Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Khí Phường

Tiểu thuyết gốc · 1066 chữ

"Tạp Dịch phong chỉ có một mình ngươi đến thôi sao".

Trong Bảo Khí Phường, một ông lão tay cầm một tẩu thuốc lớn vừa nói vừa nhả khói bay mịt mù, hai mắt lão đảo vài vòng xung quanh người Trần Tuấn xác định không còn ai thì không khỏi bực bội

"Lũ khốn đó đúng là xem thường Bảo Khí Phường ta không người đây mà, lần sau phải nghé qua đó uống vài tách trà mới được".

Trần Tuấn ghé mắt nhìn quanh, phát hiện quả nhiên chỗ này đúng là vắng vẻ, nãy giờ ngoài lão già nói chuyện với hắn căn bản là không có ai. Như nhìn ra nghi vấn của Trần Tuấn, ông lão vuốt chòm râu dài nét mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Hừ đêu là lũ vô dụng cả thôi, tên nào cũng chỉ chịu được vài ngày".

Nói rồi đảo mắt nhìn Trần Tuấn:

"Ta rất kỳ vọng vào ngươi đấy".

Trước ánh mắt gian xảo của lão, Trần Tuấn không khỏi rùng mình một cái, lại nhớ về câu nói lúc nãy liền không lạnh tự rét, hắn vẻ mặt e dè thử hỏi:

"Đệ tử có thể rút lui được không".

"Không được, ngươi phải ở đây làm nhiệm vụ nửa tháng".

Lão già chém đinh chặt sắt lớn tiếng nói, rồi tùy ý bước về một hướng, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Thôi, có một tên cũng được".

Thấy tên đệ tử kia còn chưa di động, lão liền bực tức quát lớn

"Mau theo ta".

Trần Tuấn đành gượng ép bước theo, hắn cũng không dám trốn làm nhiệm vụ, dù sao Thiên Kiếm tông tông quy không thể coi thường, ngoài ra hắn vốn có xích mích với đám chấp sự Tạp Dịch phong, không thể để bọn chúng nắm thót được. Nghĩ vậy Trần Tuấn liền tạm thời đè nén lo lắng trong lòng, tăng nhanh tốc độ đuổi theo sau lão già, cứ thế hai người một trước một sau biến mất khỏi tầm mắt.

"Tên nhóc này thật không tệ, vậy mà theo kịp ta".

Lão già hứng thứ nhìn tên đệ tử đang cách hắn vài thước, lòng thầm giật mình, phải biết hắn tuy chỉ như đi bộ bình thường thật ra tộc độ đã không thua kém gì luyện thể tầng năm, căn bản là không có tên đệ tử tạp dịch nào có thể theo kịp hắn, vậy mà tên sau lưng lại có thể

"Thú vị, mới luyện thể tầng hai đã có tốc độ như vậy, đáng tiếc thiên phú hơi thấp một tý".

Lại nói lão già này quanh năm chỉ ở Bảo Khi phường căn bản không rõ nhiều chuyện trong tông môn, nếu không cũng không ngạc nhiên như vậy. Trần Tuấn tuy chỉ là luyện thể tầng hai nhưng cường độ cơ thể lại vượt xa cảnh giới, tuy thể đuổi theo lão cũng làm hắn mệt bở hơi tai, âm thầm chửi rủa trong lòng.

"Lão già này làm gì mà như bị người khác truy sát như vậy, thật đúng là lão già quái dị".

Bảo Khí Phường quả nhiên rộng lớn, hai người di chuyển gần hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa tới nơi cần đến, Trần Tuấn không biết rốt cuộc lão muốn đi đâu, có lần vừa mở miệng hỏi liền bị quát một tiếng, làm hắn chỉ biết im lặng theo sau.

Nãy giờ chạy qua ba bốn ngọn đồi nhỏ toàn là trang bị hoen gỉ, bỏ phế. Trần Tuấn không khỏi khiếp sợ, nơi này so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn rất nhiều, suy đoán quy mô thật có thể ngang với một toà thành nhỏ trong đế quốc Đại Việt.

"Đến nơi rồi".

Hai người dừng trước một bức tượng lớn, tượng này bằng đồng cao hơn mười trượng, toàn thân toát ra khí chất cổ xưa, tuy đã bị tuế nguyệt thời gian làm mài mòn, chỉ còn nhìn ra được hình dáng tựa như một con cự tưởng khổng lồ, cư tưỡng đã bị gãy vòi chìn còn một phần ngắn nhô ra, hai chiếc sừng cũng chỉ còn một cái, độ dài chắc còn non nữa thời kỳ đầu. Trên đầu hai hốc mắt lộ ra hắn hai lỗ lớn, trước kia từng được gắn vào thứ gì đó.

Cự tượng chỉ còn ba chân nhưng vững vàng không hề lay động, nó là vật chết mà Trần Tuấn lại cảm giác như bức tượng đang sống trước mặt hắn, ngửa đầu gầm vang một tiếng chấn động cả thương thiên, nhấc chân giậm xuống làm đại địa phải run rẩy.

"Khụ, khụ, tiểu tử người tên gì".

Lão già lại lên tiếng cắt đứt cảm khải của Trần Tuần, hắn chớp mắt một cái, mở ra lại thấy pho cự tượng bằng đồng kia vẫn như cũ, tràn đây tang thương, con cự tương ban nãy hẳn chỉ là ảo giác. Dẹp bỏ suy nghĩ trong lòng, Trần Tuấn hướng về phía lão già bình thản đáp:

"Đệ tử là Trần Tuấn".

"Được rồi theo ta".

Lão thản nhiên bước về phía trước, Trần Tuấn vội vàng theo sau, ngay khi hắn tới gần bức tượng liền có cảm giác nóng bức khó chịu, cảm giác như đang trong một lò hơi khổng lồ.

"Sao lại nóng như vậy, chẵng lẽ có địa hỏa nào đó ở gần đây".

Từ khi Trần Tuấn bị mất trí nhớ, hắn thường vào thư viện đọc sách, đối với một người mất tất cả ký ức thì việc bổ sung lại kiến thức là vô cùng quan trọng, các kiến thức phổ biến về thế giới này hắn đều rõ ràng, trong sách từng đề cập đến một loại địa hỏa, là loại hỏa diễm sinh ra từ trong lòng đất, khu vực xung quanh nóng như vậy hẳn chính là do nó.

"Hắc Tâm hỏa".

Nhìn thấy hỏa diễm đang cháy ngùn ngụt xung quanh chân cự tượng, Trần Tuấn không khỏi khiếp sợ, ngọn lửa thuần một màu đen đang bốc cháy hừng hực, biến toàn bộ không gian xung quanh đều trở nên vặn vẹo. Loại hỏa diễm này hắn từng đọc qua trong sách, là loại địa hỏa hiếm thấy nhất, không ngờ trong Thiên Kiếm tông lại có .

Bạn đang đọc Thế Giới Tu Tiên sáng tác bởi haithan115vn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haithan115vn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.