Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuyền cập bến Cửu Giang (2)

Phiên bản Dịch · 2023 chữ

Y chỉ có tám mươi ngàn quân đội, không có khả năng phân bố trên phạm vi rộng như thế. Giống như quận Ba Lăng và Trường Sa ở phía nam, cũng chỉ có hai ngàn quân trú đóng, một chút quân đội gọi là tượng trưng mà thôi. Mà mặt khác, quận Thanh Giang, quận Nguyên Lăng, quận Võ Lăng cũng không có quân đội đóng giữ.

Lý Hiếu Cung cầm một lá cờ màu đỏ lên, cắm ở vị trí huyện Nghi Xương. Trước tiên y tạm thời xem như huyện Nghi Xương đã mất vào tay quân Tùy. Lúc này, Lý Hiếu Cung thấy được thành An Thục và trấn Kỳ Đình và cầu treo bằng dây cáp ở giữa. Y suy tư một lát.

Thực ra thì từ cây cầu treo này có thể thấy được dụng ý chiến lược của Dương Nguyên Khánh khi cướp lấy quận Di Lăng. Nếu hắn muốn tấn công quận Nam từ phía tây vậy thì tất nhiên hắn sẽ không hủy cây cầu treo này, bọn họ không thể tự chặt đứt con đường của mình.

Còn nếu ý đồ chiến lược của Dương Nguyên Khánh là tiến quân vào Ba Thục, vậy thì nhất định quân Tùy sẽ hủy cây cầu treo bằng dây cáp này.

Nghĩ vậy, Lý Hiếu Cung lập tức hô to:

- Người đâu!

Hai tên thân vệ bước nhanh vào trong phòng, khom người nói:

- Thỉnh Điện hạ phân phó.

- Chuyển mệnh lệnh của ta đến Lâm Đô úy, lập tức phái người đến trấn Kỳ Đình kiểm tra tình trạng của cầu treo bằng dây cáp. Nhất định phải hồi báo trước bình minh ngày mai.

- Tuân lệnh!

Hai gã thân vệ thi lễ, xoay người lui xuống. Lý Hiếu Cung lại chắp tay sau lưng đứng trước sa bàn. Hiện tại quân Tùy còn trong quá trình tiến xuống phía tây, nhất thời chiến dịch còn chưa nổ ra. Mấu chốt bây giờ là ở phía triều đình, không biết triều đình có thể phái tới bao nhiêu viện quân?

Lúc này, trong lòng Lý Hiếu Cung tràn đầy chờ đợi viện quân…

Ánh sáng phản chiếu trên mặt sông rộng mênh mông. Xa xa, bầu trời và mặt nước cùng một màu, từng đám mây trắng giống hệt như những ngọn núi mọc lên từ mặt nước xanh biếc. Nơi này là đoạn sông Trường Giang thuộc cảnh nội quận Cửu Giang. Một đội tàu do gần năm trăm chiếc thuyền biển tạo thành đang rẽ sóng tiến về phía tây.

Buồm lớn được kéo lên, mượn sức gió đông, hăng hái vượt sóng. Rời khỏi quận Cửu Giang, đoàn thuyền chỉ còn cách huyện Bồn Thành do quân Tùy chiếm lĩnh không xa.

Xuất phát từ kho Giang Dương, hơn ngàn thuyền lớn của quân Tùy chia làm hai đường, một đội dọc theo kênh Thông Tế lên phía bắc đến Lê Dương, đem hai trăm ngàn thạch lương thực và lượng lớn vật tư vận chuyển đến kho Lê Dương. Thế tử Dương Ninh cũng đi theo đội tàu lên phía bắc, trở về Thái Nguyên.

Một đội tàu khác do Dương Nguyên Khánh thống lĩnh, trong thuyền là mười ngàn kỵ binh, vận chuyển ba trăm ngàn thạch lương thực và lượng lớn cỏ khô cùng vũ khí, những thứ này được đưa tới Kinh Tương, dùng để trợ giúp chiến dịch Kinh Tương. Mục tiêu của hắn chính là quận Giang Hạ. Lập một trụ sở hậu cần để tiếp tế cho chiến dịch tại huyện thành Giang Hạ.

Trên chiếc thuyền đầu tiên, Dương Nguyên Khánh đang đứng trên mũi thuyền, chắp tay sau lưng nhìn về mặt sông ở phía xa. Mấy trăm con cò trắng bay lượn xoay quanh mặt sông, toàn bộ mặt sông hiện lên một màu xanh biếc tự nhiên, nước sông trong vắt, từ xa nhìn lại giống như một khối bảo thạch màu xanh lục. Trời xanh nước biếc, đây chính là Trường Giang của Đại Tùy.

