Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2939 chữ

* Chưa Đủ *

* Chưa Đủ *

Mặc Nho đứng đó mỉm cười, khi nói đến việc từ giờ trở đi tu vi của hắn sẽ không thể thăng tiến thêm một cấp bậc nào nữa thì nét mặt của hắn không lộ ra vẻ khó chịu, ánh mắt cũng không có chút thất vọng nào. Giống như hắn đã biết rằng tu vi của bản thân chỉ có thể đến mức này thôi cho nên mới bình thản mà đối diện.

Thế nhưng Diệp Vân lại cảm thấy có chỗ không thích hợp nhưng chung quy vẫn không thể nói ra được, hắn cũng không biết tại sao cảm giác đó lại bỗng nhiên xuất hiện. Diệp Vân luôn cảm thấy rằng sự thật hoàn toàn không phải như vậy, gương mặt tươi cười của thiếu niên này dường như là đang che giấu điều gì đó.

Diệp Vân hít sâu một cái để cảm nhận điều này thêm một lần nữa, cái loại cảm giác không rõ ràng này lại tan biến trong chớp mắt nhưng rồi hắn cũng không thể tìm lại được một nửa cảm giác đó nữa.

"Ta đã biết trước điều đó rồi, tiểu sư đệ không cần phải như vậy. Lúc đó nếu như không có sư phụ cứu sống ta thì ta đã sớm rời khỏi thế gian rồi, chứ đừng nói đến việc sẽ có tu vi như bây giờ. Giờ đây, mặc dù tu vi của ta không thể tiến thêm một bậc nào nữa nhưng nếu như vì thế mà buông bỏ cuộc đời thì sự tồn tại của ta chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ cần ta mong muốn thì tự nhiên sẽ có năng lực dưới một người trên vạn người." Mặc Nho thấy vẻ mặt của Diệp Vân có chút xấu hổ thì lập tức xua tay cười nói.

"Tấm lòng của sư huynh thật là rộng rãi, đối với thiên đạo đặc biệt rất hiểu rõ, có lẽ sau này sẽ gặp được cơ duyên." Diệp Vân sờ sờ mũi, vừa cười vừa nói.

Mặc Nho gật đầu nói: "Nếu có cơ duyên thì thật tốt nhưng nếu như không có thì cũng không sao cả. Mau đến đây để ta giới thiệu cho ngươi gặp mấy vị sư huynh đệ khác."

Hành động của Mặc Nho thoải mái như thế cũng không làm cho Tô Hạo cảm thấy bất mãn mà ngược lại trong ánh mắt của Tô Hạo lại hiện lên một tia yêu thương và áy náy.

"Đây là Tần Đồng - Tứ sư huynh của ngươi." Mặc Nho giới thiệu.

Diệp Vân ôm quyền quay về phía người thanh niên có vóc dáng thấp bé mà hành lễ.

Tần Đồng không đáp trả, gương mặt không có biểu tình gì, chỉ nhìn Diệp Vân rồi gật đầu

"Ngũ sư huynh, Bát sư huynh chúng ta lại gặp mặt rồi." Không đợi Mặc Nho giới thiệu, Diệp Vân liền tiến lên hai bước chào hỏi Lã Thiên Thu và Giang Thiên Phàm.

"Ha ha, tu vi của tiểu sư đệ thực sự là ngoài sức tưởng tượng của ta, có thể thăng cấp lên nhanh chóng chỉ trong một thời gian ngắn như thế. Thật không ngờ ngươi có thể lĩnh ngộ được Huyễn Diệt Lôi Quang, hơn nữa lại có thể phát huy hết sức mạnh của nó, thật là làm người ta khó có thể tin được." Lã Thiên Thu vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ tiến lên vài bước rồi vỗ vỗ lên vai Diệp Vân.

Giang Thiên Phàm cũng đi về phía hắn, trước kia hắn và Diệp Vân đã từng gặp nhau ở Diễn Võ Trường cho nên mới biết nhau.

Mặc Nho hơi kinh ngạc nhìn bọn họ nói: "Không ngờ Ngũ sư đệ và Bát sư đệ đã từng gặp qua tiểu sư đệ, vậy thì ta cũng không cần giới thiệu nữa. Tiểu sư đệ, đây là ngươi Lục sư huynh Quý Trần và Thất sư huynh Hóa Văn, tu vi của bọn họ đều đạt ở mức Trúc Cơ Cảnh nhị trọng, không cần đến hai năm là bọn họ đã có thể vượt qua ta rồi."

Diệp Vân ôm quyền hành lễ ra mắt hai vị sư huynh. Vẻ mặt của Quý Trần và Hóa Văn cũng không tỏ ra quá mức nhiệt tình mà chỉ gật đầu đáp lại.

