Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đề.

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

Thiết Ưng thấy những người đó bị súng chĩa vào không dám động đậy, gã bước lên trước tát mỗi người một cú trời giáng, sức mạnh của gã đủ làm mỗi người bị đánh văng ra.

“Bà nội nó đám khốn kiếp các ngươi ở nơi này làm chuyện xấu rất nhiều!” Thiết Ưng hùng hùng hổ hổ nói. “Nhanh bơm xăng cho chúng ta, nếu không ta sẽ dùng dùi xuyên thủng các ngươi!”

Bên ngoài hỗn loạn thành thế này rồi, hơn nữa Dương Thi đã nổ súng, bốn tên cảnh sát bên trong đang đánh mạt chược làm sao có thể không nghe thấy? Bốn người cầm súng ngắn cẩn thận đi ra ngoài. Lâm Thiên đoán bên trong chắc chắn còn có người, hắn trở lại bên cạnh xe cầm khẩu súng máy trong tay.

“Cừ thật!” Thiết Ưng hút một ngụm khí lạnh.

Ngẫm lại nếu là lúc trước gã cướp chiếc xe của Lâm Thiên sợ là hiện tại đã thủng vô số lỗ. Bốn cảnh sát kia thấy Lâm Thiên bưng súng máy nhắm ngay bọn họ:

“Ta đếm tới ba, nếu không buông súng đầu hàng, các ngươi có tin là ta sẽ bắn nát đầu các ngươi không?!” Giọng của Lâm Thiên rất lạnh, thời tiết tuy rằng nóng bức nhưng bốn cảnh sát cảm thấy khí lạnh theo lòng bàn chân lên trên đỉnh đầu.

“Không, không nên để hắn bắn súng, nếu không chúng ta chết chắc rồi!” Một trong bốn cảnh sát lạnh lùng nói.

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, súng máy giơ lên, hơn mười viên đạn bắn bể đầu người đó, máu tươi và óc hắn bắn lên thân thể ba người.

Ba người kia không ngờ Lâm Thiên trực tiếp liền nổ súng, trong đó có hai người hơi sửng sốt một chút. Một người theo bản năng bóp cò súng.

Đoàng!

Viên đạn bắn nhanh vào Lâm Thiên, dù hắn kinh nhưng không loạn, chân dùng Lăng Ba Vi Bộ lắc người sang trái. Viên đạn gần như bay sát mặt Lâm Thiên.

Đoàng!

Lại là một tiếng súng nổ, người vừa mới nổ súng đã ngã xuống, Dương Thi cũng thấy Lâm Thiên gặp nguy hiểm, nàng lại một lần nữa bóp cò súng!

“Đừng giết chúng ta, đừng giết chúng ta!” Còn lại hai cảnh sát hét to, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi.

Bên bọn họ chỉ có khẩu súng, mà đối phương có ba người cầm súng, trong đó một người giữ súng máy. Càng làm cho bọn họ sợ hãi là người cầm súng máy có thể né thoát viên đạn.

Thiết Ưng há to miệng, vẻ mặt không thể tin nổi, tránh viên đạn, chuyện như vậy thật sự xảy ra với gã.

“Mợ nó, điên rồi, thế giới này đều điên rồi!” Thiết Ưng thầm rít gào trong lòng.

Chờ khi Thiết Ưng tỉnh táo lại thì hai tên cảnh sát đã ngoan ngoãn giao súng cho lâm Thiên.

“Thiết huynh, cầm hai khẩu súng này đi!” Lâm Thiên giao súng ngắn của hai cảnh sát cho Thiết Ưng nói. “Đúng rồi, có biết dùng súng không?”

Thiết Ưng nhận súng, hỏi:

“Cho ta thật không? Lâm huynh đệ, phải biết rằng vũ khí quan trọng hơn thức ăn một chút. Có vũ khí thì dễ dàng có thức ăn. Trước kia ta từng đi lính nên dĩ nhiên biết dùng súng.”

Lâm Thiên mỉm cười:

“Chúng ta đều có vũ khí, nhiều hơn cũng là vô dụng!”

“Ha ha, tốt, Lâm huynh đệ rất có nghĩa khí, Thiết Ưng ta nhận bằng hữu này!” Thiết Ưng cười to hỏi. “Xử lý bọn họ như thế nào?”

Nói thật thì Lâm Thiên xúc động muốn trực tiếp nổ súng diệt hết bọn người kia, nhưng hắn nhịn xuống nói:

“Không cần xử lý, ta nghĩ sẽ có người khác sửa trị bọn họ!”

Chiếm lấy trạm xăng dầu là đã đắc tội với không ít người, hiện tại bọn họ không cầm súng ngắn, người ta sẽ không e ngại gì nữa. Đám người tức giận sẽ trực tiếp xé bọn họ thành mảnh nhỏ. Xe đã đổ đầy xăng, Lâm Thiên bỏ ý nghĩ tìm chuyên gia bệnh độc trong thị trấn nhỏ này, hai chiếc xe bắt đầu khởi động rồi tiếp tục hướng về một căn cứ lớn của nhân loại cách thị trấn nhỏ tầm 300km, 40km.

