Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên lửa truy kích

Tiểu thuyết gốc · 1909 chữ

"Phù, cuối cùng cũng chạy thoát!"

Trần Dương lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, hiện tại sau một hồi rượt đuổi như vậy khiến hắn xuống sức đáng kể, vừa thả lòng liền ngả người ra chiếc ghế cạnh đó.

"Này, từ đây đến Nhật Bản là bao xa?"

Trần Dương hỏi tên phi công trong buồng lái.

"Ừm, theo như ra đa thì mất đến 8000 km."

Tên kia ngập ngừng một chút rồi trả lời.

"Còn đi được bao xa nữa?"

"Tối đa là gần 1000 km."

Tên kia sợ sợ hắn phật ý liền nói tiếp: "Đây đã là giới hạn của trực thăng, nếu muốn bay tiếp phải hạ xuống nạp thêm nhiên liệu."

"Được rồi, cứ tiếp tục lái đi, nhưng mà tốt nhất ngươi không nên có hành động ngu ngốc gì, chỉ cần một lưỡi dao là ta có thể đưa ngươi xuống chầu Diêm Vương ngay lập tức."

Trần Dương cũng không nói nhiều, hắn biết cho dù hỏi cũng không thể moi được tin tức gì hữu ích từ mồm đám người này.

Tên phi công nghe hắn đe dọa thân hình khẽ run lên, "Vâng!" một tiếng rồi tập trung vào công việc của mình.

Trần Dương tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần, chỉ mất vài lần hô hấp đã chìm vào giấc ngủ.

...o0o...

- Tinh, cảnh báo khẩn cấp, có vật thể bay không xác định đang tiến về phía kí chủ, thời gian tiếp cận còn 5 phút 23 giây!

Trần Dương đang nghỉ ngơi liền bị âm thanh của hệ thống đánh tỉnh, hắn vội vàng truy hỏi: "AI, có thể xác định vật thể kia không?"

- Tinh, vật thể nằm ngoài phạm vi 100 km không thể giám định!

Trần Dương nghe vậy liền hoảng hốt ngồi bật dậy, đi hơn 100 km mà chưa quá 5 phút, hắn đã ẩn ẩn cảm giác được thứ đang bay tới là gì rồi.

"Tên kia, chúng ta đã bay được bao lâu rồi!"

"Đã được hơn một tiếng đồng hồ, có chuyện gì sao?"

Tên phi công khó hiểu hỏi lại.

Trần Dương thầm cả kinh, không ngờ tổ chức nhanh như vậy đã nhận được tin tức, hắn còn nghĩ phải sang ngày hôm sau đám người Lâm Chấn trở lại mới phát hiện ra tình huống của căn cứ, hiện tại xem ra mội chuyện đã bại lộ.

Trần Dương không hề biết rằng ngay khi căn cứ bật chế độ cảnh giới tự hủy đám người Lâm Chấn đã ngay lập tức nhận được thông báo, bọn hắn lúc đó liền bỏ cả cuộc họp chạy về thì chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, trong cơn giận dữ Lâm Chấn đã xin chỉ thị giết chết Trần Dương, điều này cũng đã được tổ chức thông qua.

Còn thứ mà đang bay đến kia, chắc chắn là một quả tên lửa xuyên lục địa!

Trần Dương tê cả da đầu, không ngờ tổ chức lại coi trọng ta như vậy, gọi hẳn một quả tên lửa chỉ để giết một người. Hắn không hề hay biết rằng những thứ hắn hủy đi trong căn cứ kia thậm chí còn quan trọng gấp nhiều lần độ quý giá của hắn, tổ chức đương nhiên sẽ không thể tha thứ cho một tên phản đồ đã hủy diệt cả một căn cứ nghiên cứu của họ.

- Tinh, vật thể đã xuất hiện trong phạm vị định vị, qua kiểm tra nhận được kết quả đó là một quả tên lửa đạn đạo cỡ nhỏ, tính toán thời gian tiếp cận còn 3 phút 02 giây.

"AI, nó là nhắm vào ta hay là chiếc trực thăng này?"

