Hùng, chỉ nghe hắn nói:

- Ninh Bất Phàm được xưng là thiên hạ đệ nhất, chưởng lực cũng thường thôi. Hãy xem ta đây!

Hắn hô quát một tiếng, các ngón hai tay xòe ra đan thành hình khối cầu, trong lòng bàn tay bỗng có tiếng sấm nổ mạnh. Mọi người ngạc nhiên lẫn sợ hãi, thầm nghĩ: “Điểm Thương xưng hùng vùng Tây Nam, thật sự là có bản lĩnh.”

Xích Xuyên Tử dùng sức đẩy hai tay ra, hét lớn một tiếng:

- Tắt!

Gió thổi qua khiến ánh nến kịch liệt lay động, có điều rung rẩy một hồi nhưng không tắt đi.

Xích Xuyên Tử đỏ bừng mặt, lại dùng sức đẩy một lần nữa. Lần này chưởng phong thổi qua lại như thêm củi vào lửa, ngọn nến cháy thêm càng mạnh. Xích Xuyên Tử nào chịu nổi sự sỉ nhục này, liên tục ra chưởng. Cả người hắn đầy mồ hôi nhưng lửa vẫn cháy hừng hực, không hề có dấu hiệu tắt đi.

Tân khách thấy có chuyện vui, ngay lập tức cười ầm lên:

- Đủ rồi! Trời cũng sắp tối, mau xuống dưới nghỉ ngơi chút đi!

Xích Xuyên Tử mặt đỏ tai hồng, liều chết xuất lực nhưng chưởng phong càng ngày càng yếu, về sau ánh nến không hề lay động. Chỉ nghe hắn hét to một tiếng, chạy nhanh ra cửa trong tiếng cười chế nhạo của mọi người. Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của hắn, xem ra vô cùng xấu hổ.

Lúc này có rất nhiều người bước lên thử thách. Không ít kẻ tự phụ chưởng lực của mình dũng mãnh, có điều sau khi vận kình xuất chưởng thì hầu hết không đủ lực, thấy ánh nến không hề động mới biết bản thân mình chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng, đành xấu hổ lùi ra sau.

Nửa canh giờ trôi qua, hơn trăm người bước lên nhưng không một ai đủ công lực, lúc này đám tân khách mới biết khó khăn trong thử thách này, lập tức thu hồi lại sự tự đại cuồng vọng khi trước.

Thanh Y Tú Sĩ thấy qua một thời gian không có ai dám lên, liền hỏi:

- Còn người nào muốn lên thí luyện nữa không?

Dương Túc Quan ngồi trong đám người, lúc này quay sang hỏi Vi Tử Tráng:

- Vi hộ vệ không lên thử một lần sao?

Vi Tử Tráng tự nhủ công lực bản thân cũng không đến nỗi nào, muốn lên nhưng sợ chịu không nổi sự chê cười của mọi người. Hắn cười khổ một tiếng rồi lắc lắc đầu.

Mọi người đang im lặng, chợt thấy trong Côn Luân Sơn nhảy ra một cao thủ, quát:

- Ta lên đây!

Mọi người ngẩng đầu nhìn xem, thì ra là Kiếm Hàn Kim Lăng Sương. Người này bước ra giữa đài, đả tọa một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên. Chỉ thấy y hít vào thở ra vài nhịp. Song chưởng giơ lên dùng sức đẩy về phía trước. Trong một thoáng, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, ánh nến kia chỉ lay động một chút, không hề có dấu hiệu tắt đi.

Đám tân khách đa phần mang lòng bạc bẽo, có bao giờ nhìn thấy điểm tốt của người khác? Mắt thấy Kim Lăng Sương mất mặt, cả đám muốn thốt ra câu chế giễu. Đúng lúc này thấy quanh ngọn nến bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, ánh lửa sáng tối không ngừng, cuối cùng cũng tắt đi. Chưởng này dựa vào nội lực âm hàn để giành chiến thắng, không phải là do lực chưởng phong. Kim Lăng Sương thở ra một hơi dài, cúi người với Trác Lăng Chiêu rồi quay lại chỗ ngồi.

Thanh Y Tú Sĩ nhíu mày nói:

- Thế này thì nguy rồi, khắp thiên hạ chỉ có ba người thông qua cửa này. Chẳng lẽ chốn võ lâm không còn tuấn kiệt nữa sao?

Lại nghe một người quát lên:

- To gan! Có Tung Sơn Thiếu Lâm Tự ở đây, dám nói thế sao?

Một tiếng thét truyền qua, tiếp theo một cơn gió mạnh đánh tới. Mọi người chỉ cảm thấy gió rát như đao cắt qua mặt, ánh nến không lay động mà lập tức tắt đi.

