Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gì cả

Tiểu thuyết gốc · 2063 chữ

Duy Nhất lắm trong tay trắc thí thạch, không suy nghĩ, tâm thanh tịnh, hắn bắt đầu quá trình trở về bản nguyên của mình, hình ảnh đầu tiên bắt đầu hiện ra, là hình ảnh ngay tại lớp học này, rồi bỗng hình ảnh như quay ngược trở lại, 10 giây trước, 10 phút trước, sáng nay, thời gian quay ngược lại ngày càng nhanh chợt thoáng đã đến hình ảnh quen thuộc biết bao: Tuổi thơ hắn, khi hắn vài tuổi. Hắn ngồi chơi đùa cùng một bạn nữ, hai đứa trẻ vui đùa cùng nhau vui biết bao nhưng tại sao hắn lại không thể nhận ra được cô bé đó là ai. Thời gian ngày càng trôi ngược lại trước cả khi hắn xảy ra. Kì lạ như hắn có thể biết được tất cả mọi thứ xảy ra trong cùng một thời điểm đó. Có những hình ảnh kì lạ không phải thuộc trái đất làm hắn rất ấn tượng, một người trải dài suốt một đoạn thời gian. Những trận chiến kinh hoàng nhưng lại có phần hoa mỹ như trong các bộ phim thần tiên đại chiến, máu chảy thành sông, ngự kiếm phi hành, ....

Rồi những hình ảnh đó lại trở về với trái đất, quá trình con người phát triển đến bây giờ, vụ nổ thế kỉ.

Rốt cuộc hắn nhìn thấy những hình ảnh chưa từng thấy trong phim tài liệu 300 năm của kỷ nguyên mới.

Hắn bắt đầu nghi ngờ có ẩn tình sau vụ nổ thế kỉ. Có kẻ cố tình kích phát nó, ngược về xa xưa hắn thấy một nơi tập trung những kẻ kỳ dị đang tập trung quanh 1 người thanh niên, rồi đếm chính là khoảnh khắc các hành tinh hình thành, đây chính là quá trình biến đổi của toàn vũ trụ.

Quay trở lại đến khi mọi thứ bằng 0, chưa có thời gian, ánh sáng, âm thanh. Hắn chỉ nghe được một người như muốn nói chuyện với hắn bằng ý nghĩ: Hiểu rồi chứ?

Rồi hắn mở mắt của mình ra, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hắn, hắn cũng không biết mọi người thế nào nhưng hắn vẫn luôn nghĩ bản thân rất đặc biệt, chợt nghe tiếng của Bạch Hổ:

- Cái này là hắc ám sao? Sao nhìn lạ thế! Ngày hôm nay lắm chuyện xảy ra thế này.

Bạch Hổ hắn cũng không phải cái gì cũng biết, cái này thật sự đánh đố hắn.

Hắc ám năng lực cái kia thực sự hiếm rồi, tiềm năng còn cao hơn các nguyên tố khác nhưng hình ảnh của nó khác hẳn chính là ngọn lửa màu đen, hay màu đen ánh tùy tiềm lực.

Cuối cùng cái trắc thí thạch này ra đánh giá.

- Không có năng lực! đánh giá F tiềm năng.

Duy Nhất hắn bây giờ tràn ngập là thất vọng, đã là muốn xỉu rồi.

- Không, không, lúc nãy ta thấy rất nhiều mọi thứ kỳ lạ, ta đoán ít nhất ta cũng có năng lực gì đó đặc biệt chứ! À ta thấy thần tiên, còn rồng nữa, rồi mặt trời, rồi...

Hắn biện luận hết sức mình nhưng mọi người chỉ cười, trách thí thạch này không thể cho mọi người thấy được cái hắn thấy, chỉ là một dụng cụ kích thích và đánh giá mà thôi. Nhiều người thấy tiếc cho hắn.

Người bị đánh giá C năng lực cũng đồng cảm cho hắn nhưng bọn họ còn thấy tự hào mình vẫn còn hơn người khác. Bỗng chốc Duy Nhất hắn thành kẻ nói dối, Nam Khánh vỗ vai hắn khuyên nhủ, mặc dù hay trêu đùa nhau nhưng bạn bè những lúc này đều là như vậy. Vì hôm nay là một ngày trọng đại của đời người, là ngã rẽ cuộc đời.

- Được rồi không ồn ào nữa, đều ngồi về chỗ đi. Đợi sắp xếp nhóm rồi sẽ bắt đầu dạy, còn người nào muốn đi theo con đường học tập hãy nói cho ta sớm 1 tiếng.

