Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áp chế thiên hạ

Phiên bản Dịch · 4100 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 7: Áp chế thiên hạ

Hồi 2

Người dịch: Nhóm nguoibantot8

Biên dịch: Riengmotgoctroi

Hai người Tần Lư ở dưới bàng quan xem trò hay, Ngũ Định Viễn trốn trên xà cũng ngưng thần chú ý. Hắn tai nghe Dương Túc Quan mới nói vài câu đã khiến Trác Lăng Chiêu ấm ức ngậm miệng, không khỏi thầm khen trong lòng.

Ngũ Định Viễn đang vui vẻ, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng than thở đậm nỗi chua xót, dường như mang theo niềm ai oán vô tận. Hắn quay sang, đã thấy Diễm Đình đỏ ửng khuôn mặt. Giờ phút này nàng cắn chặt vành môi dưới, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Dương Túc Quan không chớp. Xem ánh mắt chớp động, đôi mày hấp háy đầy vẻ tương tư ái mộ, giống như có kêu đi chết vì Dương Túc Quan, nhất định nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ngũ Định Viễn chợt thấy lạnh lẽo, toàn thân như bị dội nước lạnh:

“Cô này lúc nhìn ta, ánh mắt không hề mong mỏi như vậy… Tại sao tách ra lâu như vậy, nàng lại càng thêm ái mộ Dương lang trung? Chẳng lẽ…Chẳng lẽ đây là nỗi khổ tương tư mà người đời thường nhắc hay sao?”

Xem bộ dạng của Diễm Đình, có thể đoán được mối tơ tình đã mọc rễ trong lòng, muốn nàng quên Dương Túc Quan là vạn lần không thể. Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, trên mặt hiện nỗi cô đơn.

Diễm Đình nghe tiếng thở dài, quay sang thấy vẻ mặt đau khổ của hắn. Nàng lấy làm quan tâm, dịu dàng hỏi:

- Ngũ đại gia, huynh sao vậy?

Khi nói chuyện, cơ thể mềm mại bất chợt nhích lại gần một chút, bộ ngực co dãn đụng phải cánh tay Ngũ Định Viễn. Cơ thể hai người tiếp xúc, nàng lại hồn nhiên không phát hiện điều này, một đôi mắt to chỉ lo lắng nhìn về Ngũ Định Viễn.

Ngũ Định Viễn thấy Diễm Đình không hề tị hiềm bản thân, có điều trong ánh mắt nàng chỉ có sự kính cẩn như đối với bậc trưởng bối. Hắn khẽ lắc đầu, lòng càng thêm phiền muộn, liền nhích người qua một bên tránh thân thể mềm mại kia, nhẹ giọng nói:

- Dương lang trung đang nói chuyện, chúng ta chuyên tâm lắng nghe, không nên bỏ lỡ điều gì.

Diễm Đình nghe lời gật đầu, ánh mắt lại chăm chú nhìn từng động tác của Dương Túc Quan. Ngũ Định Viễn thấy hết tất cả, trong lòng cười khổ: “Ngũ Định Viễn à Ngũ Định Viễn, ngươi không có chuyện gì làm, rảnh rỗi mới đi yêu thích một tiểu cô nương? Ngày xưa ngươi bản lĩnh cỡ nào, giờ đừng tự hại mình nữa được không.”

Nghĩ vậy, hắn lại không kìm được thở dài. Lão nhân bên cạnh đang im lặng, nghe thế liền quay sang cười nói:

- Tiểu tử, ngươi quên mình là chân long rồi sao?

Nói xong, lão vỗ vào vai như muốn khích lệ hắn. Ngũ Định Viễn kinh ngạc rồi đỏ mặt, vội tập trung tinh thần, không dám suy nghĩ miên man nữa.

