Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Game Start - Trò Chơi Bắt Đầu (a)

2317 chữ

Tôi là một học sinh cấp ba năm hai, tự gọi mình là Saito, nhưng tôi không phải như bao đứa nhóc cấp ba bình thường khác, mà là một thằng vô dụng. Tôi chả giỏi trong môn nào cả, cũng không hẵn là không giỏi, đúng hơn là tôi chả có hứng thú trong bất kỳ môn học nào, nhưng nếu như có thứ gì đó làm tôi hứng thú thì tôi sẽ hoàn thành nó, một cách xuất sắc, xuất sắc hơn bất kỳ người nào khác.

Đó là một buổi sáng thứ hai, buồn chán như bao ngày đầu tuần chết tiệt khác, tôi đến trường sớm hơn 40 phút so với giờ vào học và đang ngồi ăn bánh mì trong lớp. Lấy con Smartphone của mình ra mà xem mấy trang tin tức, tôi thấy một mẩu tin bảo rằng giờ đây khoa học có thể vật chất hóa những thứ từ máy tính ra đời thật. Chà, mới mấy tuần trước họ còn bảo sẽ phát hành loại bài và bàn đấu Duel Monster có chức năng hiển thị hình ảnh ba chiều hologram mà mới đó đã sáng chế ra khả năng vật chất hóa dữ liệu vi tính rồi.

Tôi bấm vào xem chi tiết đoạn tin này. Nó bảo rằng: “một số nhà khoa học đã nghiên cứu và tạo ra một vùng không gian đa chiều, tạm gọi là Multi-Dimensional Area (MDA), có khả năng cho phép những thứ từ trong máy tính của bạn bước ra ngoài đời. Với sự thành công này, họ dự định sẽ mở một khu trò chơi ARG (Alternate Reality Game - Trò chơi thực tế luân phiên) ở New York…” Tôi đọc lướt qua những trang báo, bỏ qua những phần quảng cáo kiếm lời và xem các tấm hình được chụp lại công khai trong phòng thí nghiệm. Những thứ đó thật tuyệt vời, các nhà khoa học đang đứng bắt tay với một anh chàng Mario có kích cỡ như người thật. Ngoài ra còn một đoạn video cho thấy cảnh họ làm cho một chú Pikachu hiện ra giữa không trung và cho nó ăn như một con vật cưng, thật tuyệt vời. Ngay khi thấy thằng bạn thân mà tôi vẫn hay gọi là Shin đã vào lớp, ngay lập tức tôi gọi nó và cho nó xem lại những gì tôi vừa xem, và phản ứng của nó giống y chang tôi vừa nãy.

Tôi xem đồng hồ, bây giờ là 6h30 phút và trên màn hình điện thoại của tôi, à không, đúng hơn là của tất cả mọi người đều đồng loạt xuất hiện một thông điệp lạ, một thông điệp bằng tiếng Anh: “Bạn có thích chơi game không?”- Không do dự, tôi lập tức chọn phím yes bên dưới dòng chữ lạ, bản thân tôi vốn là một thằng nghiện game mà.

“Tốt, vào lúc 0 giờ (GMT), trò chơi của ta sẽ bắt đầu, hãy cố gắng sống sót đấy, và chúc may mắn!”

Không có một thông báo nào khác, thông điệp kết thúc ở đó. Tôi nhìn qua điện thoại những đứa bấm NO thì thấy:

“Tệ quá nhỉ?”

Không biết ai đã làm trò này nhưng hắn phải rất có tài mới có thể hack vào tất cả smartphone của mọi người cùng một lúc và gửi đi những tin nhắn đó. Nhưng vấn đề ở đây là “trò chơi” hắn đang nói tới là gì? Và thông điệp “hãy cố sống sót” làm tôi thấy rợn cả người. Không biết phải làm gì, tôi mở mấy trò RPG trên điện thoại để giết thời gian đến khi vào tiết học.

Còn vài giây nữa 7 giờ sáng, và cũng là tới giờ học, tôi chợt nhận ra thông điệp đó bảo rằng trò chơi sẽ bắt đầu lúc 0 giờ GMT đúng chứ? Tức là 7 giờ với GMT+7, nơi tôi đang ở. Tim đập thình thịch, tôi có một cảm giác chẳng lành với cái “trò chơi” này.

Đúng lúc nhà trường rung chuông vào học thì trên trời, một luồng sáng lạ xuất hiện. Tôi đã thấy luồng sáng này rồi, khoảng ba lăm phút trước tôi đã thấy nó trên điện thoại, đó là hiện tượng cho thấy một MDA vừa được kích hoạt. Nhưng điều đáng nói ở đây là, cái MDA trong đoạn video tôi vừa xem chỉ ở mức nhỏ bằng một căn phòng, đằng này cái kia lại cực to, bao phủ cả bầu trời.

