Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu tâm kiếp

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Thật ra trong lòng Lâm Thiên hơi hồi hộp, trong vòng năm năm còn cấp nhận được, ít ra có thể đến tu vi cấp Thần Đế. Nhưng nếu hơn bảy năm thì Lâm Thiên và Chu Dao không có cơ hội bên nhau, và có việc nghiêm túc hơn đó là nếu hắn không đến cấp Thần Quân, khi đó không thể trở thành chủ nhân thật sự của thế giới Tinh Giới.

Nên biết nếu đến Thần giới thì lĩnh vực thế giới Tinh Giới không cách nào sinh ra ảnh hưởng với người Thần giới. Bọn họ trên cơ bản mỗi một người đều có lĩnh vực của mình, chỉ có pháp tắc, khiến thế giới Tinh Giới tiến hóa ra pháp tắc mới sinh ra tác dụng phụ lớn. Nếu không có tu vi cấp Thần Quân thì Lâm Thiên không cách nào trở thành chủ nhân thật sự của thế giới Tinh Giới, không thể trở thành chủ nhân đích thực thì không sử dụng lực lượng pháp tắc thế giới Tinh Giới được, nếu thế sẽ là một bi kịch to lớn.

Thạch Huyên Hiên nắm chặt tay Lâm Thiên:

- Phu quân, không cần biết tương lai tu vi của phu quân cao hay thấp thì chúng ta sẽ không rời xa phu quân.

Lâm Thiên cười nói:

- Ha ha ha! Các nàng phải tin vào phu quân của mình, mục tiêu phu quân của các nàng ít nhất là Thần Tôn.

Bốn nữ nhân Thạch Huyên Hiên gật mạnh đầu nói:

- Ừm! Chúng ta tin vào phu quân.

Mộ Dung Tuyết hỏi:

- Phu quân, tâm kiếp sẽ có cái gì?

Lâm Thiên nhíu mày nói:

- Ta cũng không rõ ràng, dù sao chỉ có một mình ta tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết.

Tốc độ tu luyện của Lục Thần Dưỡng Hồn quyết siêu mau nhưng mạo hiểm cũng không nhỏ. Nếu tu luyện công pháp khác, chỉ cần thời gian đủ hơn nữa không chết thì chắc chắn đến cấp Thần Quân. Nhưng sơ sẩy một cái rất có thể suốt đời chỉ là đẳng cấp Thần Nhân, đừng nghĩ cố gắng là sẽ phá tan giam cầm. Nếu Lâm Thiên phá tâm kiếp mất hơn tám năm trời thì hắn sẽ phát hiện dù hấp thu nhiều hồn lực hơn nữa cũng không thể dung nhập vào trái hồn lực, kết quả tự nhiên là tu vi không còn tiến bộ. Không lâu sau Thần giới sẽ thêm một người quái dị, tu vi tâm thần cao kinh khủng, có lẽ lên đến cấp Thần Tôn, nhưng tu vi thật thì chỉ là đẳng cấp Thần Nhân.

Dương Tuyết nói:

- Sao ta cảm giác công pháp của phu quân không tốt bằng chúng ta tu luyện? Tuy công pháp chúng ta tu luyện có thần kiếp nhưng chỉ nhỏ nhoi, chủ yếu là khiến thần lực trong người chúng ta càng tinh thuần. Phu quân tuy không có thần kiếp nhưng có tâm kiếp này, tuy tâm kiếp không hại mạng người nhưng quá khủng bố.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Nếu không có Tinh Giới thì nàng dám nói tốc độ tu luyện công pháp của các nàng sánh bằng Lục Thần Dưỡng Hồn quyết không? Đây chỉ là một điểm lợi trong đó, cái lợi khác là Lục Thần Dưỡng Hồn quyết có thể tu luyện thành thánh. Tu luyện công pháp của các nàng dù có lão chủ nhân Tiểu Linh để lại thể ngộ thì hầu như không thành tựu Thánh Nhân được. Chỉ tính cơ hội thành thánh đã định trước giá trị của Lục Thần Dưỡng Hồn quyết tốt hơn công pháp tu thần bình thường.

Thạch Huyên Hiên nói:

- Lão chủ nhân Tiểu Linh là Thánh Nhân, nếu người đó làm ra công pháp chỉ có thể tu luyện đến cấp Thần Tôn thì sẽ hủy nó ngay.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

- Ừm! Vì với người đó nó đồng nghĩa thất bại.

Suốt mười ngày Lâm Thiên luôn ở cùng nhóm Thạch Huyên Hiên, mãi khi hắn cảm giác tâm kiếp sắp đến gần mới kêu các nữ nhân trở về thế giới Tinh Giới. Lâm Thiên bay vào vũ trụ mênh mông, không lâu sau đáp xuống một thiên thạch to lớn.

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng trầm giọng nói:

- Đến đây!

Rơi xuống, Lâm Thiên cảm giác mình rơi nhanh xuống. Tu vi tâm thần của Lâm Thiên khá mạnh, nhưng lúc này hắn phát hiện không thể khống chế tinh thần được, chỉ có thể mặc nó rơi, rơi xuống vực sâu vô tận.

