Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xung Đột

Tiểu thuyết gốc · 1110 chữ

"Này mau qua bên kia xem, hình như là bàn thiếu lại bắt nạt tên ma mới nào kìa".

"Nào là ma mới, đó không phải là tên mất trí Trần Tuấn sao, đúng là xui xẻo lại chọc phải bàn thiếu, hôm nay xem ra hắn khó thoát khỏi bị tẩn cho một trận rồi".

"Đừng nói quá sớm, ta xem hắn cũng là luyện thể tầng hai, trước đây từng ở ngoại môn không biết được lại có lá bài tẩy nào đó".

"Nói nhiều làm gì, mau tới xem, không nhanh thì đến nơi tiệc đã tàn rồi".

"Đúng đúng, phải nhanh lên, trời ta thật không biết bộ dạng tên từng là thiên tài ngoại môn bị đánh thì thành bộ dạng gì, thật là phấn khích nha".

Khắp nơi trên tạp dịch phong bỗng chốc náo nhiệt lạ thường, bọn hắn vốn quen với việc tên bàn thiếu giáo huấn mấy tạp dịch để tử mới vào, nhưng nay đối tượng là Trần Tuấn đang nổi như cồn ở tạp dịch phong, làm một việc vốn rất bình thường bỗng chốc trở thành đề tài nóng thu hút vô số người vây xem.

"Này này có nhầm nơi không thế".

Một tên đại hán mặt rỗ hai mắt trợn tròn nhìn khung cảnh trước mắt, theo hắn nghĩ thì cho dù đến muộn thì hẳn người nằm trên đất rên rĩ là tên Trần Tuấn đáng thương kia, dù sao thì sáu người đánh một, cảnh giới lại không xê xích nhau là mấy, thế mà hắn lại thấy sáu tên kia đang lặn lôn rên rĩ trên đất, xung quanh còn không ít vết máu loang lỗ, máu tươi chưa khô lóng lánh dưới ánh nắng phản chiếu làm không ít người mở to hai mắt.

Ít giây sau, một thiếu niên cả người hưng phấn xông vào đoàn người vây quanh, đến khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, bộ dạng liền ngệch ra, hòa chung một hàng người có biểu cảm giống hệt nhau, nếu không rõ còn tưởng đây là đoàn hí kịch nào đó đang biểu diễn.

"Không thể nào, lúc ta trông thấy rõ ràng Trần Tuấn đang bị bọn hầu ca, hùng tứ vây ở chỗ này, ... khoan kia kia không phải hầu ca sao! ".

Mọi người đồng loạt hít một hơi thật sâu, đến lúc này không tự chủ rùng mình một cái, quay đầu nhìn quanh xem tên Trần Tuấn kia còn ở đây hay không, có hay không chọc giận hắn, dù sao ở đây cao nhất cũng chỉ là luyện thể tầng hai.

Không đến mấy hơi thở, đoàn người đều tự động tán đi, trong lòng đều âm thầm căn dặn, tuyệt đối không nên trêu chọc tên Trần Tuấn kia, ra tay cũng quá tàn nhẫn đi.

Đến lúc này mới có mấy tên còn chưa đi, tiến lên đỡ lấy đám bọn bàn thiếu đi chữa thương, từ xa còn nghe phong phanh giọng nói tràn đầy bi thương.

"Trần Tuấn ngươi chờ đó cho thiếu gia ta, ta sẽ khiến ... Ặc Ặc nhẹ tay chút ... Á Á đau chết thiếu gia ta rồi! "


Tạp dịch phong vừa náo động liền trở lại khung cảnh bình thường, mà chủ sự đằng sau Trần Tuấn thì hắn vẫn nhàn nhã cầm cây chổi nhỏ đi về một hướng, hôm nay hắn còn nhiệm vụ ở phế tích phía sau núi Đúc Kiếm sơn, là một trong chín ngọn núi lớn nhất ở Thiên Kiếm tông, nghe tên thôi cũng đủ hiểu, đệ tử trên núi này phần lớn kiêm luôn chức thợ rèn, vũ khí trang bị của Thiên Kiếm tông phần lớn đều xuất phát từ đây.

Thiên Kiếm tông chủ tu dùng kiếm nên phần lớn vật được rèn ở đây là kiếm, nhưng không phải lúc nào cũng thành công, phần lớn đều chỉ rèn ra phế phẩm, loại kiếm không thể chất chứa linh khí, không thể nào có thể sử dụng, khồng dùng thì tất nhiên là bỏ đi.

Nơi Trần Tuấn thực hiện nhiệm vụ cũng chính là bãi rác của các phế kiếm như thế, hắn còn chưa tới gần thì từ xa đã thấy từng đống lớn chất cao như một ngọn đồi nhỏ, nếu tỉ mỉ quan sát liền phát hiện đó đều là các loại vũ khí, khôi giáp đút gãy tạo thành, nhưng nhìn có vẽ không vững chãi, như thể tùy thời có thể sụp đổ

"Lớn như thế, nơi đây hẳn là phải tồn tại ít nhất vài trăm năm rồi, hẳn cũng sắp tới thời gian dọn dẹp"

Cảnh tượng trước mắt thật khiến Trần Tuấn bị giật mình, hắn suy nghĩ liền phát hiện, lần nay nhiệm vụ của hắn hẳn liền quan tới đống này, rõ ràng không phải là công việc nhàn hạ, mấy tên chấp sự quản lý tạp dịch phong hẳn là nghĩ hắn không còn tiến đồ gì cho nên tùy ý chén ép đây mà.

"Hừ chỉ vì ta không cho các ngươi tiền biếu liền làm khó dễ ta, cứ chờ đi".

Trần Tuấn suy nghĩ chút liền hiểu, tạp dịch phong nhìn như là ở tầng dưới chót trong Thiên Kiếm tông nhưng vẫn tồn tại một số quy tắc ngầm, cái gọi là hoàng đế trên cao thường không hiểu được nổi khổ của người dân đen chính là như thế, cho dù có biết cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, dù sao bọn chấp sự cũng không dám nhận hối lộ quá mức lộ liễu.

Thông thường mỗi đệ tử mới gia nhập đều phải hiếu kính cho chấp sự cái gì đó, gọi là nhân tình, cho đi cho lại mà thôi. Trần Tuấn lúc mới bị giáng xuống làm đệ tử tạp dịch cũng được bọn chấp sự nói bóng nói gió nhưng hắn vẫn mặc kệ giả ngu, không phải Trần Tuấn không hiểu mà thực sự là không có cái gì, ngày bị trục xuất khỏi ngoại môn, toàn bộ của cải của hắn đều bị bọn sư huynh, sư tỷ kia chiếm lấy, sư phụ dù biết cũng nhắm mắt làm ngơ.

"Không phải các ngươi nói muốn giữ giùm ta sao, nhưng cái giá để mượn rất đắt đó, đồ của ta đâu phải dễ mượn như vậy".

Mang theo tâm trạng nặng nề, Trần Tuấn cất bước tiến vào, đứng từ xa đã trông thấy một cổng vòm lớn, bên trên có tấm biển cổ xưa khắc ba chữ rất không hợp với hoàn cảnh:

"Bảo Khí Phường".

Bạn đang đọc Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi haithan115vn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haithan115vn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.