Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Game Start - Trò Chơi Bắt Đầu (b)

2709 chữ

Tôi là một học sinh cấp ba năm hai, tự gọi mình là Saito, nhưng tôi không phải như bao đứa nhóc cấp ba bình thường khác, mà là một thằng vô dụng. Đúng hơn là, tôi có thể hoàn tất mọi thứ quá dễ dàng, và điều đó lại khiến tôi không muốn làm gì cả, và vì tôi không làm gì cả nên đã khiến tất cả mọi người nghĩ rằng tôi không thể làm gì cả, thế là xem tôi như thằng vô dụng.

Cũng tốt thôi, tôi không hề có ý định trở thành người nổi tiếng, mà chỉ thích một cuộc sống thầm lặng.

Hôm nay là ngày đầu tuần, một buổi sáng chán ngắt. Trước khi ra khỏi nhà, tôi có làm một ly cà phê để có thể tỉnh táo sau một đêm không chợp mắt. Đối với tôi thì việc ngủ vào ban đêm có vẻ khá xa xỉ.

Khi đến trường thì tôi mới nhận ra rằng vẫn còn sớm chán, hơn bốn mươi phút nữa mới tới tiết một. Thế là khi đến lớp học, ngồi vào bàn, tôi mở laptop của mình ra và bắt lấy sóng wifi ẩn của trường (Nếu bạn đủ thông minh, bạn sẽ bắt một mạng-wifi-bị-ẩn giành riêng cho giáo viên và sẽ không bắt cái wifi-tốc-độ-7.2Mbps-mà-hơn- một-ngàn-người-đang-cùng-sử-dụng, nếu dùng một phép chia đơn giản, bạn có thể hiểu rằng tốc độ của nó khi trên dưới một ngàn người cùng truy cập một lúc thì mỗi người sẽ được khoảng 0.9kB/s, con số ấn tượng nhỉ?) Bàn của tôi ở vị trí cuối lớp, và đó là chỗ hoàn hảo để giấu một cái laptop trên đùi mà ngoài những người ngồi cạnh ra thì không ai có thể thấy được. Thật ra thì không việc gì tôi phải giấu cả vì vẫn chưa vào tiết học, nhưng điều này đã thành thói quen mỗi khi tôi đến trường rồi.

Mở trình duyệt quen thuộc lên, tôi truy cập vào những trang tin tức theo thói quen nhưng ngoài những thông tin về không gian thực tế ảo tôi vừa đọc lúc đang uống cà phê năm giờ sáng thì chả có gì đáng xem cả, mặc dù tôi cũng khá hứng thú với kỹ thuật vật chất hóa những thứ từ máy tính ra ngoài đời vừa được công bố vào khoảng 3 giờ sáng hôm nay theo giờ địa phương.

Nói về kỹ thuật "Vật chất hóa", nó là một cỗ máy phức tạp cho phép các nhà khoa học tạo một Vùng không gian đa chiều: Multi-Dimensional Area (MDA). Khi ở trong MDA, các câu lệnh đặc biệt từ máy tính được viết dưới ngôn ngữ NeoC++ sẽ được sử dụng để tạo ra đủ những thứ trên trời dưới đất, thậm chí họ đã ghi hình một đoạn thử nghiệm phần mềm có tên “Virtual Pet”, trong đoạn video, một người mặc áo blouse trắng đã tạo ra một con Pikachu và chơi đùa với nó như thú cưng của mình.

Đang chán không biết làm gì thì thấy thằng bạn thân mà tôi hay gọi là Zuchi đi vào lớp, nó nhìn thấy tôi thì hớt hả chạy lại và bảo:

- Cái trường chết tiệt, lại đổi pass wifi ẩn nữa. - nó vừa đi vừa chửi rủa đủ thứ, sau đó quay sang tôi - Ê Saito, mày có pass wifi không?

- Chứ tao đang lên mạng bằng gì? Wifi dành cho học sinh à? - Tôi nói và đưa cái màn hình laptop ra cho nó xem, đồng thời cũng nhanh tay gửi mật khẩu sang smartphone của nó.

Ngồi tán nhảm với nó một hồi về "vật chất hóa", thằng bạn đánh ngay trúng tim đen của tôi, nó nói nửa đùa về việc tôi sử dụng vật chất hóa để tạo ra một con loli doll để làm chuyện gì đó mà ai.... cũng biết là chuyện gì. Thật lòng thì tôi cũng muốn thử, nhưng việc sắm một MDA tại nhà có vẻ không được khả thi lắm vì dù chưa công bố nhưng có vẻ thiết bị dùng để tạo một MDA cỡ nhỏ cũng khá đắt tiền.

Lúc này là sáu giờ ba mươi, còn đúng ba mươi phút đến khi vào tiết học đầu tiên. Trên màn hình laptop của tôi và màn hình điện thoại của tất cả mọi người đều hiện ra một thông điệp ngắn, được viết bằng tiếng Anh: “Bạn có thích chơi game không?”