Trên xà ý loạn tình mê, bên dưới tràn ngập mùi khói lửa. Qua một lúc, Trác Lăng Chiêu hắng giọng một tiếng, nói:

- Dù là ai đại diện cho Thiếu Lâm, hôm nay số mệnh thiên hạ đều do người của Tung Sơn quyết định. Không biết Dương lang trung nghiêng về bên nào?

Đám tân khách rùng mình, đều giương mắt đợi câu trả lời của Dương Túc Quan.

Chỉ thấy Dương Túc Quan vỗ tay cười nói:

- Trác chưởng môn, ngài hỏi ta chuyện này, ta còn muốn hỏi lại ngài mới đúng.

Trác Lăng Chiêu nghe chàng viện cớ, thoáng chốc giận dữ nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

Dương Túc Quan cười nói:

- Trác chưởng môn luôn mồm bảo phải lập võ lâm Minh chủ, tại hạ không biết thực ra vị minh chủ này chấp chưởng cái gì? Quyền hạn ra sao? Lòng ta rất muốn tán thành nhưng ngài lại không nói rõ, ta lấy gì để tin theo đây? Xem Trác chưởng môn võ công cao cường nhưng làm việc qua loa như vậy, ai…. Thật khiến cho tại hạ khó xử.

Trác Lăng Chiêu giận dữ công tâm, tuy vậy vẫn điềm nhiên nói:

- Ngươi nói ta làm việc qua loa? Vậy theo ý của ngươi, làm thế nào mới không qua loa?

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Quyền hạn của võ lâm minh chủ vô cùng trọng đại, sao có thể chỉ định đoạt trong dăm ba câu? Theo ý của tại hạ, chi bằng đầu tiên viết ra một quyển “Võ lâm minh chủ quyền chưởng điển luật”, phân thành bốn chương gồm: chấp chưởng bổ nhiệm miễn nhiệm và thưởng phạt. Sau khi viết xong, trưởng lão các phái sẽ thẩm duyệt qua một lần. Chờ các bên đều nhất trí đồng ý, chúng ta lập tức triệu tập quần hùng thiên hạ ra quyết định cuối cùng.

Dương Túc Quan làm quan nhiều năm, ngày thường có trách nhiệm tới lui xử lý công văn, nếu muốn dùng quy củ luật lệ đối phó với Trác Lăng Chiêu, phải nói là dùng dao mổ trâu đi giết gà.

Các vị khách nghe lễ nghi phiền phức, ai nấy đều nổi da già, một người hỏi:

- Chuyện này phải làm bao lâu mới xong?

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Bản phác thảo, tại hạ có thể giúp một tay. Đại khái tốn chừng một năm. Sau khi viết xong, công văn chuyển tới chuyển lui giữa các phái, tốn thêm một năm. Chưởng môn tám phái, mỗi người mất một năm ghi chép phê bình lên giấy, cũng phải tốn tám năm nữa. Chắc khoảng mười năm sau, có thể mời quần hùng hội họp. Nhưng nếu chưởng môn các phái còn chưa thống nhất, lại phải triệu tập giải quyết, khi đó thời gian sẽ kéo dài hơn nữa.

Mọi người nghe nói tới mười năm sau mới có thể mở đại hội, ai nấy đều biến sắc, đám người Liễu môn thì cười ha hả, vỗ tay rầm rầm.

Trác Lăng Chiêu biết Dương Túc Quan có ý trì hoãn, thoáng chốc giận dữ muốn điên. Có điều trước mặt quần hùng, không thể một kiếm giết chết đối phương, liền tức đến không ngừng thở dốc. Người của Côn Luân thấy chưởng môn như vậy, sao có thể nhẫn nại? Tiền Lăng Dị lớn tiếng rít gào:

- Cái thứ trẻ ranh mà cũng dám đứng ra nói chuyện, mau mau cút cho ta!