Bạch Hổ nói mà nhìn về phía Duy Nhất, thật sự không có năng lực đến thời nay đã là rất hiếm, ít ra người ta còn có năng lực nhổ một bãi nước miếng thật to và xa, họ còn mặc cảm chỉ biết đi theo con đường khoa học hoặc trở lại làm một cái người bình thường.

Huống hồ không có năng lực tu luyện là vô vọng rồi, chừ khi có Đồng hồ gen, coi như là miễn phí nhân tạo sức mạnh.

- Các ngươi chắc cũng biết, năng lực của các ngươi đã có chính là do những biến dị của gen xảy đến, thật sự đến lúc này khoa học cũng chẳng thể giải thích được, chỉ biết cho là kỳ tích của thần linh. Tất nhiên mỗi người mỗi cảnh, tiềm năng nói lên một phần của giới hạn nhưng không phải là tất cả. Trước những huyền thoại ta đâu thể biết một năng lực đến cùng có thể phát triển như thế nào?

Đều cùng khởi đầu từ F cấp, tại sao ta không thể lỗ lực tiến xa hơn nữa? S? SS? Xã hơn nữa? Sao không thể chứ? Cứ cố gắng, tự mở ra cho mình một con đường mới.

Là một người giáo viên, Bạch Hổ đã hết lời cổ vũ cho học trò của mình. Hắn cũng tin vào chuyện một người kém cỏi có thể tiến xa dựa vào nghị lực của họ.

-Được rồi hôm nay chỉ có nhiêu đó, về nhà đi! Sau khi sắp xếp được tổ đội, máy tính sẽ gửi đến điện thoại của các em.

...

Mọi người bắt đầu trở về nhà chỉ còn Duy Nhất ở lại, hắn đã nói Nam Khánh không phải trờ hắn vì hắn có chuyện cần hỏi Bạch Hổ.

- Ngươi đã suy nghĩ rồi chứ!

Gật đầu, Duy Nhất hắn nói:

- Thực ra ta cũng muốn theo đuổi sức mạnh giống các bạn nhưng ta tự biết bản thân là 1 kẻ vô dụng nhưng nếu chỉ sống một cuộc đời bình thường thì ta sẽ phải chịu cảnh đáy xã hội. Ta có thể chịu được nhưng nhìn sao được người thân mình như thế chứ? Ta muốn hỏi Thầy một câu. Liệu ta có thể  mạnh lên được chứ?

Bạch Hổ nghe như vậy mà có phần đồng cảm nhưng hắn chưa biết như thế nào, có lẽ khiến thức bình thường chính là không thể.

Hắn đang định cắt đứt cái mọng tưởng ngây thơ này, vì hiện thực là như vậy. Bỗng nghe tiếng nói:

- Được chứ sao không?

Một người bước vào, chính là hiệu trưởng Dương Huyền, hắn đang quay lại để bàn truyện với Bạch Hổ thì nghe được đoạn hội thoại này. Hắn thật hứng thú với người học sinh này.

- Chào Hiệu Trưởng.

- Chào Hiệu Trưởng. Người nói vậy nghĩa là sao ạ!

Duy Nhất giọng đầy mong chờ.

- Ta nói sao thì chính là vậy. Ngươi cũng biết việc tu luyện này cũng chủ là hấp thụ đột biến sắc thể của cá thể khác để gia tăng cấp độ cho bản thân, khi cơ thể có một năng lực khởi đầu từ mức F thì như một cái cây ta vun trồng chúng cho cao lớn khoẻ mạnh.

Như đồng hồ gen là ta lấy một cái cây từ nơi khác để cấy trồng vào chậu nhờ một thợ lành nghề chính là chiếc đồng hồ, trực tiếp giúp ta. Tuy nhiên ta cũng có thể tự trồng cái cây ấy. Nhưng dựa vào bản thân lại khó để cái cây không bị làm sao. Ngươi cũng có thể tự hấp thụ sức mạnh của một cá thể khác làm của mình nhưng mức độ thành công là tự dựa vào bản thân mình. Ta phải nói với ngươi một điều: Tỷ lệ nguy hiểm của nó rất lớn. Sự sung đột của máu có thể khiến ngươi tử vong.

Nói đến đây lại khiến Duy Nhất thất vọng, điều này cũng quá mờ ảo khiến hắn hụt hẫng. Hắn cũng sợ chết như người khác.

- Đừng vội mà thất vọng vậy chứ, ta nghĩ ngươi lên thử cách khác.