"Vị này chắc hẳn là Cửu sư tỷ, đệ đã từng được nghe Tô Linh nhắc đến người." Diệp Vân nhìn về phía cô gái còn lại mở miệng nói. Người này khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt được che khuất bởi một mảnh voan mỏng, dung mạo như nguyệt, nước da mịn màng thanh khiết, trong suốt long lanh. Mặc dù không thấy rõ dung nhan sau khăn che mặt nhưng hắn cũng có thể khẳng định người này là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.

"Tiểu sư đệ không cần đa lễ. Ta là Thủy Như Yên, ngươi có thể gọi ta là Cửu sư tỷ hay Như Yên sư tỷ cũng được." Giọng nói của nữ nhân này nghe dịu dàng êm tai, dường như khi lọt vào tai thì trở thành âm thanh đinh đương rung động của ngọc bội, rất là bùi tai.

  • Đinh đương: Leng keng, lách cách

Trong lòng Diệp Vân khẽ động, Thủy Như Yên, Thủy Thanh Huyên, giữa hai người này có quan hệ gì với nhau hay không?

"Tiểu sư đệ không cần suy đoán, Phong chủ phu nhân là cô cô của ta." Thủy Như Yên chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấu được hắn đang suy nghĩ cái gì, giọng nói như ngân linh lại vang lên.

*Ngân linh: chuông bạc

Diệp Vân cảm thấy thoái mái hơn, hai người này thật sự là có quan hệ với nhau, chỉ là không nghĩ tới Thủy Thanh Huyên lại là cô cô của Thủy Như Yên.

"Được rồi, các ngươi và tiểu tử này đã chào hỏi lẫn nhau rồi nhưng chẳng qua là hôm nay không có nhiều thời gian cho các ngươi tiếp xúc với nhau để hảo hảo trao đổi." Tô Hạo thấy Diệp Vân đã cùng mọi người chào hỏi thì lập tức tiến lên phía trước mở miệng nói tiếp: "Vừa rồi chắc hẳn các ngươi cũng đã thấy ta truyền thụ phương pháp tu luyện thập sát trận cho Diệp Vân, không đến hai canh giờ nữa thì tiểu tử này sẽ ngộ ra được một con đường tu luyện riêng dành cho hắn. Đồng thời sẽ đưa Lôi linh khí dung nhập vào bên trong thập sát trận, nó có thể sẽ duy trì trong một khoảng thời gian dài. Bây giờ các ngươi cũng nên hồi tưởng lại cảm giác lúc đó như thế nào." *hảo hảo: thật tốt.

Tô Hạo cực kỳ coi trọng thập sát trận, hắn coi thập sát trận như là con át chủ bài để chống lại những người muốn tranh giành vị trí tông chủ Thiên Kiếm Tông. Nếu như thập sát trận có thể tu luyện thành công trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì có thể chống lại Kim Đan tu sĩ trong lời đồn. Bây giờ hắn có thể lập tức khởi xướng ra việc thi đấu để tìm ra người cuối cùng có thể kế thừa ngôi vị tông chủ.

"Ban nãy khi Lôi linh khí của tiểu sư đệ tiến nhập vào trong trận pháp tu luyện của chúng ta, ta chỉ cảm nhận được một năng lực thần kỳ đang tiến vào chứ không có cảm giác gì khác, chẳng qua là cảm thấy việc dung hợp lại vẫn còn qua loa, nhất định là do năng lực không đủ." Người đứng thứ tám - Giang Thiên Phàm mở miệng trả lời đầu tiên.

"Không sai, cảm giác của ta và Bát sư đệ cũng giống như nhau." Trần Vinh Hoa gật đầu, từ từ mở miệng nói.

"Cảm giác của ta lúc đó có lẽ có phần tinh tế. Mặc dù nhìn sơ qua thì thấy linh khí của tiểu sư đệ đi vào trận pháp của chúng ta rồi dung hợp lại rất hoàn mỹ nhưng ta luôn cảm giác có chút gì đó bất thường, dường như nó không có thật sự dung hợp với nhau, vẫn còn thiếu sót một cái gì đó." Đôi môi anh đào của Thủy Như Yên nhẹ hé ra, âm thanh mềm mỏng vang lên.

"Ta thì không có học thức nhiều nên cái lý lẽ này ta không hiểu, dù sao chỉ cần có thể dung hợp được là tốt rồi." Tam sư huynh Dã Cuồng Nhân hừ một tiếng, âm thanh vâng lên như một cái chuông lớn.