Dương Túc Quan thấy đám người Côn Luân không ngừng ầm ĩ, lắc đầu thở dài nói:

- Trác chưởng môn, môn hạ của ngài muốn ta cút xuống núi, ngài nói thế nào đây? Chẳng lẽ thật muốn Thiếu Lâm rời khỏi võ lâm? Nói thế nào, chuyện thiên hạ không qua được một chữ “Lý”. Võ công của các hạ tuy cao nhưng lời ăn tiếng nói của môn nhân quý phái lại không thể phục chúng. Dù ngài có làm võ lâm minh chủ, cũng chỉ là vô dụng.

Mọi người nghe lời lẽ không hề có một chữ thô tục, lại có thể khiến môn nhân Côn Luân bừng bừng tức giận, ai nấy đều thầm bội phục trong lòng.

Linh Chân cười to nói:

- Nói rất hay! Kiếm thần võ công đệ nhất thiên hạ, nhân phẩm cũng là thiên hạ đệ nhất rắm!

Những lời này, Phương Tử Kính đã dùng bỡn cợt Trác Lăng Chiêu, bây giờ Linh Chân lại mượn dùng thêm một lần.

Tiễn Lăng Dị cuồng nộ công tâm, mắng:

- Cái tên lừa trọc, không đánh rắm cũng không ai bảo ngươi bị câm!

Linh Chân cự lại:

- Mẹ ngươi mới đánh rắm! Hạng không bằng heo chó cũng dám đứng ở đây la lối sao!

Hai người ồn ào mắng chửi nhau. Tiền Lăng Dị mở miệng toàn những câu chợ búa thì không nói. Linh Chân là một trong Tứ đại Kim Cương mà cũng ăn nói thô tục như phường vô lại. Đám tân khách nghe thì kinh ngạc đến nói không nên lời.

Bỗng nghe một thanh âm kiều mị vang lên:

- Đừng ồn ào nữa. Dương lang trung còn chưa nói xong, các ngươi cãi cọ làm gì?

Tiền Lăng Dị nghe thanh âm dịu dàng rúng động tâm can, vội nhìn lại về hướng đó. Thấy một nữ nhân tà mị đứng bên sảnh, chính là yêu nữ vô sỉ Hồ Mị Nhi. Vẻ mặt thị đầy ái mộ cùng quyến luyến, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Dương Túc Quan. Diễm Đình trốn trên xà nhà, mắt thấy Hồ Mị Nhi tình tứ nhìn Dương Túc Quan, thù mới hận cũ tất cả bốc lên. Nàng nhớ đến cảnh sư thúc chết thảm, không khỏi oán hận nói:

- Lại là ả yêu nữ vô sỉ đó!

Ngũ Định Viễn thấy vẻ mặt thống hận của nàng, trong lòng thầm ngủ: “Ta nên nghĩ biện pháp giúp cô này diệt trừ Hồ Mị Nhi báo thù.”

Hồ Mị Nhi thấy Dương Túc Quan nhìn về mình, liền dịu dàng nói:

- Dương lang trung, hai ta đã lâu không gặp. Nô gia rất nhớ chàng!

Mọi người biết Hồ Mị Nhi là nhân mã của Giang Sung, nghe thị nói thế thì ngạc nhiên. Lại không thấy Giang Sung có biểu hiện gì, chắc cũng biết Hồ Mị tính tình phóng đãng, ngay cả y cũng quản không nổi.

Nghiêm Tùng thấy Dương Túc Quan ăn nói lợi hại, đánh cho Trác Lăng Chiêu không hề có sức chống đỡ, liền tranh thủ lúc này bước lên giải vây. Hắn thấy Hồ Mị Nhi có vẻ ái muội nhìn Dương Túc Quan, phút chốc lấy chuyện này làm mũi dùi, thở dài nói:

- Nhìn không ra, Dương lang trung còn trẻ mà đã giao du bằng hữu khắp thiên hạ, còn kết bạn với Bách Hoa tiên tử của chúng ta nữa, ai…. Thật sự là khó được!