Để ý kỹ một tý, tôi thấy dòng chữ nhỏ: “Tin nhắn được gửi đến toàn thế giới” ở phía trên bên phải và tông màu của nó chỉ sáng hơn màu nền một tý, rất khó để phát hiện ra và phía dưới là 2 chọn lựa yes/no, ngoài ra không còn gì cả.

Tạm ẩn đoạn thông điệp kia đi, tôi thực hiện thao tác check một lượt các ứng dụng đang chạy trên máy tính, tôi không thể tìm thấy bất kỳ chương trình lạ nào. Phiên bản hệ điều hành trên máy đã được tôi tự tay chỉnh sửa nên tôi biết khá rõ, và trước giờ vẫn nghĩ rằng không chương trình nào qua khỏi tầm nhìn của tôi, kể cả các phần mềm chạy ẩn như Keylogger hay RAT. Bị lâm vào thế bí, tôi đành chọn yes, thầm ngưỡng mộ người đã viết ra chương trình có thể qua được cả mình. “Tốt, vào lúc 0 giờ (GMT), trò chơi của ta sẽ bắt đầu, hãy cố gắng sống sót đấy, và chúc may mắn!”

Thông điệp kết thúc ở đó, nhưng nó khiến tôi nổi da gà, đặc biệt là câu nói "hãy cố gắng sống sót" mang cho tôi một dự cảm chả tốt đẹp tý nào.

Tôi đếm từng phút, từng giây trước khi tới 0 giờ sáng múi giờ GMT, tức 7 giờ sáng ở chỗ của mình hiện tại. Không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy bất an.

Chỉ còn vài giây nữa, tôi hi vọng thông điệp kia chỉ là một lời đùa giỡn của ai đó.

Nhưng định luật Murphy đã chứng tỏ rằng khi một điều xấu có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra một cách tệ hại nhất, và Murphy đã đúng.

Trên bầu trời ngoài cửa sổ, đột nhiên một luồng sáng hiện ra giữa không trung.

Không thể nào nhầm lẫn, dù tôi chỉ thấy một lần qua mạng vào một tiếng trước, nhưng có thể khẳng định rằng nó là dấu hiệu cho thấy rằng một MDA đã được kích hoạt, khu vực được nó bao phủ sẽ trở thành khu vực không gian đa chiều.

Thế nhưng, không như nhũng gì tôi được xem trên mạng, cái không gian này bao phủ cả bầu trời chứ không chỉ riêng một khu vực nhỏ.

Cùng lúc đó, một vài sinh vật kỳ quái có hình dạng giống những cỗ máy có tên Automaton, một loại robot do thám trong một bộ phim khoa học viễn tưởng nào nó mà tôi không nhớ rõ, hiện ra giữa sân trường. Tuy nói là giống nhưng nhưng con quái kỳ lạ này có thân hình đen thui từ trên xuống, phần thân có dạng hình viên kim cương, và ba cái chân nhỏ ở phía dưới, tuy không có súng ống hay tên lửa gì, nhưng nó có hai cái tay, à không, là hai cái càng thì đúng hơn.

Lúc bấy giờ trên sân trường là cô giáo dạy tiếng anh, cô mở mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn con quái vật cao hai mét vừa xuất hiện. Nhưng chưa kịp la lên tiếng nào thì nó đã đưa cái càng ngang cổ cô, và cắt nhẹ… nhẹ tới mức khiến đầu cô lăn long lóc dưới sân và rồi toàn thân cô ngã xuống như con rối đứt dây trong khi máu từ cổ vẫn bắn ra xối xả… Và trong nháy mắt tôi đã xâu chuỗi các sự kiện và hiểu ra vấn đề, thứ mà cái thông điệp chết tiệt kia đang cảnh báo chúng tôi. Sau khi chứng kiến cảnh tượng trên, đa phần mọi người đều tái xanh mặt mũi. Một vài nhỏ gái đang định hét lên thì bị một vài thằng trong lớp chặn lại, bảo rằng làm vậy sẽ khiến chúng chú ý. Và rồi lớp tôi bắt đầu đóng hết cửa chính và cửa sổ lại, ai cũng cầu mong đây chỉ là giấc mơ.

Trước khi đóng cửa sổ, tôi thấy một bóng người ở khu nhà học đối diện nhảy từ trên lầu xuống.

Không gian thật tĩnh lặng, lớp tôi chỉ có 35 thành viên, sỉ số ít nhất trường, tất cả đều cố thở thật nhẹ và không ai phát ra tiếng động gì… Cho đến khi…

- Haaachooooooooo

Mọi người đều hướng về nơi phát ra tiếng hắt xì, và không ai khác đó là thằng bạn thân mà tôi vẫn hay gọi là Zuchi.

