Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn khiếm khuyết. (2)

Phiên bản Dịch · 1634 chữ

Linh Anh hỏi:

- Lâm đại ca cho ta chút thời gian rồi mới trả lời được không?

Lâm Thiên gật đầu:

- Đương nhiên có thể, chúng ta về Vân Ngọc tông đi.

- Ừm!

Lần này Lâm Thiên không đi truyền tống trận mà vượt không gian từ hành tinh Vũ Lăng đến trước sơn môn Vân Ngọc tông. Khoảng cách giữa hành tinh Vũ Lăng và hành tinh Lăng Vân không quá xa, lúc trước Lâm Thiên không thể xác định vị trí hành tinh Vũ Lăng, giờ quay về thì hắn xác định được vị trí hành tinh Lăng Vân nên không cần qua truyền tống trận nữa.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Linh Anh, ta còn chút việc bận, vài hôm nữa ta đến thăm được không?

Linh Anh nói:

- Lâm đại ca bận thì cứ làm việc trước đi. Lâm đại ca là đại nhân vật, lo việc lớn. Vì chuyện Vân Ngọc tông đã làm lỡ nhiều thời gian của Lâm đại ca.

- Ha ha, không có gì chậm trễ. Linh Anh chăm sóc cho ta hơn nửa năm, việc ta làm chỉ tiện tay.

Lâm Thiên nói:

- Bây giờ thân thể của Linh Anh không quá tốt, đừng ra khỏi sư môn nhiều như trước.

Linh Anh nói:

- Ta sẽ chú ý thưa Lâm đại ca.

Lâm Thiên gật đầu, chớp mắt biến mất. Linh Anh nhìn hướng Lâm Thiên mất hút, lòng lạc lỏng.

Linh Anh thầm nghĩ:

- Lâm đại ca nhớ sớm đến thăm ta.

Một sư tỷ của Linh Anh trông thấy nàng, hỏi:

- Sư muội chẳng phải cùng Lâm tiền bối đi hành tinh Vũ Lăng sao? Về mau quá vậy? Lâm tiền bối đâu?

Linh Anh trả lời:

- Sư tỷ, đã lo xong việc. Lâm đại ca bận việc nên đi trước.

Sư tỷ kinh ngạc hỏi:

- Đã xử lý xong? Thiên Lang phái đồng ý không kiếm chuyện với chúng ta?

Linh Anh nói:

- Không phải thưa sư tỷ, đã không có Thiên Lang phái. Một ngàn hai trăm năm mươi đệ tử hạch tâm Thiên Lang phái có hơn một ngàn một trăm người bị giết, những người khác bị trừ bớt tu vi, đã không thể cấu thành uy hiếp cho Vân Ngọc tông chúng ta.

Sư tỷ hút ngụm khí lạnh:

- Ui!

Thiên Lang phái to lớn vậy mà trong thời gian ngắn không còn tồn tại.

- Sư muội, Tả Thiền thì sao?

- Tả Thiền cũng chết, người Thiên Lang phái tội nghiệt sâu nặng đều chết hết, người sống sót là những người tội không đáng chết.

Linh Anh hỏi:

- Sư tỷ, sao trong tông có thêm nhiều người lạ vậy?

Sư tỷ nhỏ giọng nói:

- Những môn phái này đến nịnh bợ môn phái chúng ta. Chờ tin Thiên Lang phái bị diệt truyền ra thì người muốn nịnh môn phái chúng ta sẽ tăng nhiều, sư phụ sắp bận rộn đây.

Linh Anh nở nụ cười nói:

- Lớn mạnh Vân Ngọc tông là một trong những tâm nguyện của sư phụ, bây giờ sư phụ có cơ hội hoàn thành rồi.


Lâm Thiên biến mất trước mặt Linh Anh vì vào thế giới Tinh Giới, hắn còn nhớ lời từng nói trong trong tâm kiếp.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

- Không biết tiểu Sa sao rồi.

Từ khi biết Nhã Sa và tinh linh kia đi Tinh Linh sâm lâm thì Lâm Thiên không đi vào thế giới đó nữa, cũng không gặp lại nàng.

Hiện tại bên ngoài qua trăm năm, thế giới của Nhã Sa cũng qua ba trăm năm.

(Đám Lâm Thiên tu luyện cửu thần đại trận thì thế giới bên ngoài là trăm năm, tốc độ chảy thời gian giống với thế giới Tinh Giới.)

- Thế giới của tiểu Sa chắc đã qua ba trăm năm, với thực lực của tiểu Sa, kết khế ước với trứng rồng của Ái Lệ Ti thì sống một ngàn năm chắc không thành vấn đề.

Lâm Thiên ôm tâm tình phức tạp biến mất trong thế giới Tinh Giới, đi vào thế giới ma huyễn có Nhã Sa.

Địa điểm Lâm Thiên xuất hiện là gần học viện ma pháp Hán Tư. Đã ba trăm năm mà học viện vẫn tồn tại, so với trước tăng thêm phần cổ xưa. Cảnh còn mà người mất, ba trăm năm, viện trưởng học viện ma pháp Hán Tư đã đổi mấy nhiệm kỳ. Ốc Luân viện trưởng chạy không khỏi năm tháng xâm nhập, đã yên nghỉ dưới lòng đất.

Lâm Thiên ngạc nhiên:

- Ủa? Nhiều tinh linh vậy?

Đưa mắt nhìn trên đường cái có khoảng mười tinh linh.

Lâm Thiên thầm khó hiểu:

- Chẳng phải tinh linh và nhân loại ít qua lại sao? Tại sao bây giờ ở chung hòa hợp vậy?