Lời này quả là âm độc, một chiêu đẩy hai người ngồi chung thuyền. Quả nhiên tân khách trong sảnh thì thào nghị luận. Bách Hoa tiên tử lại rất vui vẻ, cười dài nhìn Dương Túc Quan với dung mạo quyến rũ, vẻ mặt ngây thơ.

Hồ Mị Nhi liếc mắt đưa tình cho Dương Túc Quan, bốn người Liễu môn chứng kiến thì lộ thần thái khác nhau. Ngũ Định Viễn mày nhíu mặt nhăn, Tần Trọng Hải cười mắng không ngớt, Lư Vân thì ngơ ngác không hiểu. Dương Túc Quan lại là tay già đời trong chốn tình trường. Chàng hắng giọng một tiếng, lập tức ổn định trở lại.

Trác Lăng Chiêu điềm nhiên nói:

- Dương lang trung, đừng bày vẻ quan trường ở đây nữa. Người trong giang hồ một lời nặng ngàn vàng. Đã nói là làm, có tán thành chuyện lập Minh chủ võ lâm hay không, mau một lời quyết định đi.

Dương Túc Quan cười nói:

- Nếu Trác chưởng môn thành tâm như vậy, tại hạ không thể không trả lời.

Chàng quay sang Thanh Y Tú Sĩ, thở dài nói:

– Vừa rồi được nghe cao kiến của các tiền bối cao nhân. Có vị đồng ý chuyện lập minh chủ, lại có vị lại phản đối. Tại hạ cân nhắc kỹ lưỡng, cảm thấy hai bên đều có lý lẽ riêng. Nếu tại hạ theo ý của Thanh Y chưởng môn, nhất định sẽ đắc tội đồng đạo. Còn nếu tại hạ theo ý các chưởng môn khác, chắc chắn sẽ khiến Thanh Y chưởng môn đau lòng. Ai…Thật khó quyết định!

Trên mặt Trác Lăng Chiêu chợt lóe thanh khí, nói:

- Dương lang trung nói chuyện thật khó hiểu, trái đẩy phải đưa, rốt cuộc có ý lập minh chủ hay không?

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Trác chưởng môn không cần nóng vội. Lúc nãy tại hạ đã nói, lập minh chủ hay không còn phải xem quyền chấp chưởng thế nào. Chỉ cần Trác chưởng môn đồng ý với thỉnh cầu của tại hạ, như vậy sẽ dễ dàng nói chuyện.

Trác Lăng Chiêu nhớ đến sở trường của Dương Túc Quan là viện cớ đưa đẩy. Sắc mặt y hơi đổi, hỏi:

- Không phải lại thỉnh cầu thảo quy tắc chung đó chứ?

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Không cần, chỉ cần Trác chưởng môn đồng ý một chuyện, tất cả đều có thể đàm phán.

Trác Lăng Chiêu sợ đủ loại quái chiêu của đối phương, lập tức ho khan một tiếng, nói:

- Chỉ cần đừng làm bộ làm tịch quan trường, không gì không thể đồng ý.

Dương Túc Quan thu lại vẻ tươi cười, gật đầu nói:

- Trác chưởng môn khoái nhân khoái ngữ, tại hạ ở đây đa tạ trước.

Chàng dồn khí đan điền, cất cao giọng nói:

– Chỉ cần Trác chưởng môn thề rằng, mai này quần hùng đã quyết định ai là minh chủ, chưởng môn đều nguyện ý theo lệnh hành động, chấp hành nghiêm chỉnh thưởng phạt, lệnh ban ra như núi. Nếu chưởng môn làm được điều này, ta sẽ là người đầu tiên tán thành việc lập ngôi minh chủ. Không biết ý của chưởng môn thế nào?

Nghe ý Dương Túc Quan quả thật muốn lập một minh chủ võ lâm có thực quyền rõ ràng. Đám tân khách có mặt không ngờ nổi, đều ồ lên một tiếng. Trác Lăng Chiêu cũng ngạc nhiên không thôi, còn tưởng rằng Dương Túc Quan chắc chắn phản đối, nào biết mở miệng tán thành, còn muốn khuếch trương quyền hạn của minh chủ, thật là ngoài ý muốn.

