Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm gỗ thử trận. (2)

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

Bạch Thiên Thăng hỏi:

- Đại sư, chỗ ta có một thanh kiếm cấp bảo khí trung phẩm, đại sư có ngại ta thử không?

Lâm Thiên lắc đầu nói:

- Thử đi.

Càng gây ngạc nhiên càng khiến người có được ngọc giản hình mặt trăng chứa nửa bộ sau công pháp Tinh Nguyệt thần công tìm đến, nên Lâm Thiên không để ý Bạch Thiên Thăng thử một lần.

Bạch Thiên Thăng đặt thanh kiếm gãy của Mặc Vô Lượng xuống, lòng máy động, một thanh phi kiếm cấp bảo khí trung phẩm xuất hiện trong tay gã. Phi kiếm trắng tinh như ngọc, ánh sáng lấp lánh. Người sáng suốt đều nhìn ra đây là một thứ cấp bảo khí tốt, nhưng với người như Bạch Thiên Thăng thì chẳng đáng gì, dù bị phá hủy cũng không làm gã đau lòng.

Mặc Vô Lượng hỏi:

- Chờ dã, Bạch huynh, để ta làm được không?

Bạch Thiên Thăng nhìn Lâm Thiên, hỏi ý:

- A, Mặc huynh muốn tự mình thử? Chỉ cần đại sư không có ý kiến thì ta sao cũng được.

Lâm Thiên gật đầu nói:

- Cho hắn thử đi.

Phi kiếm và kiếm gỗ giao vào tay Mặc Vô Lượng. Tay trái Mặc Vô Lượng cầm phi kiếm, tay phải cầm kiếm gỗ, gã hít sâu đập mạnh hai thanh kiếm vào nhau.

Va chạm mạnh, kiếm gỗ lành lặn, phi kiếm cấp bảo khí trung phẩm thì nứt ra lỗ nhỏ cỡ hạt mè. Tuy lỗ nhỏ nhưng mọi người toàn là người thông minh, thấy rõ ràng, phân biệt rõ được. Kết quả là phi kiếm cấp bảo khí trung phẩm thua.

Mặc Vô Lượng không quỳ xuống nhưng gập người hành lễ hướng Lâm Thiên:

- Đại sư, xin nhận cúi đầu của Mặc Vô Lượng!

Bạch Thiên Thăng nói:

- Đại sư, chúng ta thành tâm muốn theo đại sư, xin đại sư thành toàn.

- Đừng nhắc lại nữa, các ngươi tán đi. Ta chờ ở đây ba ngày, hy vọng có thể đợi đến người có thể cùng ta tham thảo tri thức trận pháp.

Lâm Thiên nói xong nhắm mắt lại.

Mặc Vô Lượng, Bạch Thiên Thăng cười khổ nhìn nhau. Cho đến nay bọn họ kiêu hãnh vì trận pháp, bây giờ không có tư cách tham thảo với Lâm Thiên.

Mặc Vô Lượng khom người, hai tay đưa lên kiếm gỗ:

- Đại sư, kiếm của người.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Cầm đi, trong đó tổng cộng thêm sáu kiên cố trận, sáu sắc bén trận, ba phong trận, một liệt hỏa trận, một hàn băng trận, một liễm tức trận. Trở về nhìn xem có lẽ sẽ giúp ích gì đó cho ngươi.

Mặc Vô Lượng vui vẻ nói:

- Đa tạ đại sư.

Dương Tuyết truyền âm cho nhóm Dương Thi:

- Phu quân giả thần côn giống thật, ha ha ha ha ha ha!

- Phu quân có bản lĩnh thật sự, sao có thể gộp chung với thần côn được?

Dương Thi nói:

- Chúng ta về trước đi, ước chừng người có ngọc giản kia trong một chốc chưa tìm tới phu quân.

Lâm Thiên nói chờ ba ngày, trong thời gian này rất nhiều danh gia trận pháp tiến lên khiêu chiến nhưng đều không ngoại lệ, không ai có thể vượt qua một phút không nhận thua. Không phải lỗi của họ, chỉ vì tu vi trận pháp của Lâm Thiên đã vượt xa trình độ Tu Chân giới. Nếu làm rầm rộ thế này ở Ma Giới lại khác, người Ma Giới đa số không giỏi đạo trận pháp nhưng nhân số khổng lồ, cao thủ trận pháp chắc chắn không tí. Người bình thường sẽ không đấu lại Lâm Thiên, nhưng những cao thủ trận pháp tu vi Ma Hoàng, Ma Đế có thời gian dài đủ để tu vi trận pháp lên đến trình độ siêu cao. Trước mắt Lâm Thiên không đánh lại bọn họ.

Ba ngày qua đi, Lâm Thiên chậm rãi xếp đồ định đi.

Một tu chân giả nữ cực kỳ xinh đẹp chớp mắt đến trước mặt Lâm Thiên:

- Đại sư, xin dừng bước!

Lâm Thiên nhìn tu chân giả nữ này, ngạc nhiên, vì đó là Diệp Phiêu Linh của Thiên Đạo tông. Bởi vì Lâm Thiên thay đổi hình dạng nên Diệp Phiêu Linh không nhận ra hay.

Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:

- Đạo hữu chuyện gì?

Diệp Phiêu Linh do dự hỏi:

- Đại sư, có thể dời bước nói chuyện không?

Lâm Thiên thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ ngọc giản vào tay nàng?

Lâm Thiên vung tay, một trận pháp nháy mắt hình thành:

- Không cần, có gì nói tại đây đi.

