Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người không biết không sợ. (1)

Phiên bản Dịch · 1463 chữ

Kiệt Lý nói:

- Không quá hỗn loạn nhưng bên trong có nhiều thế lực, một số môn phái nhỏ không chiếm được đỉnh núi thì đặt nền móng trong thành, rồi phải phân chia phạm vi thế lực, dễ có xung đột.

- Nhưng những thế lực này kiềm chế tốt, không dám làm bậy bạ quá đáng. Không phải ba phái không quản lý, chẳng qua nếu không làm quá thì ba phái khó xen vào.

- Điều ta muốn nói với các vị là thành Bắc Kinh có một nơi là cấm khu, tuyệt đối không thể phá rối được. Nơi đó chẳng những các thế lực không thể xằng bậy, Côn Luân, Thục Sơn, Từ Hàng Tịnh Trai cũng không dám.

Lâm Thiên tò mò hỏi:

- Ở đâu?

- Cố cung! Khu vực đó cấm bay, xe bay hay đĩa bay nào đều không được qua đó, từ một trăm năm trước chỗ đó là cấm khu. Rất nhiều người từ hành tinh khác đến không tin tà, nhưng khi một cao thủ Đại Thừa Kỳ bị một luồng kiếm khí kinh thiên từ sâu trong cố cung chém chết thì ít người dám bậy bạ.

Kiệt Lý nói:

- Nghe đồn bên trong có một tiên nhân hạ giới ở, nhưng chưa ai chứng thực tin đồn.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

- Một trăm năm trước, chẳng lẽ là lão Ngụy?

Ngụy Phong hạ giới khoảng trăm năm trước, với tu vi của gã còn chọn đâu ngoài khu Trung Hoa thành cấm khu trên Trái Đất này?

Tốc độ đĩa bay rất nhanh, từ sa mạc Sahara cũ đến Bắc Kinh chỉ khoảng nửa tiếng, thời gian ngắn ngủi rất nhanh qua trong khi trò chuyện. Đĩa bay ổn định đậu trên quảng trường Bắc Kinh, nơi này có nhiều đĩa bay thăng lên và giáng xuống.

Kiệt Lý mỉm cười nói:

- Hoan nghênh lần sau đi xe, rất vui được phục vụ các vị.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Chúng ta cũng rất vui được ngồi phi thuyền của Kiệt Lý.

Hai trăm năm qua đi, tuy gọi là Bắc Kinh cũ nhưng thành Bắc Kinh biến đổi rất lớn. Tòa lầu cao bốn, năm trăm thước mọc khắp nơi, giữa những tòa nhà là các chiếc xe bay, đĩa bay tới lui trên cao.

- Phu quân, giờ chúng ta làm gì đây?

Dương Tuyết hỏi:

- Tứ tỷ, môn phái của tứ tỷ giờ là ba môn phái lớn của khu Trung Hoa.

Lâm Thiên cười nói:

- Từ Hàng Tịnh Trai trước kia chỉ dưới Côn Luân, Thục Sơn nay trở thành một trong ba môn phái lớn khu Trung Hoa cũng rất bình thường. Chúng ta tìm nơi bán xe bay, trước tiên kiếm chiếc xe đã.

Mấy nữ nhân không có ý kiến, cùng Lâm Thiên, rất nhanh bọn họ rời khỏi nơi đĩa bay lên xuống.

Xe bay tốc độ cao nhất sánh bằng máy bay trước kia, nó xuất hiện từ hơn trăm năm trước. Qua trăm năm phát triển, xe hơi cũ kỹ chỉ được thấy trong viện bảo tàng.

Một chiếc xe bay ngừng lại sát người Lâm Thiên:

- Chào các mỹ nữ, có muốn ca ca chở đi một đoạn đường không?

Cửa sổ xe mở ra, một thanh niên rất đẹp trai ló đầu nói:

- Tiểu tử, gan lớn lắm, dám không né tránh. Nhưng ta nghi ngờ có phải ngươi sợ đến ngây người? Ha ha ha ha ha ha!

Vì tránh rắc rối nên đám người Thạch Huyên Hiên đã giấu sắc đẹp, dù vậy vẫn xứng là siêu đẹp, năm người đi chung rất hấp dẫn.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Bạn nhỏ, phụ thân, mẫu thân của ngươi không nói cho ngươi đừng ghẹo lão bà ngay trước mặt người chồng sao? Nó sẽ khiến nam nhân kia rất bực mình, mà ngươi sẽ có rắc rối lớn.

- Vậy sao? Phụ thân của ta không nói vậy. Phụ thân chỉ nói cho ta một đạo lý, đó là bắt nạt kẻ yếu, ha ha!

Thanh niên cười nói:

- Tiểu tử, ngươi ra ngoài hỏi thăm xem trong Bắc Kinh cũ này ai dám không nể mặt Vương Thanh ta đây?

- Phu quân, hay là . . . Giao chúng ta cho hắn đi.

Dương Tuyết tội nghiệp nói:

- Các tỷ muội, phu quân không bảo vệ an toàn cho chúng ta được.