Các chưởng môn nhìn nhau, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng. Ai nấy đều suy tính lợi hại trong này.

Linh Định cũng không ngờ nổi Dương Túc Quan lại tán thành, liền đánh mắt về phía chàng. Dương Túc Quan lại như không thấy, chỉ nhìn Trác Lăng Chiêu chờ đợi câu trả lời.

Trác Lăng Chiêu xưa nay tự phụ, dù Dương Túc Quan có rắp tâm khác, y cũng không coi vào đâu, liền mỉm cười nói:

- Khó được Dương lang trung hiểu lý lẽ như vậy, bổn tọa đa tạ. Nếu Thiếu Lâm không phản đối, chúng ta bắt đầu đề cử minh chủ thôi.

Y quay sang cười với Ninh Bất Phàm:

– Làm phiền các hạ đợi thêm một chút, chờ định xong ngôi minh chủ, thoái ẩn cũng không muộn.

Ninh Bất Phàm một bộ khúm núm, cúi đầu vâng dạ liên tục. Lư Vân ở bên này buồn bực, kéo áo Tần Trọng Hải hỏi:

- Thực ra Dương lang trung có chủ ý gì? Sao giống như đi giúp Trác Lăng Chiêu vậy?

Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:

- Dương lang trung nói lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi. Ngày thường hắn luôn chọn đường hiểm, chỉ mong đừng làm hỏng chuyện.

Tần Trọng Hải hiểu rõ trong lòng. Xem xét quần hùng dự hội hôm nay, có thực lực tranh ngôi võ lâm minh chủ này, ngoài Cửu Châu kiếm vương ra, chỉ còn mấy người Linh Định, Trác Lăng Chiêu, Ninh Bất Phàm. Ninh Bất Phàm mang ý thoái ẩn, sư phụ của y sớm coi thường hư danh, không màng thế sự. Như vậy chỉ còn Linh Định và Trác Lăng Chiêu là có tâm tranh chấp. Chỉ cần Linh Định có thể đánh bại Kiếm Thần, từ nay Tung Sơn Thiếu Lâm có thể ngồi lại ngôi vị Minh chủ võ lâm. Dương Túc Quan giống như tràn đầy nhiệt huyết, thật ra là đang tính toán cho sư môn.

Lư Vân hiểu được nguyên do, kinh hãi thầm nghĩ: “Kế sách này của Dương lang trung quả là hiểm. Võ công của Trác Lăng Chiêu rất cao, không chắc Linh Định đại sư sẽ tất thắng. Nếu Thiếu Lâm thua trận này, chẳng lẽ để võ lâm rơi vào miệng cọp hay sao?”

Có điều hắn từng thấy qua cách hành sự của Dương Túc Quan, người này luôn tính trước làm sau, nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin kia, nhất định đã có mưu kế, tuyệt không có chuyện giúp không cho Trác Lăng Chiêu.

Mọi người đang châu đầu ghé tai bàn luận, trong phái Điểm Thương bước ra một người. Người này mặc đạo bào, bộ dạng thanh kiện, quần hùng nhận ra là Ngọc Xuyên Tử trong Điểm Thương Thất Hùng. Chỉ nghe hắn nói:

- Mọi người nói nhiều như vậy, tất cả đều có lý riêng nhưng chín người mười ý, không biết chọn ra võ lâm minh chủ thế nào? Chẳng lẽ phải dùng đến hình thức rút thăm?

Trác Lăng Chiêu cười lạnh nói:

- Nếu là võ lâm minh chủ, nhất định phải có võ công phục chúng, chúng ta không ngại thì ra tay tỷ thí.

Lời này vừa ra, toàn trường trở nên hưng phấn, phút chốc ai nấy đều kêu to:

- Luận võ đoạt soái! Luận võ đoạt soái!

