Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai người bạn, một người em

Tiểu thuyết gốc · 2289 chữ

Trong một hẻm tối có 5 người đang đứng đối diện nhau, một trung niên ăn xin tàn tạ, một tên thiếu niên và 3 tên mặt mũi bặm trợn.

Thấy có người đứng ra che chắn cho tên ăn xin thì bất ngờ.

- Ngươi là cái gì mà chen vào chuyện này?

- Ta tất nhiên là ta rồi, ta nhìn ngơi làm chuyện thất đức như vậy lên muốn xen vào thôi! Có gì không nào?

Gã thiếu niên trả lời một cách cợt nhả.

Hắn tên là Vũ Minh Long, hắn đang trên đường đi mua đồ gặp phải cảnh này nên muốn xen vào giúp đỡ, vả lại sáng nay hắn mới nhận được năng lực mới của mình nên muốn sử dụng thử xem thế nào.

Tên Trần Dần đầu óc đần độn nên rất dễ tức giận, chủ yếu là đi khi dễ người nên gặp người khác nhạo báng mình liền không chịu được.

Hắn đánh một quyền về phía Minh Long, với sức mạnh của chiến binh cấp B đòn này vừa nhanh lại khá mạnh, nếu đấm vào một tên cấp thấp hơn hoàn toàn có thể dưỡng thương một thời gian dài, huống hồ hắn nhìn Minh Long chưa bao nhiêu tuổi, cùng lắm mới có được sức mạnh lên ảo tưởng lên cao, phen này hắn muốn dạy dỗ một trận.

Minh Long vội thấy đòn đánh về phía mình nhưng phản ứng tránh không kịp, chỉ thấy bỗng nắm đấm của Trần Dần đấm vào hư không.

Cách đó 5 mét từ hư không xuất hiện 3 người chính là gã ăn xin, Minh Long và một tên thiếu niên khác chạc tuổi hắn.

- Mày chơi ngu vậy, nếu tao không cứu kịp là mày vào viện rồi.

Tên thiếu niên nói, Minh Long thì cảm thấy may mắn nhưng không quên cậy mạnh đáp.

- Mày không cứu thì tao có người đi viện đấy, nhưng đéo phải tao.

Người cứu tên Minh Long là bạn của hắn Vương Anh Tuân. Cả hai chơi với nhau cũng đã lâu.

Tên Trần Dần thấy thế Hừ một tiếng

- Lại một tên nhãi ranh nữa đến à. Nếu các ngươi cùng một phe thì ta sẽ cho các ngươi cùng ở một nơi: Trong bệnh viện.

Nói thế tên Trần dần liền sử dụng năng lực đặc biệt của mình, cơ thể của hắn bỗng biến thành một nửa người nửa bọ hung, màu đen cộng thêm cái sừng xấu đến buồn nôn của hắn là lý do hắn rất ít khi sử dụng sức mạnh, mặc dù sức mạnh này thật sự rất bá đạo. Với một lớp giáp cứng bên ngoài, hắn lại có thể bay và sức khoẻ tăng gấp nhiều lần.

- hahahaha

Cả ba người kia đều cười lớn thành tiếng.

Nhưng Trần Dần đã bay đến với tốc độ cực nhanh, Anh Tuân liền giữ theo hai người kia né khỏi nhưng tốc độ của Trần Dần rất nhanh liền đuổi kịp.

Hai tay của Minh Long liền sáng lên, hắn đang sử dụng năng lực của mình khiến cho không gian lạnh đi nhằn giảm tốc độ của Trần Dần.

Nhưng hắn cùng Anh Tuân đều mới có được sức mạnh, một người thì không biết điều khiển, một kẻ thì sử dụng liên tục khiến cho mệt mỏi. Chẳng được bao lâu, một cú đấm của Trần Dần đã chúng bọn họ.

- Cạchkkk

Một tiếng, Minh Long đã tạo ra một bức tường băng bao phủ lên phần bị tấn công, điều đó đã cản được phần nào nhưng họ lại va vào tường nên bị thương.

Lúc này Duy Nhất đang trên đường đi về, người bạn Nam Khánh đã chờ hắn sau khi tan học vì muốn ăn ủi hắn, nhưng nhìn người bạn mình tâm tình cũng không tệ nên thôi.

Bỗng họ nghe thấy tiếng vỡ lớn phát ra từ hẻm nên tiến lại gần nhìn.

- Chúng ta phải giúp bọn họ thôi.

Duy Nhất thấy hiện trường liền nói với Nam Khánh.

- Mày không nhìn thấy tên kia à, hắn ít nhất cũng cao cấp hơn chúng ta vài bậc, mà năng lực biến hình sức chiến đấu cũng rất đáng sợ.

Mặc dù khuyên nhủ nhưng Nam Khánh cũng muốn giúp, chẳng qua hắn cần nghĩ cách. Duy Nhất làm liều lao đến rồi thét:

- Dừng lại đi.

Tất cả đều nhìn về phía hắn.

- Cảnh vệ sắp đến rồi, các ngươi mau dừng lại đi.