"Đúng vậy, những điều như thế này đệ và Tam sư huynh thật sự không biết nó cảm giác như thế nào hay trông nó ra sao." Lục sư huynh Quý Trần cười ha hả nói. Mối quan hệ của hắn và Dã Cuồng Nhân cực tốt, tính khí rất hợp nhau, hắn cũng cực kỳ không thích loại sự việc phiền toái này.

Mặc Nho nhìn tất cả mọi người rồi thản nhiên mở miệng nói: "Thật ra thì giữa thập sát trận này ngoài việc cần có Lôi linh khí ra thì còn cần phải có Thổ linh khí của Thất sư đệ và Kim linh khí của Đại sư huynh cùng kết hợp lại thành linh khí dị thể, hai người bọn họ cần phải hợp lại thì lúc đó cảm giác sẽ rõ ràng hơn."

Hóa Văn sửng sốt, sau đó chân mày cau lại rồi một lúc sau mới mở miệng: "Đệ không hẳn là không hiểu nhưng chẳng qua là đệ có thể cảm nhận được sau khi Lôi linh khí tiến vào trận pháp thì sức mạnh lại được tăng lên, hơn nữa đúng lúc Lôi linh khí hoàn mỹ tương tác với thập sát trận cuối cùng thì hợp lại thành một khối bù đắp vào. Đệ có thể cảm giác được một khi thật sự dung hợp lại thì uy lực của thập sát trận sẽ đạt tới mức khó có thể tưởng tượng được. Đừng nói tới việc chỉ giết vài tên Kim Đan Cảnh mà ngay cả những kẻ khác đều không địch lại nó."

"Đại sư huynh, huynh cảm thấy như thế nào?" Mặc Nho quay đầu cười hỏi.

Nét mặt của Đoan Mộc Long Thai không chút cảm xúc gì, cũng không lộ ra biểu cảm nào mà quay sang nhìn Diệp Vân nói: "Cảnh giới quá thấp, không có cách nào có thể hoàn toàn dung hợp lại. Nếu như muốn phát huy hết toàn bộ sức mạnh thì phải khiến cho tu vi của tiểu sư đệ tăng lên tới Trúc Cơ Cảnh. Nếu không thì bản thân của chín người chúng ta đều đạt đến Trúc Cơ Cảnh mà chỉ thiếu duy nhất mình hắn, cho dù dung hợp lại thì không cách nào duy trì thập sát trận trong khoảng thời gian dài được."

Tu vi của Đoan Mộc Long Thai ra sao mọi người ai cũng biết, chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút là có thể hiểu được mấu chốt trong đó. Mặc dù vẻ mặt không chút thay đổi nhưng trong giọng nói lại lộ ra một chút lo lắng.

"Không sai, lúc đầu khi ta thu Diệp Vân làm đồ đệ cũng từng nói qua là phải chờ tới khi cảnh giới của hắn đạt tới Trúc Cơ Cảnh mới chính thức để hắn tham gia tu luyện thập sát trận nhưng mà không nghĩ tới hắn lại có thể dễ dàng dung nhập như vậy, mặc kệ thiên phú của hắn cao tuyệt đến đâu nhưng khi tu vi của hắn và sức mạnh vừa đúng lúc tương xứng với nhau thì có thể tu luyện thập sát trận.

Nhưng chung quy thì khoảng cách cảnh giới của hắn vẫn còn quá lớn nên đối với cách lĩnh hội Thiên Đạo pháp của Trúc Cơ Cảnh và Luyện Khí Cảnh sẽ có cảm nhận hoàn toàn khác biệt, căn bản không thể thật sự dung hợp lại một chỗ." Tô Hạo gật đầu, thực ra hắn đã sớm nghĩ đến điều mấu chốt ở bên trong.

"Vậy phải làm như thế nào mới có thể giải quyết được vấn đề này?" Mặc Nho trầm giọng hỏi.

"Không có cách nào cả, bây giờ chỉ hy vọng là Diệp Vân có thể nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân. Cảnh giới lĩnh ngộ của hắn rất đặc biệt, có khi không cần tăng lên tới Trúc Cơ Cảnh thì hắn cũng có thể hoàn toàn dung hợp được với thập sát trận." "Ồ, nói như vậy có nghĩa là sao?" Mặc Nho tò mò hỏi.

"Có lẽ các ngươi chưa biết công pháp tu luyện của Diệp Vân có chút đặc biệt, hắn lựa chọn Thối Tiên Tâm Pháp làm công pháp để tu luyện sau này." Tô Hạo nhìn Diệp Vân, từ từ mở miệng nói.

Nét mặt của Mặc Nho và Trần Vinh Hoa đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, bọn họ tất nhiên là biết Thối Tiên Tâm Pháp nhưng trăm ngàn năm qua hầu như không có người nào chọn để tu luyện, tên tiểu tử Diệp Vân này lại có thể tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp?!

