Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1074 chữ

Thiên Liên Kiếp bước đến gần những người ấy , dáng vẻ ôn nhu hỏi.

"Vậy nam nhân này đã làm gì khiến các người tức giận như vậy ?"

"Hừ, còn hỏi sao. Hầu bao và ngọc bội của ta đều bị hắn lấy , bảo sao không tức cho được !" Kẻ này dáng người bặm trợn hung dữ quát lớn.

Huynh liền trong ống tay rút ra một thỏi vàng lớn , đưa cho hắn. Gương mặt đày quyết đoán dù thế nào cho đi một thỏi vàng vẫn hơn là nhìn kẻ khác bị đánh thừa sống thiếu chết. Vậy thì khác gì bôi nhọ danh dự tôn giả kiếm phái của y.

"Ngươi cầm lấy, rồi đi đi coi như chưa xảy ra chuyện gì."

Người đó nhìn thoi vàng huynh cầm trong tay với đôi mắt hám tiền hám của. Dáng vẻ bặm trợn hung dữ vừa nãy liền biến đi , giật lấy thỏi vàng rồi chạy mất hút. Qủa nhiên nhân thế những kẻ đạo đức giả chỉ cần đưa tiền thì có thể giải quyết hết. Rồi huynh quay sang người nam nhân lúc nãy , đều bị đám người hồi nãy đánh đến hoang dại rồi.

"Tiểu huynh đệ có sao không ? Dù có đói thế nào cũng không nên ăn trộm tiền của người ta chứ , may là có ta ở đây. Nếu không ngươi đã bị đánh chết rồi." Lấy ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu cho hắn.

Càng nhìn vào đôi mắt đợm buồn, cô đơn và đáng thương ấy. Không biết thế nào huynh lại thấy gương mặt này có chút quen. Phải chăng đã gặp ở đâu rồi.

"Tiểu huynh đệ ngươi tên gì ?"

"Ta...ta tên Thác Bạt Nhược Uyên."

Thác Bạt Nhược Uyên ??? Vừa nghe cái tên y giật mình có chút kinh hãi . Ma tôn mà người người sợ hãi ma quỷ tôn sùng lại có tuổi thơ như vậy sao. Nhưng hắn ta không phải là người phàm sao?? Làm sao lại trở thành ma tôn đi gay họa cho nhân gian được?? Hàng vạn câu hỏi kèm theo sợ hãi loanh quanh trong đầu huynh, ngây ra một hồi.

"Cảm ơn đã giúp ta , nếu không còn gì ta đi trước." hắn khó khăn bước từng bước cố gượng người đứng dậy.

"Đừng cố ngươi bị thương nặng như vậy chi bằng đẻ ta đưa ngươi về nhà." Đỡ hắn đứng dậy , lấy khăn tay lau vệt máu cho hắn.

"Ta...không có nhà."

Hắn chần chừ hồi lâu anh mắt u buồn đạm bạc ánh lên sự cô đơn trong hắn . Tâm có ma? Vì sao tái phái? Vì sao nhập ma? Những câu hỏi này hiện tại không phải đã được giải đáp hết rồi sao. Tất thảy mọi truyện đều không phải vì quá khứ đẫm máu đau thương của hắn ư. Thiên Liên Kiếp , nghe vậy lòng cảm thấy có chút tội lỗi , hối hận. Là vì huynh kiếp trước đã không tìm hiểu kỹ càng mọi việc tự cho rằng ma tôn vì ham danh lợi mà bán linh hồn cho quỷ. Đâu ai hay đều là vì cuộc sống thuở còn non nghèo khổ như vậy. Đau thương như vậy.

"Vậy ngươi ở cùng ta đi." Huynh liền thốt ra một câu.

Hắn ngẩn người quay đầu , đôi mắt tròn xeo bất ngờ nhìn y. Đây là lần đầu tiên có người đối tốt với hăn như vậy. Không những giúp hắn còn muốn đưa hắn về nhà. Thác bạt Nhược Uyên rất vui , vui vì có người quan tâm để ý hắn.

Thiên Liên kiếp nhẹ nhàng dìu hăn về đến một quán trọ , dìu hắn ngồi xuống rồi trị thương cho hắn.

"Chủ quán cho lấy những món ngon nhất ra đây cho ta."

"Tới liền , tới liền đây."

Một tên ăn mặc chỉnh tề y phục đắt tiền sang trọng bước vào quán trọ , to tiếng gọi món. Ra oai tỏ vẻ như ông đây là mạnh nhất , giàu nhất , và ... vô địch. Dáng vẻ thực chất chẳng khác gì mấy tên du côn đầu đường xó chợ. Tiểu nhị bước đến gàn hắn lấy ra hai vò rượu quý.

"Công tử ngài đợi một hồi , đồ ăn sẽ đén liền thôi." Tiểu nhị nói với giọng nịnh nọt.

"Ừm , tốt nhất là vậy." Tên đô con đó tỏ vẻ hài lòng cầm vò rượu lên nhấp một ngụm.

Tiểu nhị nói rồi quay đầu chạy vào trong bếp thúc dục bếp trưởng nhanh nấu món ăn mà hắn kêu. Coi bộ tên này cũng là một có danh có tiếng chỉ là ... không có phúc lợi gì tốt đẹp.

Thiên Liên Kiếp và Thác Bạt Nhược Uyên ngồi bàn ké bên nghe tiếng hắn rống có phần ngứa tai. Nhưng thôi cũng kệ vì đâu có ảnh hưởng gì đến họ đâu. Một lát sau tiểu nhị mag thức ăn ra cho hắn đều là những món sơn hào hải vị. Qúy hiếm vô cùng. Hắn ta cầm đũa lên định ăn đột nhiên mắt đảo về phía Thcas Bạt Nhược Uyên. Nhìn thấy hắn quần aosrachs rưới tóc tai sơ xác, hắn bỏ đũa xuống tức giận nói.

"Chủ quán , làm ăn vậy mà được sao. Sao đến cẩ ưn xin cũng vào đây dược vậy. Thật ngứa mắt làm ta mất ngon, mau đuổi ra."

"Vâng vâng công tử bớt giận."

Tiểu nhị bước đến gần họ thấy Thiên Liên Kiếp ăn mặc chỉnh tề , cả người thoát ra vẻ uy nghiêm cao quý ắt hẳn cũng là con cháu thế gia. Tuy vậy tên kia lại là một kẻ quá đáng ợ nên chỉ đành nhỏ nhẹ mà nói.

"Khách quan ,xin ngài hiểu cho. Ngài có thẻ dến quán khác không."

"Ngươi làm vậy là sao , bọn ta ngồi đây liên quan gì đến ngươi." Huynh tức giận bật lại.

"Có đấy đám ăn mày các ngươi làm ta buồn nôn ăn không nổi. Xùy xùy mau cút đi." Hắn phẩy tay đuổi y đi cũng như một sự xúc phạm.

"Ngươi..."

Đang muốn quát lại hắn đột nhiên Thác Bạt Nhược Uyên kéo tay y lại.

"Không cần nói nữa đâu chúng ta di quán khác là được."

Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Quang - Ái Tình Vô Vọng 2 sáng tác bởi Yeonmin

Truyện Bạch Nguyệt Quang - Ái Tình Vô Vọng 2 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yeonmin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.