Trong một thôn núi nhỏ bình yên. Một phụ nữ ngồi cạnh cửa, thỉnh thoảng ngước đầu nhìn đứa trẻ bốn, năm tuổi chạy tới chạy lui ở sân trước, trong mắt tràn đầy quan tâm.

- Thiên nhi, đừng chạy lung tung, coi chừng té.

- Mẫu thân!

Lâm Thiên cảm giác đã có thể khống chế cơ thể, nhưng khi hắn vươn tay nắm lấy bàn tay phụ nữ thì thấy bàn tay mình xuyên qua tay phụ nữ.

Đứa bé té cái bịch dưới đất, gào khóc:

- Hu hu!

Phụ nữ chạy ngang qua Lâm Thiên, vội nâng đứa bé dậy.

- Thiên nhi không khóc, ngươi là một người đàn ông nhỏ rồi, phải kiên cường biết không?

Những ký ức này đã sớm mơ hồ trong đầu Lâm Thiên nhưng bây giờ ôn lại vẫn cảm giác thật ấm áp.

Đột nhiên hình ảnh thay đổi, phụ nữ và nam nhân trung niên ngồi trong chiếc xe nhỏ, trước mặt bọn họ là chiếc xe tải to đụng vào xe hơi. Xe hơi bị đụng bay thật cao, thủy tinh vỡ, Lâm Thiên thấy mặt phụ nữ đầy máu. Nam nhân trung niên chưa chết, đôi mắt tuyệt vọng.

Lâm Thiên cuồng rống lên:

- Không! Không!!!

Những hình ảnh này chỉ là Lâm Thiên tưởng tượng, hắn không thật sự trải qua nhưng vẫn khiến hắn cực kỳ kích động. Tâm kiếp làm một số cảm giác bị phóng lớn gấp vô số lần. Nếu trong tình huống bình thường, Lâm Thiên nhớ đến những điều này sẽ không quá khó chịu, nhưng lúc này hắn đau xé lòng và tức giận.

Đúng vậy, giận, giận dữ với tài xế chiếc xe tải. Lâm Thiên thậm chí thấy tài xế nhe răng cười với mình.

Lâm Thiên tức giận quát lớn:

- Khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!

Pháp lực, Lâm Thiên chợt phát hiện mình không có pháp lực, chỉ có sức mạnh. Lâm Thiên nhanh chóng chạy theo chiếc xe tải đi xa.

Tốc độ của Lâm Thiên rất mau, chiếc xe tải luôn không mất hút khỏi tầm mắt. Một ngày, hai ngày, Lâm Thiên chạy nhanh suốt hai ngày trời, hắn không kéo gần khoảng cách với chiếc xe tải, lòng hắn chậm rãi tĩnh lặng.

- Không đúng, điều này không đúng! Đây chỉ là ảo giác, ta đang lịch tâm kiếp. Thời gian, ta đuổi theo xe tải chết tiệt này lâu như vậy!

Lâm Thiên thầm rít gào:

- Biến mất, biến mất cho ta! Người qua đời đã mất, quá khứ đã trở thành quá khứ, ta sớm buông xuống!

Cùng với tiếng rống của Lâm Thiên, đầu tiên là cảnh tượng xung quanh biến mất, chiếc xe tải chậm rãi mất. Nhưng đây mới là bắt đầu, khi tất cả cảnh tượng biến mất, Lâm Thiên cảm nhận mình rơi, tâm thần mới tỉnh táo lại mờ mịt.

Trong một công viên xinh đẹp xuất hiện hình ảnh không hợp. Một đứa trẻ khoảng mười tuổi bị một người trung niên ăn mặc thẳng thớm đá té lăn quay.

- Ăn mày ti tiện, mau cút xa ta ra, quấy rầy tâm tình của địa gia là ngươi chết!

Nam nhân trung niên hung tợn mắng:

- Nhìn bộ dạng của ngươi suốt đời chỉ có thể làm ăn mày!

Cảnh tượng này không làm Lâm Thiên mờ mịt bao lâu. May nhờ có câu nói sau của nam nhân trung niên, không thì Lâm Thiên sẽ mất một lúc mới tỉnh táo lại.

- Suốt đời chỉ có thể làm ăn mày? Hiện tại ta là Ma Đế, còn ngươi thì đã xương lạnh nấm mồ.

Đứa bé khoảng mười tuổi lộ biểu tình coi rẻ hướng nam nhân trung niên:

- Trời giáng việc lớn cho người sẽ làm khổ tâm trí, mệt gân cốt, chút cực khổ nhỏ này có là gì?

Nam nhân trung niên bị chọc giận, nhưng cảnh vật bốn phía bắt đầu nhòe đi, gã cũng vậy, từ chân tới đầu chậm rãi biến mất.

Các cảnh tượng nhanh chóng lướt qua, một số cảnh Lâm Thiên phải mất nhiều ngày mới thoát khỏi được, số khác hắn vừa đi vào liền thoát ra. Tâm kiếp cũng là tu luyện lại tâm, tu sửa lại tâm linh. Tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết về sau yêu cầu tâm linh rất cao, độ cao tâm linh quyết định trình độ tu vi của ngươi. Càng nhanh chóng rời khỏi những cảnh tượng thì tâm linh càng thêm cường đại, ngược lại càng lâu thì tâm kiếp sẽ thể hiện mặt ‘kiếp’ của nó.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.