Nguyên Dịch nghe mọi người hò hét, chỉ thở dài nói:

- Nếu thật sự muốn luận võ, khách có mặt ở đây tới cả hơn ngàn vị. Chỉ sợ bị thương hơn phân nửa, sao có thể được?

Hình Huyền Bảo nói:

- Nguyên Dịch sư huynh lo lắng cũng đúng, để tránh sát thương quá nhiều, các phái cử một người ra tỷ thí là tốt nhất.

Linh Định dù không muốn lập minh chủ nhưng lửa cháy đến nơi, không còn cách nào ngăn chặn nữa. Lão chắp tay, thở dài nói:

- A di đà phật, trời cao có đức hiếu sinh. Các vị muốn tỷ thí thế nào cũng được, quan trọng là không thể sát sinh.

Mọi người ngươi một lời ta một câu, không ngừng tranh luận. Ai cũng có ý kiến riêng. Ninh Bất Phàm thấy thì thở dài khuyên:

- Võ lâm minh chủ, thiên hạ đệ nhất. Chư vị không biết loại hư danh đó nặng gánh đến thế nào sao! Tại hạ xin khuyên một câu, quên mấy thứ phiền não đó đi là tốt nhất.

Những người có dã tâm nghe lời này, đều cười lạnh nghĩ thầm: “Ninh Bất Phàm quả là lòng dạ hẹp hòi. Hắn muốn thoái ẩn, còn không buông tay để người khác đảm đương ngôi vị võ lâm đệ nhất. Trong thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy.”

Mắt thấy mọi người xôn xao, không tìm được cách tỷ thí thỏa đáng, chợt nghe một thanh âm vang lên:

- Nếu Tung Sơn Thiếu Lâm không phản đối việc lập minh chủ, bây giờ thất phái cùng đồng lòng. Cửu Hoa Sơn chúng ta sẽ theo bước, mưu cầu phúc phần cho thiên hạ.

Mọi người quay đầu nhìn lại, đương nhiên là chưởng môn Cửu Hoa Sơn Thanh Y Tú Sĩ lên tiếng. Trác Lăng Chiêu ha hả cười nói:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thanh Y chưởng môn quả nhiên thông hiểu.

Thanh Y Tú Sĩ không để ý đến Kiếm Thần, lại kính cẩn nói:

- Võ lâm minh chủ mai này chỉ huy quần hùng, trong tỷ thí không thể sát thương quá nhiều, tránh sinh oán hận. Tại hạ bất tài nhưng cũng xin đưa ra một biện pháp, đầu tiên có thể tránh uy hiếp sinh mệnh nhiều người, thứ hai có thể tiết kiệm thời gian.

Lúc trước y cực lực phản đối chuyện lập minh chủ. Có điều giờ ván đã đóng thuyền, chỉ có thể thuận theo mà làm, tận lực giảm bớt sát thương. Mọi người biết Thanh Y Tú Sĩ thông minh tuyệt đỉnh, ai ai cũng im lặng, dỏng tai chờ nghe.

Thanh Y Tú Sĩ nói:

- Theo tại hạ tính toán, ở đây có mặt tám phái mười bảy môn cùng hơn ba mươi bang hội. Nếu mỗi phương cử một người ra tỷ thí, ít nhất cũng phải đấu tới mấy chục trận. Như vậy tiêu hao rất nhiều sức lực, chỉ sợ mất một tháng cũng chưa xong.

Mọi người nghe đều gật đầu. Thanh Y Tú Sĩ thấy vậy tiếp tục nói:

- Hôm nay, nếu dùng võ học phân cao thấp. Theo tại hạ, không ngại thì đặt ra một cửa thử thách ban đầu. Ai thông qua cửa này mới có đủ tư cách khiêu chiến, như vậy số lượng người tham gia sẽ giảm, đồng thời tránh khỏi sát thương quá mức.

Mọi người lớn tiếng hỏi:

- Cửa thử thách gì? Thi thố cái gì sao?