"Ha ha, hoá ra là tiểu tử ngươi muốn nội ngoại giai tu, ngược lại so với ta lại ngoan độc hơn." Dã Cuồng Nhân sửng sốt rồi lập tức cười ha hả, hắn tiến lên phía trước nặng nề vỗ vào vai của Diệp Vân.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một cổ khí dồi dào từ trong lòng bàn tay của Dã Cuồng Nhân truyền đến, thiếu chút nữa là làm bể nát bờ vai của hắn.

"Tam sư huynh thủ hạ lưu tình, sức mạnh của huynh thật sự rất lớn."

"A, thật ngại quá. Chỉ có điều là tiểu tử ngươi không phải là tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp sao? Chỉ mới sử dụng có một chút lực thôi mà đã không chịu nổi rồi, thực sự là mất mặt quá đi." Dã Cuồng Nhân thu hồi một chưởng Đoàn Phốc Cự lại, cười trách cứ.

"Tam sư huynh, tu vi của huynh đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh Trúc Cơ Cảnh, ta mới Luyện Khí Cảnh nhị trọng thôi nha." Diệp Vân nói với vẻ mặt đau khổ, hắn hoàn toàn không có đề phòng, không nghĩ tới việc Dã Cuồng Nhân sẽ tùy tiện vỗ một cái mà cũng có sức mạnh lớn đến như vậy.

"Không sai, điểm này ta không nghĩ tới nhưng có điều là tu vi của tiểu tử ngươi chỉ mới đạt Luyện Khí Cảnh nhị trọng mà muốn chống lại ta thì thật là chuyện không thể nào làm được. Nếu như ngươi có thể tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp đạt đến Trúc Cơ Cảnh rồi ngưng tụ hoàn toàn thành Đại Ma Chi Thể thì sức mạnh nhục thân* của ngươi còn mạnh hơn ta rất nhiều." Dã Cuồng Nhân lập tức sinh ra thích thú với Diệp Vân, sẽ có người cho hắn tuyển chọn để tu luyện thân thể, hơn nữa còn là nội ngoại giai tu*. *nhục thân: thân xác, thân thể.

*nội ngoại giai tu: tu luyện bên trong lẫn bên ngoài.

"Đệ sẽ cố gắng!" Diệp Vân trả lời với vẻ mặt đau khổ.

"Tư nguyên đã đủ chưa? Không đủ thì cứ việc đến tìm Tam sư huynh, dù sao thì tư nguyên đối với ta mà nói cũng không có tác dụng gì." Mặc Nho nháy mắt với Diệp Vân sau khi định thần lại, vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy, nội ngoại giai tu phải cần một lường tư nguyên rất lớn. Nếu như thiếu, cứ việc nói ra, ta và Nhị sư huynh của ngươi vẫn còn dư rất nhiều." Trời sinh Đoan Mộc Long Thai có lòng nhiệt tình, tuy rằng vẻ mặt hắn cứng nhắc, ánh mắt thì không có có bất kỳ dấu hiệu nào tỏ ra hứng thú nhưng giọng nói thì lộ ra vẻ quan tâm.

"Cám ơn hai vị sư huynh, tư nguyên tạm thời vẫn còn đủ, sau này nếu không còn thì đệ nhất định sẽ không khách khí." Diệp Vân cười đáp lại.

"Được rồi. Nếu đã như vậy thì cứ ở tông môn chính thức bắt đầu tiến hành nâng cao rèn luyện, Diệp Vân sẽ ở chỗ này cùng các ngươi để cùng nhau tu luyện. "Tô Hạo ho khan một tiếng, thấy mọi người nhất thời an tĩnh lại rồi chuyển hướng nói với Diệp Vân: "Tốt nhất ngươi nên cùng các sư huynh sư tỷ tìm hiểu về Trúc Cơ Cảnh, nếu có chỗ nào không hiểu rõ thì cứ việc hỏi. Trúc Cơ Cảnh chỉ mới là bước đầu tu luyện cho nên nhất định phải mau chóng đạt tới."

Diệp Vân sửng sốt rồi lập tức vui mừng hớn hở. Nếu như có thể thật sự lĩnh ngộ được sự giao thiệp Thiên Đạo pháp của Trúc Cơ Cảnh thì đối với những ngày tu luyện sau này của hắn mà nói thì nhất định khó có thể tưởng tượng được lợi ích của nó mang lại.

"Tạ ơn sư phụ, cảm ơn các vị sư huynh, cảm ơn Như Yên sư tỷ! "

Bạn đang đọc Thế Giới Tiên Hiệp của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi De_Nhat_PhuonG
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.