Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Ý

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Bạch Thanh hỏi lại với ngữ khí đầy tự tin, lão nhân vui vẻ đáp lại:

"Đúng, ba ngàn lượng, không thiếu một xâu tiền."

Lão nhân vì đáp lại Bạch Thanh nên bị phân tâm, bị một đao chém trúng đùi. Nhưng lão không phải hạng người dễ đối phó, liền thi triển vài đường côn pháp, miễn cưỡng đẩy lui những người khác đang xông đến. Trong chớp mắt ổn định lại thế cục, nhưng bộ dáng chật vật hơn trước không ít.

Bạch Thanh thấy lão nhân sắp không xong, hắn buông lỏng cỗ sát khí trong cơ thể.

Bất quá, sau vài khắc qua đi, cỗ sát khí xông lên vẫn chỉ dừng ở mức đỉnh phong, mãi không bộc phát.

Lục Sinh thấy Bạch Thanh vẫn đứng yên, trong lòng không khỏi kỳ quặc, nhưng cũng mừng thầm. Chẳng lẽ tên này không có chút bản lãnh gì, vừa rồi hỏi lại lão nhân một câu thuần túy chỉ là để. . . cho vui.

Lão nhân đương nhiên cũng thấy cảnh này. Trong lòng trầm xuống. Nhưng lúc này lão không quan tâm xung quanh được quá nhiều, toàn bộ tinh thần lão tập trung đối phó bốn thanh đại đao đang chém đến. Trong chớp mắt, trên thân thể lão đã xuất hiện thêm nhiều vết máu, y phục đã rách tứ tung không còn lành lặn.

Bạch Thanh lo lắng, không hiểu sao hắn không hoá thành chiến thần được như lần trước.

Ba ngàn lượng bạc à! Ba ngàn lượng bạc trước mắt à!

Không thể để số bạc lớn này trôi qua dễ dàng.

Hắn không sợ lão nhân lừa hắn. Dù sao trên thân hắn lúc này không có gì, nghèo khô xác, vì vậy có cơ hội gì cũng phải nhanh chóng nắm bắt, thử vận may.

Chợt đầu hắn hiện ra một ánh tinh quanh, hắn nhanh chóng cắn đầu ngón tay.

Cảm giác đau đớn và mùi tanh của tinh huyết truyền đến kích thích sát tính. Cảm giác quen thuộc kia lại dần dần truyền đến khiến Bạch Thanh vui mừng.

Bên này, lão nhân sắp không đỡ nổi.

Trong xe ngựa, Liễu Uyển và nha hoàn của nàng cũng lo lắng không thôi. Biết nếu lão nhân thất thủ, tình cảnh của nàng cũng sẽ rất thê thảm. Lục Sinh kia chính là một tên súc sinh vô lại, chuyện gì cũng làm ra được à. Với lại, hắn không sợ gia thế của nàng.

Trong lúc đó, lão nhân đã có chút không đỡ nổi, lộ ra sơ hở. Một tên thủ hạ của Lục Sinh vượt qua được lão, nhảy đến trên xe ngược, cường bạo vạch tấm màn che ra. Liễu Uyển và nha hoàn của nàng hoa dung thất sắc, Lục Sinh thì hét lớn:

"Không được làm bị thương Liễu cô nương, nàng là phu nhân của các ngươi."

Tên thủ hạ đứng trên xe ngựa há miệng định đáp lại cái gì, chợt hai mắt hắn hao lên, phía trước bỗng xuất hiện một trảo thủ nhanh như chớp.

Rắc! Rắc!

Tên thủ hạ này có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, lại có người có tốc độ nhanh như vậy.

"Chẳng lẽ đây là cao thủ giang hồ ẩn danh nào đó?"

Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi hai mắt tối sầm đi.

Liễu Uyển kinh hãi ngẩn người, phía trước nàng là một thiếu niên dung mạo anh tuấn nhưng làn da hơi ngăm đen, hai mắt màu tím, bộ dáng có chút doạ người đang đứng trên xe ngựa, một tay nắm cổ tên thủ hạ kia, dùng man lực trực tiếp vặn gãy.

Thời điểm này, không hiểu sao trái tim trong lồng ngực nàng đập thình thịch như hươu con nhảy loạn.

Lão nhân thấy cảnh này thì vui mừng, bọn hắn được cứu à.

Lục Sinh hoảng hốt thất sắc, tốc độ thiếu niên này nhanh như chớp, thủ pháp tàn ác, hiển nhiên không phải hạng người lương thiện.

Tuy Lục Sinh không học võ công, nhưng tiếp xúc với cao thủ giang hồ không ít, nhãn giới không thấp, hắn có thể nhận ra được Bạch Thanh chính là một cao thủ. Nếu chỉ luận về tốc độ nhảy lên xe ngựa nhanh như chớp khiến thủ hạ hắn không kịp phản ứng, những cao thủ hắn từng thấy, chưa ai sánh được à.

Bạch Thanh sau khi giết tên đứng trên xe ngựa, không dừng lại, hắn giật lấy thanh đao, nhanh như gió phi thân tới những người còn lại.

Ba tên thủ hạ còn lại của Lục Sinh kinh hoàng, bọn chúng thừa sức nhận ra mình không phải đối thủ của Bạch Thanh.