Thanh Y Tú Sĩ gật đầu nói:

- Cho dù hỏi không trúng, cũng không còn xa lắm.

Chỉ thấy y tung người nhảy lên, thân hình phất phơ bay tới giữa sảnh. Từ chỗ ngồi đến nơi đó chừng hơn mười trượng, ai ngờ không cần rơi xuống đất mượn lực, chỉ nhẹ nhàng như cánh chim bay qua.

Cửu Hoa Sơn lấy khinh công nổi tiếng hậu thế, mọi người cửu ngưỡng đã lâu, giờ tận mắt chứng kiến khinh công nhẹ nhàng bay ngang trời thế này, đám tân khách vẫn hoảng sợ kêu thành tiếng, thầm nghĩ: “Nếu dựa vào khinh công để phân định, nhất định Thanh Y Tú Sĩ được coi là thiên hạ đệ nhất, độc bộ võ lâm.”

Đám người Ninh Bất Phàm, Trác Lăng Chiêu thấy khinh công rợn người cỡ này, trong lòng đều âm thầm hãi dị.

Thanh Y Tú Sĩ rơi xuống giữa sảnh, quay lại chắp tay với Ninh Bất Phàm, nói:

- Xin quý phái lấy ra nến đỏ dùng trong đạo quán, tại hạ muốn mượn dùng một lát.

Ninh Bất Phàm không đáp, chỉ nhìn về phía Tô Dĩnh Siêu. Tô Dĩnh Siêu liền hiểu ý sư phụ. Nhớ đến mình đã mang thân phận chưởng môn, hắn lập tức hắng giọng một tiếng, tiến lên nói:

- Chư vị cao hiền đến tệ sơn đề cử minh chủ, thân là chủ nhân Hoa Sơn Ngọc Thanh Quan, ta đương nhiên phải tương trợ.

Nói xong lập tức sai người đi lấy nến. Tân khách nghe lời lẽ khéo léo, có vài phần phong thái chưởng môn, trong lòng đều nghĩ: “Xem ra tầm mắt Ninh Bất Phàm thực rộng rãi. Đứa nhỏ này bây giờ tuy chưa thành khí, nhưng mai này luyện võ thành thục, dựa vào tài cán cơ trí hơn người, nhất định Hoa Sơn sẽ lấy lại uy danh.”

Chỉ một lúc, người của Hoa Sơn khiêng ra một ngọn nến lớn đủ một người ôm, để ở giữa sảnh. Tô Dĩnh Siêu nói:

- Ngọn nến này, tệ phái thường sử dụng trong ngày lễ tết, không biết có hợp ý tiền bối hay không?

Thanh Y Tú Sĩ gật gật đầu nói:

- Được, cây nến lớn như vậy, người ra sân tranh đấu sẽ ít hơn.

Tô Dĩnh Siêu ngạc nhiên hỏi:

- Lời của tiền bối là sao?

Thanh Y Tú Sĩ không đáp mà chắp tay nói:

- Nhờ chư vị đốt lửa cho.

Môn nhân Hoa Sơn theo lời châm nến, thoáng chốc ánh lửa bùng lên. Giờ đã là sau giờ ngọ, ánh sáng lập tức chiếu lên những chỗ ngồi âm u khắp phòng.

Thanh Y Tú Sĩ đứng vững vàng cách ngọn nến chừng một trượng, quát khẽ:

- Mời chư vị xem cho.

Y hạ mã bộ, hít một hơi chân khí. Song chưởng kết hợp, dùng sức đẩy về phía trước. Đám người chỉ cảm thấy một cơn gió lớn thổi qua mặt. Một dòng khí mạnh vô hình tụ lại, quét về phía cây nến. Thoáng chốc ánh lửa lay động rồi khói nhẹ bốc lên, ngọn nến đã bị chưởng phong của Thanh Y Tú Sĩ đánh tắt.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Thiên Hùng của Tôn Hiểu Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.