Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầng tầng tâm kiếp

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

Dưới gốc cây tinh linh to lớn, thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi khóc nói với Lâm Thiên:

- Ca ca, tại sao? Tại sao ca ca không đến thăm tiểu Sa?

Lần này Lâm Thiên không chỉ là người xem, hình ảnh Nhã Sa cũng thấy hắn.

Lâm Thiên nhẹ lau đi nước mắt cho Nhã Sa:

- Tiểu Sa, là ca ca không tốt, ca ca nên thường đến thăm tiểu Sa.

Nhã Sa cầu xin:

- Ca ca ở lại đây với ta mười ngày được không? Chỉ cần ca ca cùng tiểu Sa mười ngày thôi.

Tim Lâm Thiên run rẩy, lần này hắn không bị lạc, biết rõ mình đang lịch kiếp, mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác. Nhưng nhìn mắt Nhã Sa làm Lâm Thiên khó từ chối.

Thật lâu sau Lâm Thiên cứng rắn nói:

- Tiểu Sa, bây giờ ca ca bận, chờ ít ngày nữa nhất định sẽ đến thăm tiểu Sa được không?

Một tinh linh nam giới đi ra khỏi rừng cây:

- Không cần, nàng là thê tử của ta, chúng ta sống rất tốt, xin đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta!

Lâm Thiên ngây người tại chỗ. Sau này Lâm Thiên không còn đi thăm Nhã Sa bởi vì nàng kết hôn, không đơn thuần là muội muội của hắn nữa, nàng là thê tử của người ta.

Lâm Thiên còn nhớ cảnh Ốc Luân viện trưởng nói Nhã Sa kết hôn, tâm tình của hắn hơi phức tạp. Vui sướng, lạc lỏng, trong đó thành phần buồn nhiều hơn, như thể trân bảo thuộc về mình bị người cướp đi.

- Khải Lâm, ta sẽ đến thăm, nếu khi đó phát hiện ngươi không tốt với Nhã Sa thì đừng nói ngươi là tinh linh bình thường, dù ngươi có là hoàng tử tinh linh, ta sẽ cho ngươi biết tay.

Lâm Thiên trầm giọng nói:

- Tán đi, chỉ là ảo giác, nơi này giải quyết vấn đề không được.

Cùng với câu đó của Lâm Thiên, cảnh tượng lại bắt đầu tan vỡ!

Diệp Phiêu Linh khóc lóc với nam nhân trước mặt mình:

- Lâm Thiên, ta yêu ngươi, tại sao ngươi cứ lạnh lùng với ta? Phụ thân của ta và Thiên Đạo tông làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng trả thù rồi. Tuy rằng Thiên Đạo tông suy bại, nhưng ta chưa bao giờ trách ngươi. Nửa bằng hữu, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể làm nửa bằng hữu sao? Tại sao ngươi vô tình quá vậy?

Nam nhân quay mặt lại, chính là Lâm Thiên.

Hai Lâm Thiên, một cùng Diệp Phiêu Linh trong thế giới ảo, người khác ẩn thân bên cạnh yên lặng xem.

Lâm Thiên ẩn thân thầm giật mình:

- Ánh mắt lạnh lùng đó là ta sao?

Diệp Phiêu Linh tiếp tục bảo:

- Lâm Thiên, ta biết trong lòng ngươi có người nên không muốn dính dáng gì nhiều đến ta đúng không? Thậm chí nói rõ chỉ được một nửa bằng hữu. Hay vì tu vi của ngươi cao thâm nên coi thường ta?

Lâm Thiên khẽ thở dài:

- Xin lỗi, hãy tha thứ sự ích kỷ của ta.

Diệp Phiêu Linh hỏi:

- Ngươi ích kỷ như thế nào?

Lâm Thiên tập trung tinh thần lắng nghe, đây rất có thể là suy nghĩ sâu trong lòng hắn, bình thường chính hắn cũng không biết.

- Nếu chúng ta trở thành bằng hữu, ta không thể trơ mắt không cứu nàng khi thế giới này hủy diệt, nhưng ta không muốn chia sẻ bí mật Tinh Giới với ai ngoài nữ nhân của mình, dù người đó là bằng hữu của ta!

Lâm Thiên trầm giọng nói:

- Nên ta chọn chúng ta thậm chí không là bằng hữu.

- Sao ngươi có thể vô tình như vậy? Nếu ngươi có thể nhận ta làm bằng hữu mà không thêm chữ ‘nửa’ chết tiệt thì có chết ta cũng cam lòng!

Diệp Phiêu Linh cười thảm:

- Ta không muốn biết bí mật Tinh Giới gì đó, yêu cầu của ta không cao, không cần ngươi chấp nhận ta trở thành nữ nhân của ngươi, chỉ cần ngươi xem ta là bằng hữu thì tốt rồi.

Lâm Thiên thầm hoảng sợ:

- Về Diệp Phiêu Linh đúng là ta xử lý sai cách, trong lòng ta xem nàng là bằng hữu nếu không đã chẳng thấy đau lòng thế này. Chẳng lẽ tu vi cao thì ta coi thường sinh mệnh, thậm chí là mạng sống của bằng hữu sao?

Lâm Thiên không muốn trở thành kẻ vô tình.

Lâm Thiên vô hình liều mạng đi hướng Lâm Thiên đứng đối diện Diệp Phiêu Linh, mỗi bước đi phải cố gắng rất nhiều.