Nhưng lúc này lui lại cũng đã muộn.

Chém chém.

Giết giết.

Huyết tanh.

Sát hại.

Không đợi người khác kịp phản ứng, dưới đất đã có ba thi thể nằm trong vũng máu.

Bạch Thanh lúc này ngạo nghễ lạnh lùng nhìn về phía Lục Sinh. Đại đao trên tay hắn đã nhuốm đầy máu, tại sống đao, máu đỏ không ngừng chảy xuôi theo sống đao đến đầu mũi, nhỏ từng giọt huyết châu xuống đất.

Lúc này nội tâm Bạch Thanh lại vô cùng vui mừng, trong lần thứ hai hoá thành cuồng nhân này, hắn có thể cảm thấy bản thân đã hơi quen với sát tính, miễn cưỡng điều khiển được thân thể, không bị mất lý trí hoàn toàn.

Bất quá trong đầu hắn vẫn tràn ngập sự nóng nảy hung ác, luôn muốn giết người.

"Ngươi còn không đi đi, muốn nhận một đao của ta?"

Bạch Thanh lạnh lẽo hỏi Lục Sinh đang đứng ngẩn người sợ hãi.

Gia thế của Lục Sinh quá lớn, hắn vẫn ngại chọc vào đối phương.

Lục Sinh ắt hẳn sẽ không hồ đồ, nhẫn nhục bỏ đi. Dựa theo phán đoán của Bạch Thanh, Lục Sinh là người độc ác đầy tâm kế, làm việc không chừa thủ đoạn, người như thế này rất thông minh, chắc chắn sẽ không làm ra việc liều mạng.

Nhưng phán đoán của Bạch Thanh đã sai, Lục Sinh không bỏ đi, hắn đứng tại chỗ lấy ra từ trong ngực áo một tấm giấy màu xanh trông rất bình thường. Vẻ mặt hiện ra chút tiếc nuối, sau đó cắn răng, bộ dáng dứt khoát xé đôi ra ném về phía trước, chỉ tay về phía Bạch Thanh.

Bạch Thanh ngây người không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng hư không phía trước bỗng xuất hiện một chi băng tiễn màu lam, lấy một tốc độ vô cùng nhanh bắn về phía Bạch Thanh.

Sau khi cuồng hoá, phản xạ của Bạch Thanh đã đạt đến một mức độ kinh người. Hắn nghiêng người, né tránh được băng tiễn bắn trúng chỗ hiểm, những không tránh thoát được hoàn toàn, băng tiên bắn sượt qua bắp tay hắn, tạo thành một vết rách lớn trên da. Máu tươi ào ào chảy ra.

Bạch Thanh tức giận nhìn Lục Sinh, nhưng dị biến đột nhiên xảy ra, băng tiễn bay ra sau lưng hắn, đột nhiên nổ tung, hoá thành vô số mảnh băng sắc nhọn như một đám hoa tuyết băng lấp lánh vô cùng đẹp đâm vào phía sau lưng hắn.

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến tất cả mọi người tại đương trường không thể ngờ được. Băng tiễn bạo phát, một vài mảnh vỡ ngân băng đâm vào tuấn mã kéo xe, nó liền điên cuồng lồng lộn lên, kéo theo xe ngựa chạy như điên, không ai kịp ngăn cản.

"Tiểu thư, tiểu thư à. . ."

Lão nhân hốt hoảng gọi theo. Nhưng lão làm sau chạy nhanh bằng ngựa?

Lục Sinh thấy Bạch Thanh bị băng tiễn bạo phát làm bị thương, sau lưng chảy đầy máu, vỗ tay vui vẻ cười lớn. Nhưng khi ngựa điên lên kéo xe chạy vút đi, hắn cũng ngẩn người lo lắng.

Mỹ nhân ở trong đó à, nếu bị thương gì dẫn đến tổn hại dung mạo, thì lúc chơi sẽ không thú vị chứ?

Nhưng hắn không có cách nào ngăn lại xe ngựa à.

Bạch Thanh thấy cảnh này tức giận. Thời điểm cuồng hoá, hắn vốn có sát tính rất lớn. Khó khăn lắm mới kiểm soát được lý trí, lúc này bị Lục Sinh chọc giận, hắn không để tâm nhiều nữa.

Lục Sinh tức giận nhìn theo chiếc xe ngựa chạy đi, con vịt tươi ngon đun sôi lại để bay đi mất. Chợt lông tơ hắn dựng lên. Quay lại thì thấy Bạch Thanh đang tức giận đi tới.

"Sao. . . ngươi còn cử động được?"

Lục Sinh sợ hãi, vừa rồi hắn dùng một tấm tiên phù mà gia gia đã cầu Lưu đạo sĩ đưa cho hắn để hắn phòng thân, uy lực rất lớn, sao kẻ trước mắt bộ dáng vẫn sinh long hoạt hổ, tựa như không thụ chút thương thế gì?

Tên này không phải là người à?

Hay tiên phù đạo sĩ ban là đồ giả?

Bạn đang đọc Thiên Biến Tịnh Không sáng tác bởi wawwaw
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wawwaw
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.