- Điện hạ, phía trước chính là huyện Bồn Thành rồi, còn có mười dặm nữa thôi.

Một thân binh chỉ vào chấm đen nhỏ ở phương xa. Bầu trời quang đãng, tầm nhìn cực xa, có thể mơ hồ nhận ra hình dáng một tòa thành trì ở phía xa.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Dừng lại ở huyện Bồn Thành một canh giờ!

Hắn cần gặp Thái thú quận Cửu Giang một chút, trấn an vị quan địa phương này. Đây là việc rất trọng yếu, hắn không chỉ muốn trấn an Giang Nam mà còn muốn đồng thời trấn an quan viên các quận ven bờ Trường Giang.

Thật ra còn có quận Dự Chương, quận Nghi Xuân, quận Lư Lăng, quận Lâm Xuyên, quận Bà Dương, những châu quận này không giáp với Trường Giang, chỉ có thể để Sầm Văn Bản thay hắn đi trấn an.

Dương Nguyên Khánh lại chuyển suy nghĩ sang Vương Quân Khuếch. Theo thời gian y đi, hẳn là đã đến quận Di Lăng rồi. Không biết là y có thể cướp lấy huyện Nghi Xương hay không, việc này có quan hệ trọng đại đến kế hoạch chiến lược cướp lấy Ba Thục.

Nếu không thể cướp được huyện Nghi Xương, vậy thì quân Đường có thể xuôi nam, rút lui về Ba Thục, đây tuyệt đối là tình huống mà Dương Nguyên Khánh không muốn xảy ra nhất. Nếu chuyện này xảy ra, vậy thì sau khi kết thúc chiến dịch Kinh Tương, hắn chỉ có thể cường công Hán Trung, bám chặt Hán Trung, ngăn cản ý đồ dời đô đến Ba Thục của Lý Uyên.

Nhưng địa thế Hán Trung hiểm yếu, hơn nữa lại có một người thiện chiến như La Nghệ trấn thủ, quân Tùy tấn công Hán Trung chắc chắn sẽ phải trả một cái giá thật lớn.

Lúc này, điều Dương Nguyên Khánh quan tâm nhất chính là tình hình ở Di Lăng. Dựa vào mưu lược của Vương Quân Khuếch, hi vọng là mình không nhìn lầm người.

Đội tàu dần tới huyện Bồn Thành. Trên cột buồm, một gã thuyền viên giơ cao lá hồng kỳ, liên tục múa may, ra hiệu cho những chiếc thuyền ở phía sau dừng lại ở huyện Bồn Thành.

Tốc độ của con thuyền dần chậm lại. Thuyền lớn của Dương Nguyên Khánh từ từ cập bờ. Huyện Bồn Thành được xây dựng nương theo Trường Giang, chỉ cách bờ sông khoảng một dặm, là một huyện lớn, có hơn ba ngàn hộ sinh sống.

Trên bến tàu vô cùng náo nhiệt, dân chúng khua chiêng gõ trống, cờ bay phất phới. Mấy trăm ngàn dân chúng của quận Cửu Dương tề tụ ở bến tàu, hoan nghênh Sở Vương Điện hạ đã đến. Ngay khi con thuyền chạm vào bến tàu, tiếng hoan hô vang vọng rung trời. Cảm xúc của mấy trăm ngàn dân chúng tăng vọt, trở nên sôi trào mãnh liệt.

Trên bến tàu có mười mấy tên quan viên, cầm đầu chính là người mới lên nhậm chức Thái thú quận Dự Chương Sầm Văn Bản, bên cạnh còn có mấy tên quan lớn như Thái thú quận Cửu Giang, Thái thú quận Bà Dương cùng Thái thú Kỳ Xuân ở bên kia bờ Trường Giang, ngoài ra còn có Trưởng sử và Tư Mã của các quận.

Những người này trước đây đều là quan viên triều Lương, do Tiêu Tiển bổ nhiệm. Sau khi Tiêu Tiển đầu hàng triều Đường, những quan viên này đều dâng thư nguyện ý đầu hàng Đại Tùy. Dương Nguyên Khánh lệnh cho Sầm Văn Bản trấn an bọn họ, vẫn để bọn họ đảm nhiệm chức vụ ban đầu, duy trì sự ổn định như thời Tiêu Lương trước đây.

Lúc này, Sầm Văn Bản dẫn đám quan viên tiến lên chào hỏi. Hơn chục quan viên tiến đến, thi lễ thật sâu:

- Tham kiến Sở Vương Điện hạ!