Rồi đột nhiên trên sân trường xuất hiện những con vật kỳ lạ có màu đen, cao khoảng 2 mét, có ba chân và cơ thể hình thoi cùng với hai cái càng giống càng cua nhưng to và bén hơn rất nhiều. Lớp của tôi ở lầu một và tôi có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt, trên sân trường lúc bấy giờ là cô chủ nhiệm lớp tôi, cô dạy tiết đầu. Cô đang hoảng hốt khi nhìn thấy con vật kỳ lạ xuất hiện trước mắt nhưng chưa kịp la tiếng nào đã bị nó đưa cái càng ngang cổ, kẹp lại và chỉ trong vòng chưa đầy nửa giây, đầu cô đứt lìa và máu bắn ra như một vòi nước .

Bọn con gái trong lớp sau khi chứng kiến liền hoảng hốt và la hét chói tai. Tôi thầm rủa tụi nó, vì đấy chẳng khác gì tự sát cả khi mà những con quái vật sau khi nghe thấy đã lập tức tiến về tòa nhà học mà chúng tôi đang đứng.

Ở lầu trệt, những tiếng hét thất thanh vang lên, lần đầu tiên trong đời tôi thấy hạnh phúc khi học trên lầu, trước tôi toàn cảm thấy chán nản khi phải leo cầu thang mỗi sáng nhưng giờ nó giống như một sự cứu rỗi vậy, giúp kéo dài tính mạng của tôi ra hơn tý.

Ở lớp bên bọn con trai đang cố trấn thủ cái cầu thang duy nhất dẫn lên tầng lầu này và tôi thấy rõ mồn một cảnh một thằng bị mất một cánh tay đang la hét, và rên rĩ. Những tiếng hét thất thanh bắt đầu vang lên từ khắp nơi trong trường khiến tôi chả thể nào bình tĩnh nổi.

Chết tiệt, ý hắn là đây sao? Hắn nói trò chơi tức ám chỉ cái trò thực tế ảo chết tiệt đang đe dọa mạng sống của người khác thế này sao? Đúng rồi, đúng là vậy, lúc nãy trên màn hình điện thoại của tôi còn dòng “chúc may mắn” và “hãy cố gắng sống sót” mà. Chết tiệt, nếu cứ thế này thì bọn chúng sẽ tràn lên đây sớm thôi, và tất cả sẽ chết hết! Nghĩ kỹ nào, nghĩ kỹ lại nào Saito, mày có thế làm gì đó để sống sót mà. Không cần cứu hết người ở đây, chỉ cần cứu mạng của bản thân mày thôi.

Ngay lúc đó, trên sân trường, có một cái hộp nhỏ đã xuất hiện từ khi nào không rõ, nhưng có một thứ gì đó bảo tôi rằng đó là một hộp kho báu hay xuất hiện trong các RPG. Không biết vì sao mình biết, nhưng tôi chắc chắn là vậy, có thể là tôi chơi game nhiều quá rồi chăng?

Lúc này không thể nào xuống bằng cầu thang nữa rồi, đó là đường mà bọn quái vật kia đang tràn lên, nếu đi đường đó để xuống sân thì khác gì tự sát, nên chỉ còn duy nhất một cách: Nhảy lầu.

Tôi đu người qua tay vịn ban công và định nhảy xuống, chợt nghe giọng Shin, thằng bạn khá thân trong lớp của tôi:

- Thím đang làm gì rứa? - nó hỏi với giọng nửa đùa.

- Tao phải nhảy xuống dưới, từ đây tới sân trường chỉ có 3 mét rưỡi thôi, nếu nắm được cái bảng rổ thì chân tao chỉ cách mặt đất chưa tới một mét. – Xin nói luôn, ở trước khu nhà học của tôi là một sân bóng rổ, và may mắn thế nào cái bảng rổ lại nằm ngay trước ban công lớp tôi. - Tao hỏi mày muốn gì, nhảy xuống dưới nghĩa là tự cmn sát. - nó nói với vẻ hoảng sợ.

- Ở lì trên này mới là tự sát!

Vừa dứt câu, tôi nhảy xuống mà không thèm nghe thằng bạn thân. Thật vậy, chẳng bao lâu nữa chắc chắn bọn quái sẽ tràn lên lầu, lúc đó thì cả đám chết chắc.

Tay phải tôi đưa ra để bám vào thành rổ, lo sợ mình bám hụt mà gãy tay gãy chân, lúc đó thì coi như không còn đường sống.

Nhưng bằng cách nào đó mà tôi đã thành công, đúng như dự đoán, với chiều cao một mét bảy lăm thì chân tôi cách mặt đất không quá một mét. Khi vừa tiếp đất thành công, tôi nhìn xung quanh thấy lũ quái vậy đang bu quanh các cầu thang và dường như chẳng con nào để ý mình. Tôi chạy một mạch tới chỗ chiếc hộp.