Trần Dương không biết vì sao mà đám người kia có thể phát hiện ra hắn, trước khi đi hắn đã hủy toàn bộ thiết bị giám sát trên người rồi cơ mà.

Đột nhiên hắn giật mình nghĩ tới một thứ, Trần Dương liền giơ hai tay của mình lên.

Chính là nó!

Đây chính là những chiếc vòng kiểm soát mà từ những ngày đầu tiên hắn đã bị đám người Lâm Chân đeo vào, hiện tại nó đang xuất hiện những đèn thông báo màu đỏ, đây hẳn là lý do tổ chức có thể nhanh chóng dò tìm được vị trí của hắn đi.

- Tinh, mục tiêu phá hủy của tên lửa là trực thăng, tính toán thời gian kí chủ còn 20 giây nhảy xuống để thoát khỏi phạm vi vụ nổ sắp diễn ra.

Huỵch!

Trần Dương nghe vậy vội vàng đứng lại, không để cho tên phi công kia kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra đã bị Trần Dương túm lấy cổ áo xách lên:

"Trong trực thăng có dù không?"

"Không có, dù ở trên người những tên đã bị ngươi đạp xuống."

Trần Dương không nhận được đáp án như ý cũng không tỏ ra thất vọng, hắn buông tên phi công ra vừa chạy về phía cửa ra vừa hét lên:

"Tăng tốc độ lên đối đa cho ta."

"Vâng!"

Kéttttttt!

Trần Dương dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, vừa mở ra từng đợt gió lạnh từ bên ngoài tràn vào đẩy người hắn lùi lại.

Hiện tại đã không còn thời gian do dự, Trần Dương cắn răng, câu thông với hệ thống: "AI, đổi cho ta một chiếc dù!", nói xong liền nhảy xuống!

- Tinh, đổi thành công, trừ 5 điểm thưởng.

Tên phi công kia thấy Trần Dương nhảy xuống liền kinh ngạc, từ độ cao gần 3000 mét rơi xuống đừng nói là người, cho dù là sắt thép cũng phải biến dạng, tuy vậy hắn ngay lập tức liền cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao mang tiếng phản bội tổ chức chắc chắn phải chết, nay Trần Dương tự tìm đường chết tuy khiến hắn khó hiểu nhưng nhiều hơn là cảm giác vui mừng khi thoát nạn.

Hắn vội vàng chỉnh hướng bay mà không hề hay biết tử thần đang cận kề với mình.

...o0o...

Trần Dương rơi vào trạng thái rơi tự do. hai bên tai bị tiếng gió "Ù ù" che lấp, trên lưng hắn là một balo nhỏ màu xanh, đây chính là chiếc dù dành cho bộ đội đặc chủng mà hắn đổi được.

Hai kiếp người đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác nhảy từ trên cao xuống ,phải mất đến một lúc sau mới có thể ổn định được cơ thể.

Ầm!

Đúng lúc này một tiếng nổ vang giữa thiên địa, âm thanh phát ra lớn đến nỗi át cả tiếng gió, Trần Dương cũng theo đó là cảm giác đau đớn hai mãng nhĩ, nếu không phải cơ thể hắn cưỡng đại dị thường thì khi ở gần vụ nổ như vậy chắc chắn sẽ bị dư chấn phát ra làm cho thất khiếu chảy máu.

Đi cùng với đó là một cỗ dư chấn cuồng bạo hất văng Trần Dương ra xa, lực xung kích từ vụ nổ khiến hắn choáng váng, tốc độ rơi cũng nhanh hơn mấy thành.

Trần Dương ngẩng đầu nhìn lại, bên trên không biết từ lúc lúc nào đã tồn tại một quả cầu mây khổng lồ, cảnh vật rùng kích thị giác lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến, độ chân thật hơn xa những bộ phim hắn từng xem qua trước đây.

Phựt!

Ổn định lại tinh thần, Trần Dương căn khoảng cách vừa đủ liền giật mạnh chốt khóa phía sau.