Mọi người hoảng sợ nhìn lại. Thấy người ra tay có thân hình to béo, vẻ mặt dữ tợn, chính là hòa thượng Linh Chân. Chỉ nghe lão quát:

- Thắp nến lên mau! Sư huynh của ta muốn thử sức một lần!

Môn nhân Hoa Sơn hoảng sợ, vội vàng thắp nến lên chờ Linh Định ra tay.

Trong ánh nến bập bùng, chỉ thấy một lão tăng chậm rãi bước ra, chính là thủ tọa La Hán Đường Thiếu Lâm, hòa thượng Linh Định được giang hồ tặng danh thánh tăng:“Trong Đạt Ma Viện có Tam Bảo Thánh, trước La Hán Đường có Tứ Kim Cương”. Võ công của Linh Định sánh gần bằng Thiên Tuyệt Tăng, ngang hàng với phương trượng Linh Trí. Mọi người không khỏi kính trọng, im lặng muốn xem bản lĩnh của lão.

Linh Định đứng trước ngọn nến lớn, chắp tay nói:

- Không phải lão nạp có ý tranh đua, chỉ vì trên lưng mang danh đệ tử Thiếu Lâm, không thể cô phụ võ danh ngàn năm.

Chỉ thấy Linh Định khí tùy ý chuyển, hai chân dang ra, không hề thấy hít thở vận khí, đơn thủ đẩy ra. Một cơn gió mạnh thổi tới, tân khách bị gió mạnh quét qua, hoặc là đôi chân đong đưa không yên, hoặc là trang phục bay phấp phới. Tất cả đều hoảng hốt kêu to.

Chưởng phong tựa như cơn lốc mãnh liệt thốc tới. Mọi người đều tìm chỗ dựa tránh bị ngã. Các nữ hào khách nhanh chóng đè váy, sợ lộ ra cảnh xuân sắc phía dưới. Chợt nghe ầm một tiếng, không ngờ ngọn nến lớn đã bị chưởng phong đẩy ngã, ánh nến cũng tắt hẳn.

Mọi người biến sắc, hoảng sợ run rẩy đến độ không người nào mở miệng. Qua một lúc thật lâu, rốt cuộc hàng trăm tiếng reo hò như vỡ òa, truyền ra một quãng xa từ trong đạo quán. Những hương dân đang cày ruộng hoặc canh cửi xa xa, nghe tiếng hoan hô như sấm dậy, nghĩ đến mùa xuân tới, người ra cửa làm việc đều về nhà lấy dù, trên đường người tới lui nối liền không dứt.

Ninh Bất Phàm hoảng sợ khen ngợi:

- Thiếu Lâm đứng đầu võ lâm, quả nhiên danh bất hư truyền, xem ra ta chắc chắn phải buông cái hư danh thiên hạ đệ nhất rồi.

Thanh Y Tú Sĩ nhìn y nói:

- Ninh chưởng môn còn chưa dùng hết sức, cần gì phải khách khí?

Qua một lúc, mới có một đệ tử Hoa Sơn bước lên nâng ngọn nến lớn, lại thắp nến sáng lên một lần nữa. Thanh Y Tú Sĩ quay sang hỏi mọi người:

- Thiếu Lâm đại sư có tư cách tham gia vòng sau, không biết còn người nào muốn lên thử không?

Mắt thấy không ai nguyện ý bước lên, Thanh Y Tú Sĩ bước đến chỗ ngồi của Phương Tử Kính, hỏi:

- Không biết Phương đại hiệp có muốn lên một lần không?

Thanh Y Tú Sĩ nhìn sang y, nói:

- Ninh chưởng môn chưa dùng hết sức, cần gì phải khách khí?

Qua một lúc, mới có một đệ tử Hoa Sơn bước lên nâng ngọn nến dậy, lại thắp sáng lên một lần nữa. Thanh Y Tú Sĩ quay sang hỏi mọi người:

- Thiếu Lâm đại sư đủ tư cách tham gia vòng sau, không biết còn ai muốn lên thử?

Mắt thấy không người nào nguyện ý bước lên, Thanh Y Tú Sĩ bước đến chỗ ngồi của Phương Tử Kính, hỏi:

- Không biết Phương đại hiệp có muốn lên một lần?

Phương Tử Kính không hề có ý đứng dậy, chỉ lắc đầu nói:

- Ngọn nến là chết, kẻ địch là sống. Phương pháp của chưởng môn có ý lương thiện nhưng không thể hiện được võ công chân thực của mọi người.

Thanh Y Tú Sĩ khuyên nhủ:

- Dựa vào công lực thâm sâu của Phương lão sư, muốn dập tắt ngọn nến dễ như trở bàn tay. Thân mang đầy công phu, sao lão sư không lên tranh chức võ lâm minh chủ?

