Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Lượng Lôi Kiếp trận

Phiên bản Dịch · 1564 chữ

Một thanh niên mặc áo lam, bả vai thêu đầu sói màu đen thoạt trông khoảng hai mươi bảy, tám tuổi đến gần Lâm Thiên, Linh Anh.

Mắt thanh niên sáng rực nhìn Linh Anh:

- Vị đạo hữu này, không biết nàng là gì của ngươi? Bộ dạng ngon cơm phết, vậy đi, ta mua mười khối thượng phẩm tinh thạch.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nói cái gì?

Thanh niên vẻ mặt kiêu căng nói:

- Đạo hữu kia, đừng có đạp cái mũi lên mặt. Thiên Lang phái là trùm hành tinh Vũ Lăng, mười khối thượng phẩm tinh thạch tuy hơi ít nhưng ta mua nàng là để hiến cho thiếu chủ, có thể dâng cho thiếu chủ là phúc của nàng.

Trên đất hành tinh Vũ Lăng, Thiên Lang phái là thế lực lớn nhất. Lâm Thiên giấu tu vi nên thanh niên không biết hắn lợi hại, không thèm để Lâm Thiên vào mắt.

Lâm Thiên cười nhạo:

- Thiếu chủ của ngươi? Là thằng khốn Tả Ngạn?

Thanh niên biến sắc mặt quát to:

- To gan, dám ô miệt thiếu chủ!

- Xem ra thật sự là hắn, vậy ngươi hãy tiết kiệm tinh thạch đi, bởi vì hắn đã chết!

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- A, thật ra không cần tiết kiệm, bởi vì ngươi cũng sắp chết.

Thanh niên tức giận quát:

- Ngươi nói cái gì?!

Phi kiếm trồi lên từ lòng bàn tay thanh niên đâm hướng Lâm Thiên.

- Ta nói là ngươi chết.

Đáy mắt Lâm Thiên lóe tia sáng đỏ, phát động Nhiếp Hồn Nhãn. Linh hồn thanh niên bị Lâm Thiên nuốt, luyện hóa thành lực lượng linh hồn tinh thuần sau đó bị Tiểu Hắc nuốt.

Tiểu Hắc oán trách:

- Lâm Thiên, linh hồn Ma Giới tốt hơn, đám nhãi Tu Chân giới không đủ để nhét kẽ răng.

Lâm Thiên bực bội nói:

- Có ăn là tốt rồi, còn lải nhải nữa coi chừng ta không cho ngươi ăn luôn.

Tiểu Hắc nói:

- Lâm Thiên, chừng nào chúng ta đi Thần giới? Mùi vị thần hồn chắc là càng ngon hơn, nếu hấp thu mấy thần hồn thì tu vi của ta sẽ lên đến cấp Thần Nhân.

Lâm Thiên nói:

- Chờ thêm vài chục năm đi, đợi tu vi nhóm Thi nhi lên đỉnh cấp đế thì ta mới suy xét đi Thần giới.

Thanh niên chết không khiến nhiều người chú ý, nơi này là hành tinh Vũ Lăng, một chỗ rất hỗn loạn, mỗi ngày có vô số người bị xử lý. Người Thiên Lang phái mỗi ngày cũng chết khá nhiều.

Lâm Thiên quét thần niệm qua, biết Thiên Lang phái ở đâu, đó là một ngọn núi hình sói. Nguyên ngọn núi như một con sói to ngửa đầu hú dài.

Lang sơn, tổng bộ Thiên Lang phái.

Tốc độ của Lâm Thiên hơn hẳn đám người Thiên Lang phái truyền tin về, nên khi hắn và Linh Anh đến gần Lang sơn thì phụ thân của Tả Ngạn, chủ Thiên Lang phái, Tả Thiền chưa biết nhi tử bảo bối đã chết. Tả Thiền đang liếc mắt đưa tình với vợ lẻ mới mười sáu tuổi vừa cưới được.

Tả Thiền xoa ngực thiếu nữ trong vòng tay mình, cười to bảo:

- Tiểu bảo bối, đêm qua rất thỏa mãn đúng không? Ha ha, nàng đã xỉu mấy lần.

Thiếu nữ mềm giọng nói, thanh âm rất là quyến rũ:

- Nô gia thật là vô dụng, chịu không nổi phu quân yêu thương.

Tả Thiền bóp mạnh ngực thiếu nữ, cười tà:

- Ta thích bộ dạng chết đi sống lại của nàng nhất, nào, để phu quân lại thỏa mãn tiểu dâm phụ vài lần!

Tả Thiền đang định vác thương lên ngựa đại chiến tam bách hiệp thì cửa bị người đá ra.

Tả Thiền tức giận quát:

- Khốn kiếp, ra ngoài cho ta!

Tả Thiền đã sớm dặn không có gã kêu thì không cho ai tiến vào, nhưng bây giờ có người không báo một tiếng đã đụng cửa vào.

Người lao vào cửa bỗng quỳ xuống đất, đầu để sát đất nói:

- Chủ nhân, thuộc hạ có việc gấp bẩm báo!

Trong đầu gã nhớ lại hình ảnh thiếu nữ mê người trong vòng tay Tả Thiền, lòng vừa nóng cháy vừa lạnh lẽo. Nóng vì dục vọng, lạnh vì gã biết mình đã trông thấy thứ không nên thấy. Nếu Tả Thiền truy cứu thì rất có thể gã sẽ mất đầu.

