Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn trang quái dị

Phiên bản Dịch · 1428 chữ

Lâm Thiên và Y2 nhanh chóng áp sát. Người Y2 dính đầy máu đen, hai tay nhanh như cắt đánh vào lồng ngực của Lâm Thiên. Trên mặt Lâm Thiên hiện rõ chán ghét, mùi thối nồng đậm trên người Y2 làm hắn cảm thấy buồn nôn, nhưng dù sao thì hắn cũng đã từng xử lí qua rất nhiều tang thi, nên miễn cưỡng còn chịu được. Bàn chân hắn nhún nhẹ rồi nhanh chóng lách qua bên người của Y2. Một ánh đao nhanh như chớp xẹt qua cổ của tang thi, loan đao quá sắc ngay bản thân Lâm Thiên cũng không cảm nhận được một chút lực cản.

Con Y2 chạy thêm được hai bước, một cái đầu xấu xí liền bay ra, đến chết nó cũng không thể hiểu tại sao con người mà nó gặp lúc này lại mạnh như vậy! Phải biết rằng để có được thực như ngày hôm nay nó đ giết rất nhiều đồng loại lẫn con người, với thực lực hiện nay nó có thể dễ dàng xử lí hơn trăm người, người ở trong mấy chiếc xe phía trước đều cũng là do nó xử lí hết!

“Tuyệt vời!” Thiết Ưng bội phục nói: “Lâm huynh đệ, đao pháp của ngươi thật là xuất thần nhập hóa, con tang thi kia nhìn qua đã thấy rất lợi hại, không ngờ ngươi chém giết nó một cách dễ dàng.”

Lâm Thiên cười cười nói:

“Đây đâu phải là đao pháp gì đâu. Chẳng qua là tốc độ quá nhanh, thanh đao này không tệ!”

“Ngay cả máu cũng không dính, thật là đao tốt!” Thiết Ưng nhìn thấy Lâm Thiên vừa mới chém giết xong mà trên loan đao ngay cả một giọt máu cũng không dính liền lớn tiếng khen ngợi.

Lâm Thiên xem sắc trời:

“Nhanh lên đi, sợ rằng trong vòng ba, bốn giờ nữa trời sẽ tối. Bây giờ còn đỡ, giao thông thế này chắc đi được tầm hai trăm km, ban đêm thì rất nguy hiểm, hơn nữa còn phải đi qua vài thị trấn nhỏ để nạp đầy xăng. Chúng ta còn cần phải tìm một nơi tốt để qua đêm!”

Thiết Ưng gật đầu:

“Ta đi dẹp mấy chiếc xe đằng trước qua một bên!”

Mấy chiếc xe để ngang đường, lấy thực lực của Thiết Ưng rất nhanh chóng dời chúng đi, hai người lên xe đi lên phía trước.

Tình hình giao thông vẫn tệ, thỉnh thoảng giữa đường có vài chiếc xe hỏng. Lúc trời tối đám người Lâm Thiên mới đi được một trăm năm mươi km, khoảng cách tới thị trấn Thiên Vân còn hai trăm km.

“Lâm đại ca, phía sau có mấy chiếc xe đang đuổi theo!” Dương Tuyết đột nhiên nói

Lâm Thiên gật đầu, hắn nhìn gương chiếu hậu thấy tổng cộng bốn chiếc xe, trong đó có một chiếc xe jeep, một chiếc xe bánh thể thao, môt chiếc xe tải còn có một chiếc xe con. Chiếc xe jeep kia chạy đầu tiên, Lâm Thiên thấy người ngồi ghế trước cầm súng tự động.

“Thi nhi,. Tuyết nhi hãy đề phòng. Thiết Ưng phía sau có người đuổi theo, trong tay bọn họ cũng có súng!” Lâm Thiên dặn dò Dương Thi, Dương Tuyết, lớn tiếng thông báo cho Thiết Ưng.

Thiết Ưng trong long có hơi khẩn trương, nếu dồi phương không có vũ khí gã còn lâu mới sợ, cho dù Lâm Thiên không đưa súng cho gã, bằng thân thủ của gã cũng có thể đánh gục mười mấy ngườ. Nhưng có vũ khí thì Thiết Ưng không dám lỗ mãng.

“Người trong xe phía trước nghe đây, chúng ta là đoàn xe Nanh Sói, các ngươi lập tức quy thuận chúng ta, nếu không sẽ chết!!!” Một thanh niên đang ngồi trên chiếc xe jeep lớn tiếng nói, nói xong còn giơ khẩu súng tự động trong tay lên.

Lâm Thiên thầm cười lạnh, trong thể loại mạt thế này người có năng lực thì làm lão địa của người ta không có gì là không đúng, nhưng cũng không nên uy hiếp đến trên đầu của hắn!

“Tuyết Nhi, bắn nổ lốp chiếc xe kia cho ta.” Lâm Thiên cười tà.