Phương Tử Kính mỉm cười nói:

- Lão phu đã gần đất xa trời, còn cầu cái thứ hư danh đó làm chi? Lão phu hôm nay đến đây là muốn xem Chân Long đương thời một lần, đa tạ ý tốt của chưởng môn.

Nói xong rụt hai tay vào trong tay áo, không hề có ý lên đài.

Một kẻ thích gây chuyện cười nhạo nói:

- Nói nhiều như vậy, thì ra là sợ mất mặt!

Tiếng còn chưa dứt, người kia đã ăn một cú đá lăn vào trong bàn. Một người vọt tới, điên cuồng hét một tiếng, thân hình liền như con vụ xoay tròn, thoáng chốc hỏa quang bùng lên. Gió mạnh quét về phía ngọn nến lớn. Vù một tiếng, ánh nến đã tắt.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người vừa ra tay thân mặc quân trang, là một tướng quân còn trẻ. Đám Lư Vân Dương Túc Quan đều vỗ tay khen:

- Võ nghệ của Trọng Hải thật cao cường!

Người nọ không phải ai khác, chính là Tần Trọng Hải lên đài thử đao.

Thanh Y Tú Sĩ cười nói:

- Vị tướng quân này không mượn chưởng lực, lại có thể dùng đao phong dập tắt nến, cũng là như nhau. Đã đủ tư cách tham gia tranh ngôi.

Tần Trọng Hải nghe lời thì lắc đầu nói:

- Thanh Y chưởng môn chê cười rồi. Với võ công nông cạn của ta, sao có thể tranh đoạt võ lâm minh chủ cái gì? Tại hạ chỉ muốn thử xem công lực của mình thế nào, ngoài ra không có ý khác.

Khi nói thì y hướng về một chỗ, như đang nói với một mình Phương Tử Kính. Phương Tử Kính lại nhắm mắt dưỡng thần, nhìn không ra vui buồn.

Trong số tân khách, chỉ có Lư Vân hiểu được hành động của Tần Trọng Hải. Do y thấy người khác cười nhạo sư phụ, khó nén nổi nên mới bước lên thử đao. Tuy không thể lộ ra tình thầy trò trước mặt người khác, có điều ý nghĩa “đồ đệ như thế, huống chi sư phụ đích thân ra tay” vẫn tỏa ra nồng đậm.

Thanh Y Tú Sĩ cười nói:

- Cho dù thế nào, các hạ vẫn đủ tư cách tham gia trận tranh hùng về sau.

Y quay đầu hỏi tiếp:

- Còn người nào muốn lên thử sức?

Lập tức nghe một người nói:

- Nếu Trọng Hải đã lên, ta cũng thử một lần xem sao!

Người nọ bộ dạng anh tuấn, chính là Phong lưu tư lang trung Dương Túc Quan. Chàng vừa bước ra, đã nghe Hồ Mị Nhi cười nói:

- Dương lang trung giỏi lắm! Gia nô ở đây vỗ tay cổ vũ cho chàng!

Dương Túc Quan ho khẽ một tiếng, thầm nghĩ: “Nếu nữ nhân này còn tiếp tục dây dưa không buông, người khác nhất định nghĩ rằng ta có gian tình với ả. Sau này phải tìm cách vạch định rõ ràng mới được.”

Chàng không mở miệng nói chuyện, bước lên rút trường kiếm bên hông ra. Một kiếm lập tức biến ảo thành bảy kiếm, bảy kiếm lay động một chút, sau đó lại biến ảo thành bốn mươi chín điểm hàn tinh. Chính là tuyệt chiêu nổi danh trong “Bồ Đề Tam Thập Tam Thiên Kiếm”.

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- Hay cho một chiêu Niết Bàn Vãn Sinh!

Mọi người nghe thì kinh ngạc hoảng sợ, đây chính là chiêu nổi danh nhất trong vòng ba mươi năm trở lại đây của Thiếu Lâm Tự, nghe danh đã lâu nhưng đây là lần đầu tận mắt trông thấy. Chỉ nghe một tiếng nhắc nhở vang lên, ba trăm bốn mươi ba điểm hàn tinh bắn thẳng về phía trước. Xoạt một tiếng, ánh nến bị chia thành vô số đốm lửa nhỏ, từ từ tắt đi.

Mọi người ầm ĩ reo hò, thoáng chốc tiếng trầm trồ khen ngợi vang khắp sảnh. Hồ Mị Nhi còn nũng nịu kêu to, đúng là oanh hót yến kêu không ngớt.