Tả Thiền hít sâu, hừ lạnh một tiếng:

- Nói, nếu không có việc gấp thì ngươi tự đi cho Hắc Phong của ta ăn!

Hắc Phong là tọa kỵ của Tả Thiền, thực lực là Đại Thừa trung kỳ. Lúc trước Tả Thiền độ kiếp thất bại, hiện giờ là nhị kiếp Tán Tiên.

Người quỳ dưới đất trán toát mồ hôi lạnh run giọng nói:

- Chủ nhân bớt giận, sự việc quan trọng nên thuộc hạ mới gấp như vậy. Thuộc hạ trông giữ Linh Ngọc đường, mới nãy xem thì thấy . . . Thấy ngọc giản linh hồn của thiếu chủ đã nát!

Tả Thiền rống to:

- Cái gì?

Tay Tả Thiền chưa rời khỏi ngực thiếu nữ, nghe tin này thì gã bóp mạnh. Ngực trái của thiếu nữ bị bóp nát, đau nhức thấu óc làm nàng xỉu.

Tả Thiền có rất nhiều thê thiếp, thiếu nữ mười sáu tuổi trong ngực gã là thê tử thứ một trăm sáu mươi hai. Nhưng có lẽ vì làm nhiều việc xấu nên một trăm sáu mươi hai lại chỉ có một người sinh nhi tử cho Tả Thiền, đó là Tả Ngạn. Từ khi Tả Ngạn sinh ra đã được Tả Thiền cưng yêu vô cùng, hiện tại gã đã chết, lửa giận trong Tả Thiền cháy hừng hực. Bàn tay đẫm máu rời khỏi ngực thiếu nữ một chưởng vỗ xuống đầu, một sinh mệnh trẻ trung đã rời khỏi thế giới này.

Người quỳ dưới đất sợ bể tim, Tả Thiền nhẫn tâm xuống tay với tiểu thiếp yêu chiều càng không nói đến người như gã.

Người đó liên tục dập đầu:

- Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng!

Tả Thiền trầm giọng hỏi:

- Đứng lên đi. Ô Tô đâu? Hắn đi cùng Ngạn nhi, ngọc giản linh hồn của hắn thì sao?

Người đó đáp:

- Bẩm chủ nhân, ngọc giản linh hồn của Ô Tô tiền bối cũng nát.

- Thanh lý chỗ này.

Tả Thiền bỏ lại câu nói rồi lắc người biến mất. Người quỳ dưới đất thở phào nhẹ nhõm. Vài phút ngắn ngủi mà dài như mấy chục năm, quần áo nam nhân ướt đẫm.

Gã nhìn thiếu nữ mới rồi còn mềm mại đáng yêu giờ thành xác chết đẫm máu, lòng thầm rít gào:

- Ta phải rời khỏi Thiên Lang phái, nhất định phải đi, không thì sớm muộn gì sẽ chết!

Trên Lang sơn, tiếng sói tru kinh thiên động địa vang lên, mười tám tiếng sói hú liên tục đại biểu xảy ra chuyện nghiêm trọng nhất Thiên Lang phái. Mười tám tiếng sói hú là lệnh triệu tập, người Thiên Lang phái trên hành tinh Vũ Lăng khi nghe tiếng hú phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Lang sơn, ai làm trái sẽ bị xử theo môn quy.

Linh Anh bị tiếng sói tru làm giật mình kêu lên:

- Lâm đại ca, Thiên Lang phái phát hiện chúng ta?

Lâm Thiên mỉm cười lắc đầu:

- Chưa, là Thiên Lang phái biết Tả Ngạn chết, đang triệu tập người Thiên Lang phái trên hành tinh Vũ Lăng. Cũng tốt,tụ tập lại đỡ cho ta khỏi rắc rối thanh lý. Vốn định bái phong ngay, bây giờ thì gã hãy chờ chút, cho người Thiên Lang phái thêm thời gian tập hợp.

- Lâm đại ca muốn giết hết người Thiên Lang phái?

Mặt Linh Anh tái nhợt:

- Lâm đại ca, làm vậy có phải hơi quá đáng không? Trong Thiên Lang phái có nhiều người không phải người xấu, dù bọn họ có sai nhỏ thì tội không đáng chết.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

- Nha đầu, nói sao thì bọn họ vẫn là người Thiên Lang phái, nếu bỏ qua chỉ e tương lai bọn họ sẽ tìm Vân Ngọc tông các người.

Linh Anh nói:

- Chắc không đâu, chỉ cần Thiên Lang phái không còn tồn tại thì bọn họ sẽ không làm vậy. Trong Thiên Lang phái chắc còn nhiều người muốn thoát khỏi Thiên Lang phái.

Lâm Thiên nói:

- Được rồi, để ta thử xem.

Lâm Thiên nghĩ đến một trận pháp có thể giải quyết vấn đề này.

Vô Lượng Lôi Kiếp trận, Lâm Thiên quên là ký ức của người nào bị hấp thu. Trận pháp này là một trận pháp cổ, đặc điểm lớn nhất là có thể mê hoặc tinh thần người trong trận, phán định thiện ác, dựa theo thiện ác lớn nhỏ tự động cho đả kích mức độ khác nhau. Nghe thì trận pháp tốt nhưng sai sót rất lớn, đó là trừ phi tu vi cách xa rất xa, không thì trận pháp này không nhốt ai được, cũng không thể mê hoặc người trong trận, càng đừng nói phán định thiện ác của người trong trận rồi đả kích tương ứng.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.