- Các vị Sứ quân, mời miễn lễ.

Dương Nguyên Khánh tươi cười nâng mọi người dậy, vui vẻ nói chuyện trấn an, tỏ vẻ triều đình sẽ coi trọng các quận phía nam, ít lao dịch, giảm thuế ruộng giống với phương bắc, đồng thời cũng bảo hộ lợi ích không bị xâm hại cho đám quan viên.

Tóm lại là hắn muốn bọn họ an tâm làm quan, thay triều Tùy ổn định cục diện phía nam. Về việc bọn họ có ăn hối lộ, làm những việc trái pháp luật hay không thì tạm thời không nhắc đến, sau khi thống nhất thiên hạ sẽ từ từ tính toán sổ sách.

Đúng lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhìn thấy một cỗ xe ngựa cách đó không xa, ở cửa xe có một cặp mắt trong suốt, sáng ngời đang yên lặng chăm chú nhìn chính mình…

Thuyền lớn lại chậm rãi xuất phát. Dương Nguyên Khánh đứng ở đuôi thuyền, nhìn ánh mắt lưu luyến của đám người đưa tiễn. Bến tàu càng lúc càng xa, dần dần nhỏ lại. Không bao lâu sau, bến tàu đã thu lại chỉ còn là một điểm đen.

Dương Nguyên Khánh trở về khoang thuyền. Hắn hơi chần chờ một chút, ánh mắt hướng về một khoang thuyền khác, từ bên đó mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện rất khẽ của đám nữ nhân, còn có tiếng sắp xếp quần áo sột sột soạt soạt.

Lúc này, một ả thị nữ bước ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, ả hoảng sợ, vội vàng thi lễ:

- Tham kiến Điện hạ!

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Các ngươi còn có nhu cầu gì sao?

Lúc này, tiếng thu dọn đồ đạc trong khoang thuyền cũng im bặt, không gian trở nên rất yên lặng. Thị nữ vội vàng trả lời:

- Hồi bẩm Điện hạ, hình như là thiếu chút gì đó, nhưng… đám nô tài không nghĩ ra.

Dương Nguyên Khánh nở nụ cười khoan dung:

- Từ đây đến Giang Hạ phải mất ba ngày, có nhu cầu gì cứ việc nói ra.

- Tạ ơn Điện hạ đã quan tâm. Nô tài sẽ chuyển lời đến Công chúa.

Dương Nguyên Khành cười cười, xoay người đi về phía khoang thuyền của mình. Ả thị nữ ngây ngốc một chút, sau đó mới chậm rãi trở về khoang thuyền.

Các nàng ở tại tầng ba của thuyền lớn. Tầng này là tầng chuyên dụng của Dương Nguyên Khánh, chỉ có vài tên thân binh. Bởi vì có Tiêu Nguyệt Tiên đến nên mấy tên thân binh chuyển xuống tầng hai, toàn bộ tầng ba chỉ còn có ba người bọn họ, có vẻ hơi tĩnh lặng một chút.

Khoang thuyền của các nàng vốn là một tổ hợp khoang thuyền, do ba gian khoang thuyền tạo thành. Ở bên trong một gian khoang thuyền chất đầy một đống bao hành lý lớn nhỏ. Một nữ tử trẻ tuổi mặc quần trắng đang ngồi xổm dưới khoang thuyền thu dọn quần áo.

Nàng có dáng người cao gầy, da trắng như tuyết, cử chỉ đoan trang. Nàng chính là Công chúa Bảo Nguyệt Tiêu Nguyệt Tiên của Tiêu Lương. Dựa theo ước định trước đó, đúng ra là nàng phải trực tiếp đến Thái Nguyên, nhưng vừa rồi, khi đội tàu của Dương Nguyên Khánh đi qua quận Cửu Giang, nàng liền lên thuyền ở huyện Bồn Thành.

- Công chúa!

Thị nữ bước nhanh vào trong khoang thuyền, lè lưỡi một cái:

- Vừa rồi ta quên, chúng ta còn thiếu hai cái chậu đồng.

- Đợi lát nữa rồi nói sau!

Tiêu Nguyệt Tiên thản nhiên nói:

- Ở đây chúng ta có một cái bồn bạc, cũng đủ dùng. Cố gắng không cần nhờ vả hắn.

- Vâng!

Thị nữ ngồi xuống giúp nàng thu dọn quần áo. Thu dọn một chút, ả lại thấp giọng nói:

- Công chúa…

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.