Hắn nói tiếp.

Nam Khánh thấy thế liền mừng thầm, năng lực của hắn là gì.

Chính là biến hình.

Hắn liền biến thành cảnh vệ gần nơi của hắn, 1 trung niên rồi tiến đến.

- Các ngươi đang làm gì đấy?

Giọng nói cũng bị thay đổi khiến ba tên kia cũng không nghi ngờ gì mấy giật mình nói.

- Thưa sếp. Chả là chúng ta chơi đùa một chút thôi, mấy nhóc này muốn luyện tập với ta chút. Còn tên ăn mày này thì đến chỗ ta ăn xin, ta liền giúp đỡ hắn ấy mà.

Nếu là một vị cảnh vệ bình thường, có lẽ cái này ngu ngốc này không ai lại nghe cả, nhưng Nam Khánh hắn chỉ muốn đưa họ thoát khỏi đây.

- Được rồi.

Hắn chỉ vào đám Minh Long nói.

- Các ngươi đi theo ta.

Thấy không có mình, tên Trần Dần vui còn không kịp làm sao còn suy nghĩ gì, với trí tuệ của hắn cũng chẳng nhận ra gì cả.

Đám Duy Nhất liền bình tĩnh đi khỏi nơi đó.

Thấy đã cách được một khoảng đủ lại không bị lộ, Nam Khánh vội biến lại.

- Cảm ơn các ngươi! Ta tên là Vũ Minh Long. Đây là bạn ta Vương Anh Tuân. Chắc các ngươi cũng chạc tuổi bọn ta?

- Ta tên Duy Nhất, còn đây là Nam Khánh.

Hai người Minh Long liền một bộ mặt ngạc nhiên.

- Ngươi chính là Duy Nhất?

- Sao ngươi biết ta ư?

Minh Long cùng Anh Tuân sao không biết được chứ, tin tức về kẻ không có năng lực lan truyền còn nhanh hơn cả những người có tiềm năng tối cao.

Như hai người bọn hắn là Thiên tài cái này mọi người có thể không biết nhưng tin tức về những người yếu kém lại được ưa chuộng hơn, ai cũng muốn người khác kém hơn mình mà.

Nghe bọn họ nói rằng thanh danh của mình đã truyền khắp trường khiến cho duy nhất xấu hổ, nhưng lập tức cảm giác đó chẳng còn, hắn quyết tâm rồi thì có việc gì mà giải quyết không được.

- Hụ hụ

Nói chuyện làm họ quên mất còn 1 người đang ở bên cạnh của bọn họ, nhìn sang lão ăn xin, hắn bị chấn động của tên Trần Dần với cơ thể yếu kém nên không chịu được. Nhìn cảnh lão ăn xin như sắp chết đi khiến cho 4 người cảm thấy buồn thêm tức giận với tên kia.

Nhưng người ăn xin như này thì biết kiện cho ai, đằng nào cũng không có bằng chứng.

- Ta cảm ơn các cậu, vì đã giúp đỡ cho ta. Kẻ hèn này mong cậu giúp đỡ một lần cuối có được không?

Bọn họ chăm chú lắng nghe, giúp người thì giúp cho chót.

- Con trai ta, đang ở công viên phía tây cách đây tầm 500m.

- Được, ta sẽ chăm sóc cho con của ngươi.

Lời nói của lão ăn xin ngập ngừng vì phải cầu xin người xa lạ, vì trách nghiệm với người con lên hắn không thể buông bỏ được, nghe tiếng Duy Nhất khẳng định như vậy hắn rất vui, vui đến chết. Tuy chỉ là người la nhưng hắn thấy họ là người tốt, hắn tin tưởng họ không chỉ vì đó là cách duy nhất.

Cánh tay buông thõng xuống, đây thật sự là lần đầu tiên hắn thấy một người chết.

Nhưng sự thật của thế giới này bây giờ là vậy, mạnh được yếu thua, khi con người có thể mạnh hơn một tập thể thì luật pháp không còn hữu ích nữa.

Đôi lúc hắn nghĩ vì một thế giới của quá khứ, thế giới giả tạo mà hầu như điều ác ở trong bõng tối và không được đồng ý.

- Các cậu mang xác ông ấy đến nghĩa trang đi.

Nói xong Duy Nhất liền đi tìm đứa trẻ, công viên phía tây đang được xây dựng lại nên một phần chỗ công viên đó là khu bỏ hoang.

Hắn tìm kiếm khắp nơi thì thấy trong một góc tưởng nhỏ có mái che, phía trước dựng một vài cái hộp giấy như làm cửa, bên trong nằm một đứa bé tầm 2 tuổi, thảo nào ông ta không dắt cậu bé đi chung, cậu bé yếu ớt vì đói đang nằm trên đống chăn làm vì quần áo rách.