Nghe Dương Tuyết nói thế, đám Thạch Huyên Hiên cười khúc khích. Lâm Thiên trợn trắng mắt.

Thanh niên tức Vương Thanh cười nói:

- He he, tiểu tử, nữ nhân thì chỉ cần có thực lực, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Vậy đi, một trăm khối tinh thạch thượng phẩm, bọn họ thuộc về ta. Cầm đống tinh thạch đó tu luyện một, hai năm thì tu vi Kim Đan kỳ của ngươi có thể đến Nguyên Anh kỳ.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

- Cho ngươi ba giây, mau biến mất trước mặt ta!

Giọng Dương Tuyết vang trong đầu Lâm Thiên:

- Phu quân, bây giờ chúng ta là người bình thường.

Lâm Thiên truyền âm cho Dương Tuyết:

- Giờ không phải lúc giả bộ người thường!

Vương Thanh cười khẩy nói:

- Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Trong Bắc Kinh cũ này không có người nào Vương Thanh ta không dám đụng.

Lâm Thiên đếm:

- Một!

Vương Thanh giận dữ nói:

- Tiểu tử, ngươi chọc giận ta, chưa từng gặp Kim Đan kỳ nào kiêu ngạo như ngươi. Các ngươi còn núp làm gì, mau đi ra bắt tiểu tử này cho ta, ta muốn hắn biết kết cuộc đắc tội Vương Thanh ta!

Hai người áo đen Xuất Khiếu Kỳ chớp mắt xuất hiện bên cạnh đám người Lâm Thiên.

Hai người áo đen hành lễ hướng Vương Thanh:

- Thiếu chưởng môn.

Vương Thanh nhe răng cười nói:

- A! Bắt tiểu tử mù mắt này lại nhốt vào phòng số giáp, chờ ta trở lại sẽ xử hắn sau.

Có tiếng cười to vang lên:

- Ha ha ha! Lão tam đang chơi trò gì vậy?

Ngụy Phong, một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi đến trước mặt đám người Lâm Thiên. Hai người áo đen Xuất Khiếu Kỳ trông thấy Ngụy Phong, thiếu nữ kia thì hoàn toàn biến sắc mặt. Bọn họ không biết Ngụy Phong nhưng nhận ra thiếu nữ đó, hoa hồng máu lạnh, tu vi độ kiếp trung kỳ, thường xuất hiện trong thành Bắc Kinh cũ. Nhiều kẻ xằng bậy đều bị nàng vô tình tiêu diệt, có thể nói là nếu không có nàng thì Bắc Kinh cũ sẽ loạn hơn. Đó là sát tinh, trong Bắc Kinh cũ người nào biết nàng chẳng ai không sợ.

- Lão Ngụy vẫn giống như trước không thay đổi.

Lâm Thiên cười nói:

- Tiểu nha đầu, không nhận biết ta sao? Lúc ngươi còn nhỏ ta từng đi nhà ngươi làm khách.

Làm hai người áo đen kinh sợ là hoa hồng đen máu lạnh khi nghe Lâm Thiên kêu mình là tiểu nha đầu chẳng những không tức giận còn cung kính hành lễ nói:

- Tiểu Anh bái kiến Lâm thúc.

Lâm Thiên cười to bảo:

- Lâm thúc, ha ha, tốt, lão Ngụy, không ngờ chớp mắt Tiểu Anh lúc trước mới có năm, sáu tuổi giờ đã trưởng thành cô nương trổ mã xinh đẹp.

Vương Thanh không giỏi quan sát nét mặt người, thấy nhóm Lâm Thiên huyên thuyên trò chuyện phớt lờ mình, gã tức giận quát hai người Xuất Khiếu Kỳ:

- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt bọn họ lại!

Một trong hai người áo đen hoảng sợ nói:

- Các vị tiền bối, thiếu chưởng môn nhà ta không hiểu chuyện, hy vọng các vị tiền bối đừng trách.

Từ đoạn đối thoại của nhóm Lâm Thiên làm người áo đen hiểu một chuyện, đó là người bình thường đứng bên cạnh hoa hồng máu lạnh chắc là phụ thân của nàng, đám người Lâm Thiên bề ngoài tu vi Kim Đan kỳ toàn là cao thủ tuyệt đỉnh che giấu tu vi.

Ngụy Anh không rõ ý tưởng của Lâm Thiên nên không dám ra tay:

- Lâm thúc, người đây là . . . ?

Lâm Thiên cười nói:

- Thì các thím của ngươi muốn giả làm người thường mấy ngày, nếu các người không đến thì ta không giả trang nổi nữa.

Ngụy Phong cười nói:

- Ra là vậy, hèn chi ta nghĩ với tu vi của ngươi sao có thể để mấy tiểu tử kia kiêu ngạo trước mặt mình được? Tiểu Anh, giao bọn họ cho ngươi, ta mang nhóm tam thúc về nhà. Buổi tối nhớ về sớm, mẫu thân của ngươi hôm nay phải xuống bếp rồi.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.