Thanh Y Tú Sĩ gật đầu nói:

- Thiếu Lâm Tự có ba người thông qua thử thách, không thẹn với mỹ danh đại phái đệ nhất võ lâm.

Sau đó y quay đầu nhìn mọi người, lại hỏi:

– Còn vị bằng hữu nào muốn bước lên thử sức?

Bỗng nghe một người quát:

- Tránh ra!

Tiếng chưa dứt, một dòng khí mạnh thốc nhanh về phía trước, Thanh Y Tú Sĩ lộ vẻ kinh ngạc, hai chân khẽ dùng lực rồi cơ thể xoay tròn bay lên cao, liền tránh khỏi dòng khí hung mãnh kia. Mọi người đang không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe ngọn nến phát ra xoạt một tiếng, lập tức bị chẻ làm hai nửa đổ trên đất. Trong số các chưởng môn vẫn còn người chưa lên thử chưởng lực, mắt thấy ngọn nến đã bị hủy thì biến sắc không thôi.

Mọi người không biết là ai ra tay, đều lấy làm kinh ngạc. Đã thấy Trác Lăng Chiêu bước ra giữa đài, ngạo nghễ nói:

- Nghe hoài bực mình đã lâu, thật khiến người ta nhàm chán. Bây giờ bổn tọa muốn động gân động cốt, lưu thông huyết mạch, người nào muốn lên chỉ giáo?

Mọi người lạnh lẽo toàn thân. Ngọn nến bị gãy làm đôi, ra là do Trác Lăng Chiêu ra tay, có điều thủ pháp nhanh tuyệt, lại không ai thấy y xuất kiếm ra sao.

Thanh Y Tú Sĩ lắc đầu nói:

- Các hạ sao nóng vội như vậy? Còn chưa định hết thứ tự tranh hùng, quy củ cũng chưa định ra. Trác chưởng môn có thể nào tự tiện tìm người tư đấu?

Ra một chiêu lúc nãy, Trác Lăng Chiêu có ý muốn áp đảo cao thủ có mặt tại đây, giờ mới cười lạnh nói:

- Lão huynh dài dòng quá, xem ra nói hoài cũng mệt rồi phải không. Dù sao ta và ngươi đều đủ tư cách tỷ thí, chi bằng mở trước một hồi sát giới đi!

Thanh Y Tú Sĩ hừ một tiếng, hỏi:

- Các hạ muốn ra tay với ta?

Trác Lăng Chiêu lạnh lùng trả lời:

- Ngươi không có vài chiêu phòng thân, sao dám lôi thôi nửa ngày ở đây? Muốn đánh thì đánh, không đánh thì lui ra!

Thanh Y Tú Sĩ lắc đầu nói:

- Trác chưởng môn sao có thể nói vậy? Ở đây có rất nhiều anh hùng đã qua ải, chẳng lẽ ngươi muốn đánh ngã tất cả để bước qua hay sao? Chức trách của minh chủ là ngăn chặn can qua. Ngươi hại người như vậy, mai này còn tư cách hòa giải phân tranh thế nào?

Mọi người nghe lời này đều gật đầu. Các cao thủ ở đây dựa vào tuyệt học tranh ngôi minh chủ võ lâm. Nếu không cẩn thận một chút, sẽ bị kẻ tâm thuật bất chính cướp mất ngôi vị. Cao thủ chính đạo không muốn nghe theo lời sai khiến của tặc nhân, nghĩ đến đây đều thầm lo lắng.

Trác Lăng Chiêu điềm nhiên nói:

- Ta không muốn sát thương nhiều người, có điều kẻ vọng tưởng đánh bại bổn tọa không thể không chết.

Thanh Y Tú Sĩ lắc đầu nói:

- Các hạ nói lời quá nặng nề rồi. Tại hạ không mang tâm tranh đoạt đệ nhất thiên hạ hay võ lâm minh chủ gì cả. Có điều hành động lời nói của ngươi lại ngang ngược như vậy, thật khó mà khiến cho người ta khâm phục.

Trác Lăng Chiêu nhắm mắt lại, thản nhiên nói:

- Muốn đánh thì đánh, bằng không bớt sàm ngôn đi. Nơi này không phải chỗ để kẻ yếu hèn đặt chân.

Mọi người thấy y cuồng vọng đến vậy, trong lòng vô cùng bất mãn.

Bỗng nghe một tiếng hét to: “Chiến”, sau đó là tiếng nổ lớn vang lên, gạch vỡ bay tán loạn. Một hòa thượng to béo đẩy khách qua một bên, bước ra cười lạnh nói:

- Họ Trác kia! Ngươi còn thời gian gây phiền phức cho người khác sao? Ông nội ngươi chờ ở đây lâu lắm rồi!

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.