Lâm Thiên rống to:

- Trói buộc bố khỉ, tuy là tâm kiếp nhưng nơi đây cũng là thế giới trong lòng ta! Địa bàn của ta do ta làm chủ!

Lâm Thiên xông lên trước, chớp mắt hợp nhất với Lâm Thiên trước mặt Diệp Phiêu Linh.

Lâm Thiên nhìn thẳng vào mắt Diệp Phiêu Linh:

- Linh Lạc, trong lòng ta xem nàng là bằng hữu của mình, chuyện này qua đi ta nhất định sẽ xin lỗi nàng.

- Được, cố lên, ngươi đã qua nửa năm.

Diệp Phiêu Linh nói xong chậm rãi biến mất trước mắt Lâm Thiên.

Lâm Thiên thì thào:

- Nửa năm, đã nửa năm rồi sao?

Lâm Thiên chỉ biết cảnh tượng hắn trải qua không dưới ba trăm cái nhưng luôn không rõ thời gian trôi qua bao lâu.

Cảnh tượng tiếp tục.

- Lâm Thiên, ngươi là một phàm nhân nho nhỏ cũng dám giành nữ nhân với ta?

Trên tầng mây, Khương Phong cao vạn trượng cười nhạt nói:

- Giờ ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!

Uy áp vô tận từ người Khương Phong phát ra, Lâm Thiên vốn đứng trên mặt đất chớp mắt bị đè ép thân thể vùi vào bùn đất.

- Phế vật, phế vật như ngươi lại dám hoen ố nữ thần, ngươi đáng chết!

Khương Phong từ tầng mây bước xuống, bàn chân to đạp xuống đầu Lâm Thiên.

- Phàm nhân? Phàm nhân cũng có ngày thành thần!

Cùng với câu nói của Lâm Thiên, thân hình cao một thước chợt vọt lên hơn mười thước. Lâm Thiên lăn một vòng né khỏi bàn chân to.

- Dao nhi là người yêu của ta, đừng nói ngươi chỉ là Thần Tướng, dù có là Thần Tôn thì ta cũng không sợ ngươi!

Lâm Thiên tiếp tục cao lên, rất nhanh cao ngàn thước, nhưng vẫn cách biệt xa với Khương Phong cao vạn trượng.

- Tình cảm không thể miễn cưỡng, cỡ như ngươi đúng là làm mất mặt của thần. À, ta biết một tin tức, nghe nói ngươi bị phụ thân của ngươi phạt, cấm bế ngàn năm, ha ha ha ha ha ha!

Chiều cao của Khương Phong thấp dần.

Lâm Thiên cười to bảo:

- Cấm bế ngàn năm, có tin là chờ khi ngươi đi ra thì tu vi của lão tử đã mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần? Ngàn vạn năm mới đến Thần Tướng hậu kỳ, phế vật!

Chiều cao của Lâm Thiên đã hơn Khương Phong một cái đầu.

- Cút sang một bên cho lão tử!

Lâm Thiên tát mạnh vào mặt Khương Phong.

Bốp!

Cú tát đánh trúng ngay mục tiêu, nửa bên mặt Khương Phong đỏ au, cảnh tượng dần tan vỡ.

Thần giới. Khương Phong đang ‘hưởng thụ’ cấm bế chợt cảm giác má phải nóng rát.

- Chết tiệt, chuyện gì đây?

Khương Phong sờ má phải, cảm giác hơi sưng.

Bên ngoài, cơ thể Lâm Thiên không đứng trên thiên thạch to lớn kia, thiên thạch va chạm với thiên thạch khác, độ mạnh cơ thể của hắn sẽ không bị thương nhưng văng ra ngoài, được một tiểu nha đầu chỉ có Kim Đan kỳ cứu. Tuy Lâm Thiên không cần người cứu nhưng được cứu cũng tốt, tí nhất không bị người xem thành ăn mày.

Lâm Thiên bị ném bay lên một hành tinh, vì đang lịch tâm kiếp nên hắn chưa tới mức mắt nhắm tịt như người chết nhưng là đồ ngốc, đôi mắt vô thần.

Khi mới lịch tâm kiếp Lâm Thiên đã phong ấn tu vi, hắn sợ trong quá trình sẽ gây phá hoại lớn. Một người thường hơi vạm vỡ nhưng không có tu vi, còn là đồ ngốc tất nhiên không bị người sợ. Nên khi Lâm Thiên lảo đảo đi vào một tòa thành nhỏ, bị người xem thường, quần áo rách như sơ mướp. Vừa ngốc vừa ăn mày, khi Lâm Thiên ngồi xuống vỉa hè, có người ném tiền đồng trước mặt hắn nhưng lập tức bị ‘đồng nghiệp’ nhặt lấy.

Một tu chân giả nữ khoảng hai mươi mấy tuổi nói với thiếu nữ vẻ ngoài mười tám tuổi:

- Linh Anh sư muội, sao đi ra ngoài một chuyến mang về đứa ngốc? Không sợ bị sư phụ la rầy?

Thiếu nữ nũng nịu nói:

- Sư tỷ, sư phụ lão nhân gia lòng dạ nhân hậu, sẽ không trách ta. Y thuật của sư tỷ cao minh, mau khám cho người này giúp ta, bộ dạng ngây ngốc thật đáng thương.

- Tiểu nha đầu này, về sau đừng tùy tiện đưa người vào sư môn. Còn nhớ lần trước mang người vào không? Nếu không phải sư phụ kịp lúc về thì sư phụ, một số báu vật khác của môn phái chúng ta đã bị hắn cướp. Thế giới này có rất nhiều người xấu.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.