Dương Tuyết gật đầu, nàng không hoài nghi mệnh lệnh của Lâm Thiên, lập tức điều chỉnh nòng súng.

Đoàng!

Chiếc xe jeep kia liền chậm lại, hiển nhiên đã bị thủng lốp. Chiếc xe thể thao chạy đằng sau lập tức đụng phải chiếc xe jeep, trong chớp mắt chiếc xe đã vỡ thành một đống

Đoàng! Đoàng!

Bị Lâm Thiên chơi cho một vố đối phương làm sao chịu nổi, lập tức có mấy người chỉa súng bắn nhóm Lâm Thiên mà bắn, mấy viên đạn liền bắn ngay vào phía sau đuôi xe gây ra tiếng vang.

“Bà nội nó, mấy thằng rùa con này dám bắn xe của ta!” Thiết Ưng chửi, tay trái cầm súng ngắn tay phải lái xe, mấy tên cầm súng đang bắn thấy Thiết Ưng như thế liền rút người vào trong xe.

Chiếc xe rất nhanh ra khỏi phạm vi bắn súng.

Dương Thi lo lắng nói:

“Lâm đại ca, chúng ta phải nhanh chóng loại trừ chướng ngại, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp!”

“Sẽ không, chúng ta tùy tiện tạo cho chúng một ít chướng ngại, bọn họ sẽ không đuổi kịp được!” Lâm Thiên khẽ cười và nói.

Thiết Ưng cười nói:

“Những chướng ngại chúng ta phá ra sẽ cho chúng thể nghiệm lại!”

“Trời sắp tối rồi!” Lâm Thiên nhìn sắc trời nói.

“Phía trước hai mươi km có một thôn nhỏ, hy vọng nơi đó không có tang thi. Ài, đoàn xe kia chắc cũng phải cắm trại ở đó, đến lúc đó không thể thoát khỏi xung đột!” Lâm Thiên nói

Hai mươi phút sau cuối cùng bđám Lâm Thiên đã đến nơi.

Thôn nhỏ xập xệ, một nhà cửa mở toang ra, nhìn thấy trong ngôi nhà có vài thứ nằm lộn xộn ở giữa, nhìn hết sức hoang tàn/

“Lâm huynh đệ nơi này hình như đã bị tiêu diệt!” Thiết Ưng xuống xe dò xét một chút rồi nói.

Lâm Thiên cảm thấy có điều gì đó, nhíu mày nói:

“Mọi người cảnh giác, hãy xem xét cẩn thận một chút, nơi này có điều kỳ quái, trên mặt đất mặc dù có vài thi thể của tang thì nhưng số lượng hình như quá ít. Thôn nhỏ này chắc không phải hai ba người biến thành tang thi.”

“Có lẽ bị thiêu hủy rồi cũng nên!” Thiết Ưng không tin tưởng nói.

Lâm Thiên trợn tròn mắt nói:

“Con người từ khi nào đánh chết tang thi xong rồi lại hỏa tang? Với loại bệnh độc này người ta còn chạy không hết nữa là hỏa táng. Kể cả người nhà cũng vậy, chắc chắn họ không dám.”

“Có lẽ người ở thôn này trước lúc đã đi hết!” Dương Tuyết xuống xe nói.

Lâm Thiên gật gù.

“Cũng có khả năng này, nhưng buổi tối chúng ta vẫn nên ở trong xe, đề phòng có gì xảy ra.”

Dương Thi, Dương Tuyết tất nhiên là không phản đối, Thiết Ưng nhanh chóng đồng ý.

Trên hai chiếc xe đều có thức ăn, có một vài thứ đã chuẩn bị từ trước.

Màn đêm buông xuống, trong thôn không nghe thấy tiếng gì làm cho người ta có cảm giác rất khủng bố, tiếng gió thổi vào lá cây khiến da đầu của Thiết Ưng tê dại.

“Lâm đại ca, ta không ngủ được!” Dương Tuyết nhỏ giọng nói.

Lâm Thiên liền đi ra ghế sau, ngồi ở giữa hai nàng, ôm lấy cả hai nói:

“Các nàng đừng sợ, có ta ở đây không có ai có thể đụng vào các nàng!”

“Ừm!” Dương Thi đỏ mặt gật đầu, tuy đã có quan hệ với Lâm Thiên nhưng nàng vẫn còn rất dễ dàng thẹn thùng!

“Tiểu Linh, cứ cách năm phút hãy kiểm tra tình hình xung quang một lần, ài, nếu không vì hao phí giới lực thì ta rất muốn ngươi ra ngoài!” Lâm Thiên dặn dò Tiểu Linh.

“Thật ra chủ nhân hoàn toàn có thể tự mình chú ý, đây cũng là một loại rèn luyện đấy!” Tiểu Linh nói.

“Thôi coi như xong, đây là thời điểm nghỉ ngơi, nếu lúc nào cũng cảnh giới như vậy thì ngủ không được thoải mái!”

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 217

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.