Mới rồi còn trên đường cái ồn ào, bây giờ Diệp Phiêu Linh như đang trong tiên cảnh, nàng và Lâm Thiên đứng ở đỉnh núi, dưới chân là mây mù, trong tầng mây bốn phía văng vẳng tiên âm.

Lâm Thiên nói:

- Bên ngoài không nghe được chúng ta nói. Chuyện, đạo hữu có gì cứ nói thẳng.

Diệp Phiêu Linh sờ giữa ngọc ấm giữa đỉnh, cảm giác ấm áp rất chân thật.

Diệp Phiêu Linh không kiềm được tán thán:

- Đại sư, thế này thật là kỳ diệu!

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Chỉ là tài mọn, đạo hữu có việc hãy nói đi, nếu không có chuyện gì thì tạm biệt.

Diệp Phiêu Linh nói:

- Đại sư, tiểu nữ tử có việc muốn cầu, xin đại sư giải phong ấn một khối ngọc giản cho tiểu nữ tử.

Lâm Thiên mừng rỡ, ngoài mặt bình tĩnh hỏi:

- Rất khó giải?

Diệp Phiêu Linh nói:

- Đúng rồi đại sư, trước khi tìm đại sư thì tiểu nữ tử đã tìm mấy vị đại gia trận pháp nhưng bọn họ thậm chí không rõ đó là phong ấn gì, càng đừng nói là giải phong ấn. Tu vi trận pháp của đại sư đăng phong tạo cực, chắc có thể giải khó khăn cho tiểu nữ tử.

Lâm Thiên nói:

- Đạo hữu nói làm ta hơi hứng thú, ngọc giản đâu? Lấy ra xem thử.

Diệp Phiêu Linh do dự một chút, giây sau trong tay nàng cầm ngọc giản hình trăng khuyết.

- Đại sư, là nó.

Lâm Thiên nhìn ngọc giản, trực giác cho hắn biết đây là thứ hắn muốn tìm. Lâm Thiên nhận lấy ngọc giản, thần thức vội thăm dò vào trong tìm kiếm. Phong ấn bình thường không thể ngăn được thần thức hiện tại của Lâm Thiên nhưng ngọc giản hình mặt trăng này làm được.

Lâm Thiên cau mày, nếu là người khác thì bây giờ hắn có thể cầm ngọc giản đi ngay, nhưng nếu là Diệp Phiêu Linh, dù gì trước kia quen nhau, làm như vậy hơi mất đạo đức.

Diệp Phiêu Linh thấy Lâm Thiên cau mày thì hồi hộp hỏi:

- Đại sư, không giải được sao?

Nếu Lâm Thiên không giải được thì Diệp Phiêu Linh không biết còn ai có năng lực lớn giải ngọc giản để lấy thứ bên trong ra.

Lâm Thiên lắc đầu nói:

- Không phải, nhưng phong ấn này cực kỳ lợi hại, giải nó cần chút thời gian.

Diệp Phiêu Linh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên quỳ xuống nói:

- Đa tạ đại sư, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.

- Cần gì như vậy? Đứng dậy đi.

Lâm Thiên phất tay một cái, Diệp Phiêu Linh không tự chủ được đứng lên.

Lâm Thiên nói:

- Chỉ là một khối ngọc giản, dù bên trong nó có thứ tốt thì có đáng khiến đạo hữu làm vậy không?

Mắt Diệp Phiêu Linh lộ tia thương cảm nói:

- Nó là hy vọng phục hưng của Thiên Đạo tông ta, đương nhiên đáng giá.

Thiên Đạo tông hiện tại không còn uy phong ngày xưa, dù vẫn còn là môn phái hạng nhất nhưng đang xuống dốc, cứ tiếp tục thế này thì mấy chục năm sau có giữ địa vị môn phái hàng đầu, không chừng sẽ rớt xuống hạng hai.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

- Ta khẳng định cho đạo hữu biết, thứ trong ngọc giản không phục hưng Thiên Đạo tông được.

Diệp Phiêu Linh không tin hỏi:

- Sao đại sư biết? Chẳng phải phong ấn chưa mở ra sao?

Lâm Thiên lòng máy động trở lại bộ dạng thật.

Lâm Thiên chào:

- Phiêu Linh đại tiểu thư, đã lâu không gặp.

Diệp Phiêu Linh giật mình kêu lên:

- Lâm Thiên, ngươi là Lâm Thiên?

Mắt Diệp Phiêu Linh lộ tia phức tạp. Thiên Đạo tông biến thành như vậy liên quan rất lớn đến Lâm Thiên, nhưng nàng không hận hắn được. Lúc trước đúng là Thiên Đạo tông có lỗi với Lâm Thiên nên mới bị hắn điên cuồng trả thù.

Diệp Phiêu Linh ai oán nói:

- Lâm Thiên, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.

- Thế giới này sắp chết nhưng ta vẫn chưa.

Lâm Thiên ngước nhìn biển mây phương xa, lạnh nhạt nói:

- Phiêu Linh đại tiểu thư . . .

- Lâm Thiên, gọi ta là Linh Lạc được không?

Diệp Phiêu Linh yêu cầu:

- Bây giờ ta không phải là Phiêu Linh đại tiểu thư gì. Phụ thân độ thiên kiếp thất bại, Thiên Đạo tông càng ngày càng suy bại, ta đâu còn là Phiêu Linh đại tiểu thư gì. Bây giờ ta là tông chủ của Thiên Đạo tông, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, mấy vị trưởng lão ai không có ý tưởng riêng?

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.