Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người không biết không sợ. (2)

Phiên bản Dịch · 1509 chữ

Ngụy Anh đồng ý:

- Vâng thưa phụ thân.

Chờ đám người Lâm Thiên đi xa, nụ cười trên mặt Ngụy Anh biến mất.

Ngụy Anh sắc mặt âm trầm nói:

- Ta biết ngươi tên Vương Thanh, là thiếu chưởng môn của Tam Nguyên phái đúng không? Các ngươi rất to gan, dám chọc trên đầu tam thúc của ta!

Một người áo đen Xuất Khiếu Kỳ nói:

- Tiền bối, là chúng ta hồ đồ, mong tiền bối nghĩ tình Tam Nguyên phái chúng ta và Thục Sơn có chút quan hệ mà tha cho chúng ta lần này.

Ngụy Anh lạnh lùng cười:

- Ngươi đang uy hiếp ta? Dù là chưởng môn Thục Sơn khi thấy ta cũng phải khách sáo! Hôm nay gặp tam thúc, phụ thân không muốn ta khai sát giới. Trở về nói cho chưởng môn ngươi biết, ba ngày sau Ngụy Anh sẽ đến thăm phái!

Ngụy Anh nói thật, cao tầng Thục Sơn, Côn Luân, Từ Hàng Tịnh Trai đều biết phụ mẫu của nàng có tu vi vô cùng biến thái, khi gặp nàng sẽ rất khách sáo. Hai người áo đen Xuất Khiếu Kỳ không tin lời Ngụy Anh, tuy nàng lợi hại, sau lưng dường như có phụ thân càng lợi hại nhưng Thục Sơn thế lớn, không thể nào sợ Ngụy Anh được.

Ngụy Anh nói xong nhanh chóng rời đi, bỏ lại ba người Vương Thanh biểu tình cực kỳ khó xem.

Vương Thanh hỏi:

- Nữ nhân này nóng thật, nàng là ai? Sao các ngươi sợ nàng như vậy?

Một người áo đen cười khổ nói:

- Thiếu chưởng môn lần này đã gây họa lớn. Người tu vi từ Nguyên Anh kỳ trở lên trong Bắc Kinh cũ đều biết danh hiệu hoa hồng máu lạnh, không ai không sợ nàng.

Vương Thanh hỏi:

- Lợi hại dữ vậy? Tu vi của nàng cao bao nhiêu? Sao ta thấy bộ dạng của nàng không quá ghê gớm, phụ thân là đại cao thủ Hợp Thể trung kỳ.

- Thiếu chưởng môn, tuy chưởng môn lợi hại nhưng nàng là cao thủ Độ Kiếp Kỳ. Chúng ta mau về môn phái đi, phải cho chưởng môn biết chuyện này ngay, nhanh chóng cầu viện Thục Sơn. Trời ơi, ba ngày sau làm sao sống?

Mặt Vương Thanh trắng bệch:

- Độ Kiếp Kỳ, vậy còn hai người vừa rồi?

- Thiếu chưởng môn, nam nhân kia là tam thúc của hoa hồng máu lạnh thì tất nhiên tu vi lợi hại hơn nàng rồi.

Vương Thanh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mới rồi gã đùa giỡn nữ nhân của cao thủ lợi hại hơn Độ Kiếp Kỳ ngay trước mặt người đó.

- Chúng ta mau về đi!

Cố cung quả nhiên thành nơi gia đình Ngụy Phong ở, nhưng bọn họ không ở trong các cung điện mà xây một tòa cung điện xinh đẹp trong cố cung.

Lâm Thiên nhìn những kiến trúc cổ xưa, cảm thán rằng:

- Lão Ngụy, cố cung này còn giữ được bộ dạng như thế toàn nhờ công lao của lão Ngụy.

Ngụy Phong nói:

- Ha ha ha, chỉ muốn giữ lại hồi ức. Ngày xưa khi chúng ta trở về phát hiện nhiều thứ thay đổi, chỉ số ít nơi khiến người ta có cảm giác là nhà, nơi này xem như một trong số đó. Về sau ta dựng nhà ở đây, rồi vạch nguyên cố cung thành cấm khu.

Ngụy Phong hét to:

- Kiếm Ngưng, nhìn xem là ai đây!

Nghe giọng Ngụy Phong, Kiếm Ngưng vội chạy ra khỏi phòng.

- A, tam ca!

Kiếm Ngưng sửng sốt:

- Tam ca, các vị tỷ tỷ, mời vào trong ngồi.

Ngụy Phong cười yêu cầu:

- Lão bà, tối nay xuống bếp đi, đã lâu ta không ăn đồ nàng nấu.

Kiếm Ngưng cười nói:

- Được.

Ngụy Phong cười to bảo:

- Ha ha, lão tam, hôm nay nhờ phúc của ngươi, bình thường toàn là ta hoặc Tiểu Anh xuống bếp, mấy năm nay đệ muội của ngươi lười rồi.

Kiếm Ngưng liếc xéo Ngụy Phong:

- Tên kia, nói gì đó?

Dương Tuyết quay đầu nhìn Lâm Thiên:

- Phu quân, sau này chúng ta cũng sống đơn giản như vậy được không? Nhìn bọn họ thật hạnh phúc.

Lâm Thiên nói:

- Tốt, nhưng chúng ta muốn cuộc sống như vậy sẽ còn cần chút thời gian.