Duy Nhất tràn đầy mong chờ.

- Khi ta tu luyện là làm mạnh mẽ lên bản thân chúng ta, tương tự như bồi dưỡng đất. Còn cây chính là thứ khiến ta thể hiện ra mà thôi. Nếu ngươi chăm chỉ hơn tất cả mọi ngươi khác, ngươi có thể làm bản thân mạnh mẽ từ bên trong mà không cần năng lực gì, hoặc cũng có thể đến lúc đó dùng sức mạnh kiếm tiền giúp mình mua đồng hồ gen.

- Tạ Hiệu Trưởng, ta hiểu rồi! Người đã khai thông tư duy cho ta.

- Hiệu Trưởng, Thầy Bạch Hổ tốt! Ta đi về.

Nói xong hắn đi về mà tràn đầy hứng thú.

Trong phòng Bạch Hổ nhìn Dương Huyền nói:

- Ngài có vẻ hứng thú với tên này quá nhỉ?

- Haha, chuyện đời khó đoán trước, ta cứ giúp đỡ người khác, biết đâu lại chạm phải thiên tài.

Bạch Hổ cái này liền hiểu, gật đầu, đúng là vậy, thêm 1 người bạn vẫn hơn thêm một kẻ thù, tương lai đâu thể biết trước.

- Ngài có việc gì mà đến đây vậy?

- Chính là chuyện của cô gái Linh kia, đại ca của ngươi kêu ngươi đi sắp xếp đi.

...

Trong lúc hai người trao đổi, Duy Nhất đã gặp phải chuyện.

Dù thời đại nào thì luôn có kẻ mạnh người yêu, phân cấp giàu nghèo. Cuộc sống này là như thế luôn có 2 cực trái đối nhau.

Duy Nhất có thể coi là một người tiêu biểu tấm lòng luôn muốn giúp đỡ mọi người, không phải vì hắn là một kẻ nhu nhược mà hắn còn rất ngây thơ. Hắn vẫn nghĩ mọi thứ cuộc đời này không thực sự đáng sợ, không khắc nghiệt lên hắn luôn muốn giúp đỡ người khác và ghét những tên xấu xa.

- Tên khốn dơ bẩn này! Nhanh nhanh cút khỏi nơi đây.

Một người trung niên đang quát mắng một gã có vẻ là ăn xin, tên ăn xin thì đang khóc lóc cầu khẩn:

- Xin ngài cho ta một cái gì đó để ăn, ta chỉ muốn lục bãi rác của người thôi mà. Ta hứa chỉ lấy những thức ăn thừa đó thôi, cầu xin ngài ta đói lắm rồi, con trai của ta cũng vậy, ta chỉ mong có cái ăn cho nó thôi.

Bình thường người đều không tiếc cái này nhưng nhiều người lại không như vậy, như tên trung niên này, hắn kinh tởm ngã ăn mày này. Bình thường ăn mày đầu ở rìa thành phố săn một ít động vật lấy thức ăn, hiển nhiên tên ăn mày này bị tật. Hắn không những không muốn giúp còn muốn đạp một phát nhưng lại sợ bẩn chân, bẩn nhà hàng của mình.

- Ta nói cái này, 2 kẻ các ngươi sống khổ cực như vậy sao không chết đi cho nhanh thoải mái?

Người ăn mày nghe vậy tức giận, con của hắn mới 3 tuổi hắn còn phải sống để cho nó lớn. Vốn hắn hoàn toàn có đủ năng lực sống như một người bình thường ai ngờ trong một lần đi săn bị đánh phế đi cả sức mạnh.

Mặc dù tức giận nhưng hắn đành tiếp tục cầu xin nhưng tên trung niên kia lại gọi ra một đám bảo vệ của nhà hàng. Đây là một đám lười biếng bị xã hội vứt bỏ gồm 3 người cầm đầu tên là Trần Dần.

- Nhanh nhanh cút đi không ta liền đánh chết ngươi.

Tên ăn xin thấy vậy liền muốn tìm nơi khác để cầu xin nào ngờ tên Trần Dần còn không bằng con súc vật, hắn bị đá một cú đau đớn. Mặc dù chỉ là cú đá bình thường nhưng một thanh niên đá một người đang bị thương thật sự là đáng sợ.

Đúng lúc này liền có một người đứng ra che chắn tên ăn xin lại.

- Sao các ngươi lại quá đáng như vậy.

Bạn đang đọc Thế Giới Tương Lai sáng tác bởi Cabetron
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cabetron
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.