Chiếc dù bung ra, lập tức Trần Dương bị kéo ngược lên bầu trời, mất đến vài phút hắn mới có thể đứng xuống mặt đất.

Tiếp đất an toàn!

Hai chân hắn bủn rủn không đứng vững, Trần Dương mệt mỏi nằm vật ra mặt đất, chợt hắn sực nhớ ra một chuyện vội vàng cầm chiếc vòng trên tay muốn giật phăng đi.

Xẹt xẹt! Chỉ mới dùng sức có một chút từ bên trong một dòng điện liền truyền ra, Trần Dương cũng vì thế mà chết lặng.

Hắn vậy mà quên mất mấy cái vòng này có khả năng phóng điện!

Tuy đã bị nó hành hạ nhiều lần nhưng đến hiện tại Trần Dương vẫn chưa thể thích ứng với cường độ mạnh mẽ của dòng điện kia, một khi bị nó giật thì hắn sẽ mất khả năng cử động trong thời gian ngắn.

Trần Dương sờ lên vùng cổ, nơi đó cũng có một chiếc vòng, nhưng từ lúc đeo nó đến giờ Trần Dương chưa biết nó có tác dụng gì.

Tổ chức không bao giờ làm chuyện thừa thãi, chắc chắc đàng sau chiếc vòng này còn có tác dụng mà ta chưa biết, thậm chí còn co thể liên quan đến tính mạng của ta!

Vốn Trần Dương muốn đến gặp Quy lão mong ngài có thể chỉ dạy cách tu luyện Ki, nếu không được chấp thuận thì sẽ dùng mỹ nhân kế mua chuộc, nhưng xem ở sự việc diễn ra quá nhanh nên hắn không kịp trở tay, kế hoạch cũng vì vậy mà bị hủy trong trứng nước.

Chỉ cần bái vào làm môn hạ của Quy lão chắc chắn hắn sẽ an toàn tuyệt đối, tổ chức mạnh hơn nữa đi chăng nữa không lẽ có thể chống lại người có thể "thổi" bay mặt trăng sao, nếu là hắn thì mới không dại mà chọc vào nhân vật cỡ này. Tuy chiến lực của Quy lão về sau không được tính là gì nhưng với Trần Dương hiện giờ chính là lá bùa bảo mệnh tốt nhất.

Khi cá nhân đã có sức mạnh vượt qua phạm trù của giới hạn thì số lượng đã không còn là thứ có thể đem lên so sánh.

Ngoài kia chắc chắn còn có nhiều cao thủ mà hắn không biết, những Quy lão xem ra là người có tính khí dễ gần hơn nữa hắn cũng chỉ biết mỗi lão ta.

...o0o...

Tất thảy cũng chỉ là suy đoán của Trần Dương, hắn lại không biết bây giờ là thời đại nào, năm bao nhiêu, Quy lão có hay không còn tồn tại nhưng có một điểm tựa tâm lý vẫn là còn chút hy vọng.

Hiện tại điều hắn cần trước mắt chính là thoát ra khỏi khu rừng này càng nhanh càng tốt, hắn rơi xuống chính là một khu rừng rậm bạt ngàn ngút tầm mắt.

Từ tín hiệu mà những chiếc vòng này phát ra tổ chức sẽ nhận biết được hắn còn chưa chết, mà nơi đây lại không phải là chốn đông người mà là nơi rừng thiêng nước độc, rất nhanh tổ chức sẽ tiến hành vây quét hắn, lúc đó toàn mạng hay không rất khó đoán.

An toàn là trên hết, phải nhanh chóng đi đến nơi có người!

Trần Dương không tin tổ chức có thể trước mắt thiên hạ mà lộ liễu truy bắt hắn, chưa nói đến tổ chức mạnh cỡ nào nhưng chắc chắn là sắc mặt của cá quốc gia sẽ không hề dễ xem, đây coi như là con đường sáng trước mắt đi.

Từ việc bắn ra một quả tên lửa như vậy đủ hiểu rằng tổ chức muốn giết hắn như thế nào rồi!

...o0o...

Bạn đang đọc Hệ Thống Tại Thế Giới Dragon Ball sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.