Ngụy Phong nói:

- Các tẩu tử, ta không có hùng tâm tráng chí gì nên sống đơn giản, nhưng lão tam là người tài ba, cuộc sống của hắn đã định trước là oanh liệt.

Đám người Lâm Thiên vào nhà, không lâu sau Ngụy Anh trở lại. Kiếm Ngưng vào nhà bếp nấu ăn, nàng làm thức ăn như một người bình thường chứ không sử dụng pháp lực.

Thức ăn đặt trên bàn, một đám người ngồi quanh bàn.

Ngụy Phong lên tiếng hỏi:

- Lão tam, các người mới về Trái Đất trong hôm nay?

Lâm Thiên gật đầu nói:

- Ừm! Vừa trở về. Lão Ngụy, nhóm tiểu Bạch và lão tứ sao rồi? Hiện tại thế nào?

Ngụy Phong cười bí hiểm:

- Lão tam tuyệt đối không ngờ bọn họ bây giờ ra sao, đoán thử xem?

Lâm Thiên phân tích:

- Chắc không? Vậy để ta đoán. Tiểu Bạch là người Côn Luân, hơn hai trăm năm đã qua, tu vi của hắn ít nhất cũng cỡ Đại Thừa Kỳ, không lẽ đã thành chưởng môn phái Côn Luân? Lão tứ thì đừng thấy bộ dạng không đứng đắn nhưng rất chung thủy, tuyệt đối sẽ treo cổ trên cây Nam Cung Uyển Nhi.

- Ta đoán tốc độ tu luyện của lão tứ mau hơn tiểu Bạch, nếu không có gì ngoài ý muốn ước chừng hiện tại đã phi thăng Tiên giới. Nhưng lão Ngụy nói vậy thì chắc không phải phi thăng Tiên giới. Có lão Ngụy ở đây, nếu lão tứ phi thăng thì không có khả năng thất bại. Không lẽ lão tứ cố ý độ kiếp thất bại tu Tán Tiên? Nếu đúng vậy thì chắc vì Nam Cung Uyển Nhi. Bây giờ Nam Cung Uyển Nhi còn cách độ kiếp phi thăng thật xa đúng không?

Ngụy Phong ngây người nói:

- Có phải lão tam quét hình thần niệm rồi không? Nếu không quét hình mà đoán được thì thần quá. Không sai, tiểu Bạch hiện tại đúng là chưởng môn phái Côn Luân, chúng ta trở về Trái Đất không lâu thì tiểu Bạch lên làm. Ngoài ra, he he, tiểu Bạch là phụ thân của hai đứa trẻ, lợi hại hơn cả ta, lão tam phải cố lên.

- Lão tứ lúc trước nói cố ý độ kiếp thất bại làm ta giật cả mình, nhưng hắn đã mãnh liệt yêu cầu thì ta đành theo ý hắn. Lão tứ bây giờ là một kiếp Tán Tiên, Nam Cung Uyển Nhi tu luyện tốc độ khá chậm, giờ là Hợp Thể Kỳ, ước chừng khi độ kiếp cũng sẽ giống lão tứ cố ý độ kiếp thất bại.

- Nhưng Nam Cung Uyển Nhi chỉ là một lý do lão tứ cố ý độ kiếp thất bại, mặt khác có lẽ không nỡ bỏ Vổ Kiếm phái tự tay hắn sáng lập. Tuy Cổ Kiếm phái chênh lệch nhiều với Côn Luân, Thục Sơn, Từ Hàng Tịnh Trai nhưng cũng là môn phái lớn thứ bốn Trung Hoa đại lục.

Lâm Thiên cảm thán rằng:

- Không ngờ lão tứ cũng khai tông lập phái, bốn chúng ta sống không tệ. Lão Ngụy, hôm nay trời đã tối, ngày mai cùng bọn họ tụ hội đi, nhiều năm không gặp, chẳng biết bọn họ biến thành thế nào.

Lần này trở về Trái Đất rồi bọn họ sẽ đi Thần giới, sau khi đến Thần giới muốn hạ giới là vô vàn khó khăn, không tranh thủ tụ hội về sau muốn gặp lại chẳng biết tới bao giờ. Có lẽ là vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm, hoặc lần này từ biệt trở thành vĩnh viễn.

Ngụy Phong sảng khoái nói:

- Được!

Thạch Huyên Hiên quan tâm hỏi:

- Ngụy Phong, không biết trai chủ hiện tại của Từ Hàng Tịnh Trai là ai?

Ngụy Phong cười nói:

- Là người tẩu tử rất quen, Cổ Mộng Dao. Nàng tiếp nhận vị trí trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai đã một trăm mười năm. Diệu Vân tiên nữ sư phụ của tẩu tử thì tám mươi năm trước phi thăng Tiên giới, cùng phi thăng còn có Lý Sư Sư tổ sư của tẩu tử và đám người Ngộ Pháp Chân Nhân.

Thạch Huyên Hiên mỉm cười nói:

- Không ngờ tiểu nha đầu kia đã trở thành trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai, dường như Từ Hàng Tịnh Trai trong tay nàng phát triển rất tốt. Phu quân, ta muốn về Từ Hàng Tịnh Trai nhìn xem.

- Huyên Hiên gọi Cổ Mộng Dao là tiểu nha đầu nhưng nàng không lớn hơn Cổ Mộng Dao bao nhiêu.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.