Khi vừa chạm vào chiếc hộp, nó phát sáng, trong một thoáng tôi chợt nhớ ra trong game vẫn có những con quái cải trang thành các hộp kho báu và tấn công khi người chơi chạm vào. Và thật may mắn là cái định luật Murphy đã không thành hiện thực. Trước mặt tôi là một thanh đại đao có một nút bấm ở cán, một nút nhỏ hình tròn và có chữ “i” ở giữa. Tôi bấm vào đó vì tôi biết rõ nó có nghĩa là “Information - Thông tin vật phẩm”. Tôi không biết vì sao mình biết, nhưng tôi chắc chắn là vậy. Một cái bảng hiện ra trước mặt tôi, nó ghi:

_DRAGON BLADE _STR++ _BERSERK (3600s) Tôi hiểu mỗi việc STR có nghĩa là Strengh, tức sức mạnh, còn DRAGON BLADE có lẽ là tên thanh đao. Ngoài ra thì những phần còn lại tôi nghĩ mình nên để nghiên cứu sau, vì lúc này chẳng có thời gian nữa. - AAAAAAAAA.....

Tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên, tôi vội quay mặt ra sau lưng về chỗ cái cửa lớp mình ở trên lầu, và thật khủng khiếp, bọn nó đã tràn vào đó. Máu me chảy ra như sông cùng với tiếng thét của đám bạn cùng lớp. Cứ như thế, tất cả đã chết hết, cả thằng Shin bạn thân tôi cũng thế!

Tôi vội vàng cầm thanh đao mà đứng dậy, theo như tình hình lúc này thì tôi nên tìm một chỗ vắng người, vì bọn quái đó có vẻ đang tìm về những chỗ đông người để ra tay tiêu diệt. Và vào giờ này thì chỉ có một nơi: sân thượng. Sân thượng thường chỉ có một lối vào nên rất dễ cố thủ, bọn quái cũng không có vẻ gì là biết bay hay leo tường cả, chưa kể ở đó, tôi có thể quan sát thành phố một cách rõ ràng và cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Vừa nghĩ, tôi vừa chạy một mạch đến khu lớp học 2 tầng lầu và cũng là khu duy nhất có cầu thang dẫn lên sân thượng. Khu đó là khu phòng Hóa - Tin giờ này không có ai hết nên chắc cũng không có con quái nào ở đây cả. Và đúng như tôi dự đoán: chả có gì.

Cửa lên sân thượng bị khóa, nhưng chẳng khó gì khi trong tay là một thanh đại đao cả. Tôi tưởng tượng ra cảnh bọn nó chực chờ trên sân thượng khi đang chém vào ổ khóa cửa, nhưng nghĩ lại thì hôm nay tôi có vẻ may mắn nên chắc không sao đâu...

Và cái định luật Murphy đột nhiên phát huy tác dụng chết tiệt của nó.

Vừa mở cửa ra, một cái càng đột nhiên đưa vào mặt tôi, tôi nhanh tay lấy thanh Dragon Blade mà đỡ lại, một tiếng “keng” chói tai của kim loại chạm vào nhau vang lên. Tôi lùi lại lấy đà và nhảy thẳng về phía cửa, thanh đao đâm thằng trước mặt.

Tôi đã lên được đến sân thượng với thanh Dragon Blade bị dính chặt vào một con quái vật không rõ tên, và may mắn thay là ngoài nó ra không còn con nào khác. Tôi dùng hết sức mà rạch một vết trên bụng con quái kia như đang cắt bánh kem, và điều đó dễ hơn tôi tưởng tượng.

Con quái vật bị mất thăng bằng và lùi lại vài bước, nhân cơ hội đó, tôi nhảy tới phía trước và chém nó hai phát nữa trước khi phát hiện ra cái càng của nó bằng cách nào đó mà đang nằm ngay cổ mình...

Tôi nín thở...

Và ý thức tôi mờ dần, tầm nhìn bị phủ bởi một màu đỏ, không cảm nhận được bất kỳ giác quan nào trên cơ thể, lúc đó tôi chỉ có thể nghĩ rằng mình đã lên thiên đường nhưng thị giác của tôi đã bình phục ngay tức khắc, và tôi đang đứng cách con quái vật kia khoảng một mét, toàn thân không hề bị thương.

Lắc đầu mấy cái để tỉnh táo lại, tôi không rõ mình đã làm gì, chỉ biết rằng con quái vật đã bị chém thành nhiều mảnh.

Khi ý thức đã hoàn toàn trở lại, tôi ở trên sân thượng, đứng nhìn xuống dưới phố.

Những gì tôi thấy là xác chết, cái thì không đầu, cái bị chặt làm nhiều mảnh, đang chất thành đống dưới chân những con quái vật kỳ lạ...

Bạn đang đọc The Game của Saito
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.