Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Đế ?!

1607 chữ

''Dám giết đệ tử bổn tọa, hảo....hảo một cái Long Gia...'' Bà Lão thanh âm trầm thấp đến cực điểm, nói.

''Đã hai bên đồng ý sinh tử bất luận cớ sao tiền bối lại thất ước ?'' Long Trường Sơn ngữ khí trêu chọc hỏi ngược lại.

''Một cái nho nhỏ Long Gia cũng muốn chống đối lại bổn tọa, quả là muốn chết !! Hôm nay bổn tọa phải diệt đi Long Gia mới hả được cơn tức này !!'' Bà Lão đã sống mấy ngàn năm rồi nên cũng không bị lời lẽ đúng đắn của tộc trưởng mà nghĩ lại cái sai của mình, trái lại càng đổ lỗi cho Long Gia không biết lớn nhỏ, Tiêu Thần nghĩ Thiên Quốc Chi Chủ quả thật chẳng khác gì cường đạo thổ phỉ. ''Thiên Binh Quỷ tướng, triệu hồi !!'' Bà Lão bóp nát một cái lệnh bài, lệnh bài vỡ vụn rồi tụ lại thành một cái cổng khổng lồ trên bầu trời.

Cánh cổng khổng lồ trên bầu trời đột nhiên mở toang ra, hàng ngàn hàng vạn binh lính tướng sĩ từ trong cánh cổng tuôn trào ra, tu vi chưa tới Hóa Thần kỳ binh sĩ thì nhảy xuống mặt đất bao vây xung quanh Long Gia , còn tu vi từ Hóa Thần kỳ trở lên thì đứng bao phủ cả bầu trời, số lượng không đếm hết được. ''Hôm nay đồ diệt Long Gia !!'' Bà Lão cao ngạo đứng trên cửu thiên nhìn xuống Long Gia nhỏ bé, kiêu ngạo nói.

''Chả lẽ hôm nay là ngày tàn của Long Gia sao ?'' Nhiều tộc nhân hai mắt ướt đẫm bi thương nói khi nhìn thấy trận thế của Thiên Quốc to lớn đến dọa người.

''Tộc trưởng, chúng ta phải làm sao đây ?'' Nhiều trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng xoay người sang Long Trường Sơn, nói.

Tiêu Thần nhìn trận thế của Thiên Quốc to lớn như thế, trong lòng hối hận khi giết Yên Nhi, hắn đi đến Long Trường Sơn, đột nhiên quỳ xuống, lạnh lùng nói : ''Tiêu Thần sai rồi, Tiêu Thần có lỗi với liệt tổ liệt tông Long Gia !!'' ''Không sao, con làm tốt lắm !!'' Long Trường Sơn hiền từ đáp, vẻ mặt lão bình thản nhìn Thiên Quốc chúng nhân, khẽ liếc sang bà lão, cất giọng không vui không buồn, nói:

''Thật là muốn động thủ sao ?''

Bà lão nghe Long Trường Sơn bình thản đáp, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an, nhưng lão vẫn áp chế cảm giác đó, khinh miệt nhìn Long Trường Sơn, hung ác nói: "Đụng đến Thiên Quốc ta một người, diệt ngươi cửu tộc !!''

''Hảo một lời lẽ bá đạo hung hăng càn quấy !! Đừng tưởng Long gia ta là quả hồng mềm mà muốn nắn muốn bóp !!'' Long Trường Sơn đôi mi khẽ nhíu, khó chịu nói. '' Bổn tọa xem Long Gia ngươi là quả hồng mềm thì sao ? '' Bà Lão được thế càng lấn tới, nói.

Long Trường Sơn không đáp, từ tốn đi đến bức tượng Long Gia thủy tổ, Long Đế Long Chân Nhân, đột nhiên lão quỳ xuống dưới bức tượng, cất giọng cung kính, hô to, thanh âm chấn động trời cao. ''Thỉnh Long tổ xuất quan…!''

Những trưởng lão, tộc nhân của Long Gia đang ngưng trọng cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu sinh tử, sau khi nghe được thanh âm của liền quát to.

''Thỉnh Long tổ xuất quan….!''

Trong Long Gia Cốc mấy ngàn tộc nhân, mấy trăm trưởng lão, mấy trăm ngàn người đều là thế lực phụ thuộc của Long Gia đều quát to lên.

]

Trên chục vạn tu giả đều hô to, thanh âm hội tụ thật sự là rung động khiến cho đám mây trên vòm trời đều hóa thành nát bấy.

Bấu trời một màu xanh lam, tựa hồ như không có bất kỳ thứ gì ngăn cản thanh âm liên tiếp vang cao mãi đến phía cuối chân trời.

Bà Lão thần sắc đắc ý nhìn Long Gia chúng nhân như con kiến nằm trong rọ chờ mình giết, lúc này đột nhiên nghe được Long Trường Sơn hô to một tiếng nên thần sắc liền cả kinh.

Long tổ sao?

Long tổ không phải là năm trăm năm trước đã chết sao ?''

Long Trường Sơn lại gọi Long đế xuất quan sao, đây là cái tình huống gì vậy chứ? Bà Lão thật sự chấn kinh!

Chẳng lẽ --? Đây mới là nội tình của Long Gia hay sao?

Long Trường Sơn quỳ lạy bái lễ bức tượng của Long Chân Nhân.