Đối với Duy Nhất, có rất nhiều thứ có thể gây sát thương cho hắn, không phải ma quỷ, không phải ác nhân, mà là cảm giác bất lực khi không thể giúp đỡ mọi người trên thế giới, hắn không phải thánh nhân mù quáng nhưng hắn luôn muốn giúp những người khốn khổ đặc biệt là Trẻ Em, nhưng khi nhận ra mình chỉ là hạt cát bụi trong vũ trụ thì thật thất vọng. Như hôm nay vậy, là hi vọng của hắn, chỉ cần một năng lực thôi là hắn sẽ cố gắng hết sức, nhưng không. Ông trời lại không cho hắn, nhưng đã có cách rồi thì tất cả mọi thứ diễn ra này. Cảnh đứa trẻ này khiến hắn càng muốn mạnh mẽ hơn.

- Bé ơi

Hắn lay nhẹ đứa trẻ, đứa trẻ đang ngủ mở mắt ra nhìn hắn, hoảng sợ vừa khóc vừa gọi:

- Ba, ba ơi. Huhu

Thằng bé chắc mới tập nói lại đói nên chẳng gọi được bao lâu thì cậu bé em lặng.

- Đừng sợ, bố em bảo anh đến đón em.

Anh là Anh của Em.

Tuy hôm nay Duy Nhất hắn không thức tỉnh được năng lực gì nhưng hắn luôn có một năng lực đặc biết đó là khiến mọi người khác tin tưởng và cảm thấy ấm áp bên cạnh hắn.

Đứa bé cũng còn quá nhỏ nên cũng để Duy Nhất bế đi. Hắn bế đứa bé về nhà của mình, trên đường đi, hắn không quên ghé vào cửa hàng tiện lợi nhỏ để mua ít sữa, và bánh mềm cho trẻ con. Hắn mua mỗi loại thêm 2 cái vì ở nhà hắn còn có 2 đứa em của mình.

Đút bánh cho đứa bé, nó ăn ngấu nghiến như sợ có người khác ăn mất của mình.

- Uống sữa này.

Hắn hỏi tên cậu bé nhưng cậu bé lại không biết. Ăn xong, hắn bế cậu bé về nhà của mình thì thấy 3 người kia đã đứng đợi trước cửa.

- Bọn tao đã làm xong rồi.

Nam Khánh nói với hắn. Thành phố này có một nhà tang thiêu, không hề mất tiền hay gì cả, bọn họ đã mang xác ông ta đến chỗ đó và sắp xếp xong cả rồi.

- Bố ở đâu?

Thằng bé lại hỏi Duy Nhất.

- Đây là cậu bé đó hả?

- Mày định làm gì?

Cả lũ đều hỏi hắn.

- Tao sẽ nuôi nó, đằng nào tao cũng có hai người em nữa. Chỉ cần thuyết phục cha mẹ, tao đi kiếm thêm việc làm là đủ. Hắn nói với đứa bé:

- Từ giờ em ở với anh nhé, bố em có việc sau này sẽ quay lại.

Nghe Duy Nhất nói vậy, Minh Long liền đáp.

- Vậy tao cũng sẽ giúp mày.

- Tao cũng vậy - Hai người kia cũng theo. Vì bọn họ đều có anh chị em, đều là những đứa trẻ thiếu niên đầy nhiệt huyết, không phải là những tên ăn chơi kiêu ngạo, nếu không đã chẳng giúp lão ăn xin.

Vậy là 4 người họ kết bạn với nhau, nhà của Minh Long và Anh Tuân cũng cách đấy không quá xa. Đều cùng một khu phố, tuy mỗi người một góc phố.

Tất cả cùng vào nhà Duy Nhất, căn nhà không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ. Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng trẻ con.

- A anh về.

Một bé gái chạy ra. Đây là em của Duy Nhất tên Hương, cũng 2 tuổi. Hắn còn 1 đứa em trai tên là Dương mới vài tháng tuổi.

- Hương ơi, nhìn này, bạn này bây giờ là em của Hương đấy, thích không.

- Yê. Bạn ấy ở nhà ơi với Hương nhá.

Bé Hương vui mừng vì có thêm một người bạn để quậy phá ở nhà.

Duy Nhất mời đứa bạn vào rồi đến phòng của mẹ mình, hắn nói chuyện này với mẹ nhưng bà không đồng ý.

Cuối cùng hắn phải hỏi xin bố và bà của mình rồi hứa với mẹ sẽ chịu trách nhiệm.

Tối hôm đó tắm cho đứa trẻ xong cả nhà hắn cùng ngồi xuống ăn cơm. Ba tên kia đã về, họ hẹn cả lũ gặp lại nhau ở trường.

- Tên thằng Nhóc là gì?

Bố hắn hỏi

- Nó vẫn chưa có tên.

Hắn quay sang nhìn, thấy không có tên cũng bất tiện liền nói:

- Từ giờ anh gọi em tên Phúc được chứ?

Phúc gật đầu.

Tối hôm đó Hương đã rắt phúc chơi rất nhiều thứ cùng mình.

Duy Nhất hắn thì phải kè kè bạn cạnh hai đứa, thậm chí cảm thấy mệt mỏi còn hơn mấy lần.

Bạn đang đọc Thế Giới Tương Lai sáng tác bởi Cabetron
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cabetron
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.