Căn cứ lớn này trước kia là một thị trấn lớn, tên là thị trấn Thiên Vân. Thị trấn Thiên Vân là một khu vực có nền công nghiệp nặng, cách thị trấn Thiên Vân một trăm hai mươi km có một thành phố lớn, sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ, các lãnh đạo thành phố trực tiếp di chuyển đến thị trấn Thiên Vân, cảnh sát có vũ trang cùng một bộ đội đặc chủng chung sức hợp tác diệt toàn bộ tang thi ở thị trấn Thiên Vân, sau đó lập tức dựng tường cao để bảo vệ xung quanh thị trấn, lực phòng hộ cao hơn thị trấn mà đám người Lâm Thiên rời đi gấp mấy lần.

“Thiết huynh có chắc là Thiên Vân Trấn sẽ có chuyên gia bệnh độc?” Lâm Thiên vừa bên lái xe vừa hỏi Thiết Ưng.

Thiết Ưng gật đầu:

“Thiên Vân Trấn hiện tại có hơn mười vạn dân cư, lãnh đạo cũng không phải là đồ ngốc, biết tang thi xuất hiện khẳng định cùng bệnh độc có liên quan, cho nên lúc rút lui chuyên gia về bệnh độc là đối tượng được chú trọng nhất. Thiên Vân Trấn là thị trấn phát triển về công nghiệp nặng, cái loại phòng thí nghiệm cao cấp chắc cũng có, có lẽ hiện tại đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu bệnh độc!”

“Hết thảy rồi sẽ tốt!” Lâm Thiên thản nhiên nói.

Thiết Ưng thở dài:

“Chỉ mong được vậy, từ lúc bùng nổ bệnh độc đến nay ta đều không có ngủ qua một giấc an ổn, sợ đang ngủ liền mơ hồ biến thành tang thi!”

“Lâm đại ca, mặt sau có một tang thi đuổi tới, tốc độ thật nhanh, đường phía trước bị ngăn chặn, nó sẽ đuổi kịp chúng ta!” Dương Tuyết kinh kêu nói.

Lâm Thiên nhìn lại về phía sau:

“Là Y2, đây thật không phải tin tức tốt, tang thi bắt đầu sinh ra tiến hóa, so với lúc trước dự đoán của ta còn nhanh hơn chút!”

Thiết Ưng cũng thấy được tang thi đuổi theo, nghi hoặc hỏi:

“Y2 là Cái gì?”

“Ta tùy tiện gọi tên vậy thôi, nếu gọi bệnh độc tang thi là y độc, tang thi bình thường xưng là Y1, tang thi lần đầu tiên tiến hóa là Y2. Tang thi này tốc độ nhanh như vậy phỏng chừng là tiến hóa về mặt nhanh nhẹn!” Lâm Thiên nói xong thấy phía trước có mấy chiếc xe nằm chắn ngang giữa đường, bị kẹt đường.

“Thi nhi, Tuyết nhi, các nàng đợi ở trên xe, phải cẩn thận!” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên mở cửa xe chui ra ngoài, loan đao cướp trong thế giới Thiên Long Bát Bộ xuất hiện ở trong tay hắn.

Thiết Ưng cũng xuống xe:

“Lâm huynh đệ, ta cảm thấy dùng súng đối phó có vẻ ổn thỏa hơn một chút!”

Lâm Thiên lắc đầu:

“Lấy tốc độ Y2 rất khó đánh trúng nó, còn không bằng thực tiếp dùng đao đối phó!”

“Lâm huynh đệ, để ta giúp ngươi!” Thiết Ưng giơ cái dùi lên, nói..

Lâm Thiên cười cười, không nói gì thêm, lấy thực lực Thiết Ưng nếu trong nơi nhỏ hẹp thì còn có khả năng đối phó được Y2, nhưng ở đường quốc lộ trống trải thì tuyệt đối không phải đối thủ của Y2!

Y2 rất nhanh đuổi theo tới, tầm mười giây nó chạy được gần khoảng hai, ba trăm mét,

“Hộc hộc!” Hơi thở của người sống làm Y2 kia hưng phấn hét to, trong mắt thoáng hiện tia sáng hung tàn hơn tang thi bình thường rất nhiều.

Lâm Thiên không đợi Y2 tới gần, hắn giơ loan đao trực tiếp nghênh đón.

Thiết Ưng cũng tiến lên, nhưng lấy tốc độ của gã sao sánh bằn Lâm Thiên? Trong nháy mắt Lâm Thiên vượt lên gã khoảng mười thước!

“Y2 nho nhỏ, cũng dám ngông cuồng ở trước mặt ta!” Lâm Thiên thầm cười lạnh.

Lâm Thiên không chắc hắn bây giờ có thể đối phó được Y3 không, nhưng đối phó Y2 thì dễ dàng. Dù tốc độ của Y2 nhanh nhưng ngang ngửa Lâm Thiên, ngoài ra hắn mạnh hơn nó rất nhiều, trong tay hắn còn có bảo đao chém sắt như chém bùn!

Dương Thi, Dương Tuyết đều đứng lên, súng vẫn nhắm vào con Y2 đuổi theo, nhưng không cách nào tập trung vào đầu Y2 được!

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 202

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.