Thần sắc của lão rất thành kính, trong miệng đọc:

- Thỉnh Long tổ xuất quan….

Bà Lão ngự không đứng ở trên bầu trời nhìn về phía bức tượng Long Chân Nhân, lông mi hơi nhíu.

Long Trường Sơn tựa hồ như đang tiến hành một loại nghi thức cổ xưa, bức tượng nguyên vốn là đang u ám nhưng hiện tại lại bắt đầu sáng lên.

Phanh -- Đột nhiên có một tiếng bạo vang lên truyền đến từ chỗ sâu trong bức tượng.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về bức tượng Long Chân Nhân, tò mò, kiêng kỵ, sỡ hãi ánh mắt đều có.

Chỉ thấy bức tượng đột nhiên nổ tung, bên trong có một đạo nhân ảnh chạy ra ngoài.

Đây là một thanh niên mặc hắc bào, tuổi chừng hai mươi, dáng người không tính là cao lớn, không cao đến một mét tám nhưng cả người đã có một cổ khí thế không gì có thể so sánh được.

Hai tròng mắt lúc mở lúc đóng, lưu quang chớp động tựa hồ như là đều thu hết cả thiên hạ vào trong mắt.

- ''Long tổ thật xuất quan rồi….! Ta ở trong tàng thư các có thấy một bức họa của Long tổ, y hệt thanh niên này.'' Một vị trưởng lão lớn tiếng nói.

Tộc nhân, trưởng lão Long Gia đều hưng phấn mà rống to.

Long Trường Sơn thần sắc tràn ngập hưng phấn cùng kích động, cúi đầu với người thanh niên mặc hắc y phía trước, nói:

'' Lão tổ tông, Long Gia đã gặp phải tai họa ngập đầu nên thỉnh lão tổ tông viện trợ.''

Thanh niên mặt hắc y này chính là Long tổ Long Chân Nhân, gật đầu nhìn Long Trường Sơn, nói :

''Hậu nhân của ta, ngươi đã kêu ta xuất quan cũng chính là Long Gia gặp đại nạn, ta sẽ giúp các ngươi vượt qua lần này !!''

Một lời vừa thốt ra thì ánh mắt của Long Chân Nhân đột nhiên trở nên mãnh liệt, một cổ lực lương khủng bố đột nhiên bạo phát ra, hư không bốn phía tựa hồ như không thể chịu nổi nên đã sinh ra vết nứt như gương mặt bình thường bị phá hư.

Khoảng cách mà Long Chân Nhân đứng chỉ cách chỗ bà lão đứng hai mươi dặm mà thôi, đó chính là khoảng cách gần nhau nhất.

Vậy nên ánh mắt đầu tiên của Long Chân Nhân dĩ nhiên là chăm chú nhìn vào trên người Bà Lão.

Trời xanh vô tận phía trên, ở bên ngoài vô tận hư không có một thế giới, thống ngự vạn giới -- Tiên giới.

Giờ phút này ở một chỗ trên Tiên giới có một người mặc áo đen giống Long Chân Nhân như đúc ngồi ở trên một vương tọa cao vạn trượng, ánh mắt chớp động.

Long Chân Nhân năm trăm năm trước thật ra không chết, mà là hắn chạy trốn khỏi cừu nhân nên bày ra tin tức bản thân chết để cừu nhân không làm hại Long Gia, còn hắn thì trốn khỏi Việt Cổ vị diện, tiến vào Tiên Giới.

Năm trăm năm thương hải tang điền, lão bây giờ cũng không là một kẻ chạy trốn cừu nhân mà phải bỏ đi gia tộc như trước nữa, mà là một trong cường giả trên Tiên Giới, là hoàng đế của một Tiên Quốc, địa vị cao cao tại thượng.

Long Chân Nhân ở dưới hạ giới chính là là hắn, dùng tuyệt thế bí thuật dùng tinh huyết của hắn biến thành, cũng chính là bản thân hắn, trước khi chạy ra khỏi tiên giới hắn đã để lại ở hạ giới bảo vệ Long Gia cơ nghiệp vĩnh hằng .

Giờ phút này những chỗ mà ánh mắt mà Long Chân Nhân dưới hạ giới nhìn thấy đều hiển lộ ra trước mắt hắn, giống như là hắn tận mắt nhìn thấy vậy.

Sở dĩ nói Long Gia hậu nhân vào thời thế nguy cấp mới triệu hồi hắn là hắn sợ cừu nhân không tìm thấy bản thân, nghe tin lão xuất hiện sẽ đến diệt sạch Long Gia.

Nhưng giờ, cừu nhân đã bị hắn chính tay giết chết ở Tiên Giới rồi, nên hắn cũng không cố kỵ nên, hắn muốn thị uy một lần !!

''Phạm Long Gia, diệt sạch !!''

Long Đế ngồi trên cửu ngũ vương tọa, ánh mắt xuyên thấu vô tận không gian, nhàn nhạt nói.

''Phạm Long Gia, diệt sạch !!''

Đột nhiên có một đạo thanh âm khổng lồ từ trên không trung vang lên, Chúng cường giả cảm giác âm thanh này tựa hồ như từ tận cùng hư không gian xuyên thấu đến, không có bất kỳ vật gì thứ gì có thể ngăn cản được.

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.