Trên đường cái, những nhân loại chú ý tinh linh đi ngang qua một chút nhưng không phải loại xem gấu trúc như trước kia.

Một thanh niên bên cạnh Lâm Thiên cười tà vỗ vai hắn:

- Huynh đệ, mỹ nữ tinh linh đẹp lắm đúng không?

Lâm Thiên vốn có thể né ra nhưng hắn không làm vậy, nên thanh niên mới vỗ trúng vai hắn được.

Lâm Thiên nói thật:

- Tàm tạm.

Thật ra mấy nữ tinh linh trên đường cực kỳ xinh đẹp, nhưng đám Thạch Huyên Hiên mỗi người đều đẹp hơn gấp vô số lần, có khí chất hơn nhiều. Ánh mắt Lâm Thiên nâng cao, Lâm Thiên đánh giá các mỹ nữ tinh linh là tàm tạm.

Thanh niên mắt sáng rực hưng phấn nói:

- Mợ, ánh mắt huynh đệ cao quá vậy? Mấy mỹ nữ tinh linh này ai nấy tuyệt sắc, không nhiều mỹ nữ nhân loại đẹp bằng họ. Nhờ có Nhã Sa đại thánh giả, nếu không dân đen như chúng ta không thể nào được ngắm mỹ nữ tinh linh. He he, huynh đệ, mục tiêu của ta là cua một mỹ nữ tinh linh cưới về làm vợ, sau này đi đâu cũng rất hãnh diện, ha ha ha ha ha ha!

Người Lâm Thiên run lên:

Nhã Sa đại thánh giả?

Thanh niên vô cùng tôn sùng nói:

- Đúng vậy! Nếu không có Nhã Sa đại thánh giả cố gắng thì nhân loại và tinh linh làm sao thân thiết như vậy được? Hai trăm năm mươi năm trước Nhã Sa đại thánh giả đã là cao thủ thần giai, giờ hai trăm năm mươi năm qua đi, chắc vượt thần giai rồi. Nhã Sa đại thánh giả con là một long kỵ sĩ, trăm ngàn năm qua không mấy người có thành tựu như Nhã Sa đại thánh giả.

Nói đến đây thanh niên quay đầu lại nghi hoặc hỏi:

- Đừng nói với ta là ngươi không biết Nhã Sa đại thánh giả?

Lâm Thiên cảm thán rằng:

- Biết, sao không biết được, khi nàng còn nhỏ thì chúng ta đã quen biết.

Lâm Thiên không ngờ Nhã Sa đã lấy được thành tựu như vậy, đã là đại thánh giả!

- Bệnh thần kinh, ta còn là ca ca của Nhã Sa đại thánh giả đây, là người nàng tôn kính nhất đời!

Thanh niên mắng một câu rồi đi nhanh.

- Người tôn kính nhất đời? Đang nói ta sao?

Tim Lâm Thiên rung động:

- Có lẽ ta nên thường đến thăm tiểu Sa.

Thần niệm phô thiên cái địa khuếch tán bốn phía, Lâm Thiên dễ dàng phát hiện Nhã Sa. Không ngờ lúc này Nhã Sa không ở trong Tinh Linh sâm lâm mà là trên Long Đảo. Bên cạnh Nhã Sa có Ái Lệ Ti, và một thiếu nữ mười lăm tuổi mái tóc bạc.

Lâm Thiên khẽ thở dài:

- Nhã Sa trưởng thành.

Lâm Thiên biến mất trên đường cái nhộn nhịp, khi xuất hiện đã là ở bên ngoài Long Đảo. Với người bình thường thì Long Đảo là vùng đất vô cùng bí ẩn, nó nằm trong biển cả, rất khó để tới Long Đảo. Nhưng với Lâm Thiên thì tới Long Đảo dễ như chơi.

Đã qua gần ba trăm năm, ngày xưa Nhã Sa là thiếu nữ mười bảy, tám tuổi, bây giờ bộ dáng khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, toát ra khí chất thánh khiết.

Lâm Thiên vừa xuất hiện chợt có tiếng rống to vang lên:

- To gan, dám xông vào Long Đảo!

Cùng với tiếng gầm, nguyên Long Đảo ồn ào.

Đã bao nhiêu năm rồi mới có người tự tiện xông vào Long Đảo, đám cự long hào hứng bay ra khỏi hang rồng.

- Ca ca?

Nhã Sa ngơ ngác nhìn Lâm Thiên đứng trên cao cách hai, ba ngàn thước.

- Ái Lệ Ti, có phải ta nhìn lầm rồi không? Người đó dường như là ca ca.

Ái Lệ Ti cũng rất ngạc nhiên, nhưng nàng lắc đầu nói:

- Chắc không phải, khuôn mặt của hắn không thay đổi nhiều so với ca ca của ngươi ngày xưa. Nghĩ thử xem, đã qua ba trăm năm rồi, dù ca ca của ngươi tu vi thâm sâu cũng không thể nào không già đi chút nào.

Nghe Ái Lệ Ti nói vậy ánh mắt Nhã Sa buồn bã:

- Người nói đúng, là ta nhớ ca ca quá. Ba trăm năm, đã sắp ba trăm năm rồi, có lẽ ca ca sớm rời khỏi vị diện này.

Nhã Sa nói:

- Ái Lệ Ti, bảo bọn họ đừng khó xử người đó, dù hắn không phải ca ca nhưng khuôn mặt giống y ca ca.

Thiếu nữ tóc bạc tò mò nhìn Lâm Thiên, hỏi:

- Nhã Sa tỷ, Lâm Thiên đại nhân có khuôn mặt như vậy sao?

Thiếu nữ tóc bạc không phải nhân loại mà là tọa kỵ của Nhã Sa, con của Ái Lệ Ti.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.