Ghế nó đang ngồi nằm cạnh cửa sổ, và đột nhiên, bỗng một cái càng đâm xuyên qua đó, máu ở vai nó văng ra tung tóe.

Thằng bạn tôi có lẽ đã ý thức được, nó lập tức lùi lại, tránh xa cái cửa sổ, nhưng mọi chuyện đâu dễ vậy.

Tôi nghe được tiếng la của nó, tôi nhìn thấy cánh tay phải nó đứt lìa khỏi cơ thể.

Lại một lần nữa, cái càng đâm thẳng vào, và lần này Kagami đã không thể tránh được, có lẽ vì nó đã quá đau sau khi bị đâm lần đầu.

Và rồi cơ thể thằng bạn tôi đứt lìa làm hai, vết cắt đó nằm phía dưới tim khoảng nửa gang tay nên, có lẽ là nó chưa chết, có lẽ thôi.

Miệng nó mấp máy gì đó, hai mắt trợn ngược, và tôi nghĩ nó không còn sức để mà cảm thấy đau nữa rồi. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho nó khi mà không bị một chém chết luôn, như thế sẽ không phải chịu đau đớn, khổ sở như thế.

Rồi tiếng thét vọng lên khắp phòng học, một vài đứa đã không thể giữ bình tĩnh khi thấy cảnh tượng kia. Nhưng hét lên là sai lầm ngu ngốc nhất trong bất cứ bộ tiểu thuyết kinh dị nào.

Và một lần nữa, Murphy đã cho tôi thấy rằng định luật của ông là “HOÀN TOÀN ĐÚNG”. Hai con quái vật hai càng đang nhìn vào lớp học.

Bọn chúng đưa càng ra và cắt đầu từng đứa trong lớp trước mặt những đứa còn lại.

Vị trí tôi đang nấp nằm khá xa cánh cửa đó, và tôi không mong chuyện chúng không nhìn thấy tôi.

Và rồi một vài đứa bị khủng hoảng tinh thần, lao lại chỗ con quái đó như một kẻ điên, một vài đứa khác thì cố mở cửa và chạy ra.

Tim đập thình thình, tôi vẫn cố gắng giữ cho tinh thần mình ổn định. Nhưng rồi trong phút chốc tôi nhận ra mình là người duy nhất còn sống.

Cuối cùng “nó” cũng hướng về phía tôi. Tôi lùi lại một bước và vấp ngã ra phía sau khi cái càng của nó vừa vươn đến cổ tôi, nhờ vậy mà tôi thoát chết trong gang tất.

Tôi chống tay phải xuống đất khi người sắp chạm đất, và tôi chạm vào một thứ hình hộp không biết đã nằm đó từ bao giờ.

Khi tay vừa chạm vào, cái hộp kia phát sáng và tôi chợt nhận ra có một thứ giống như đồng hồ đang ở trên cổ tay phải của mình. Vì quá bất ngờ, tôi quên cả mình đang bị ngã và rồi, vai tôi đập vào sàn.

Tôi lấy đà đứng lên, nhìn vào chiếc đồng hồ. Nó có màn hình cảm ứng khoảng 2.7 đến 3 inch, trên đó là dòng chữ ghi “BUSTER MODE: OFF”.

Tôi chợt đọc dòng chữ trên thành tiếng, và khi vừa dứt chữ Buster, cái đồng hồ kỳ lạ đó chợt biến hình, nó bao trùm lấy cổ và bàn tay phải tôi. Khi quá trình kết thúc, tôi thấy tay phải mình giờ chả khác gì một cái nòng súng, đúng hơn là khẩu Buster. Bên trong lòng bàn tay mình tôi có thể cảm nhận một nút bấm, có lẽ là nút “bắn” chăng?

Tôi thử đưa cánh tay về phía trước và bấm nút, chết tiệt, chả có gì xảy ra. À mà khoan, có một luồng sáng xuất hiện trên tay tôi.

Con quái kia thì đâu có rảnh mà đứng chờ tôi nãy giờ, nó lại tiếp tục vươn càng của mình lên và đưa về phía tôi. Hoảng hốt, tôi buông cái nút trong lòng bàn tay phải ra. - BÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙM

Một luồng ánh sáng khổng lồ xuất hiện và đánh bật cái càng của con quái, thì ra là vậy, nếu muốn dùng cái này thì phải “sạc” trước.

Mặc dù tôi nói là cái càng đã bị đánh bật nhưng với một tốc độ khá nhanh, nó lại đưa ra trước mặt tôi.

Tôi cứ tưởng đời mình thế là xong, nhưng không. Chiếc càng bị bắn trúng của con quái hiện đang phát sáng và bị hút vào trong khẩu buster của tôi.

Một giọng nói máy móc vang lên…

- Auston’s Scissor, GET.

- Auston’s Scissor gì cơ? – Tôi trố mắt ra mà nhìn khẩu súng trên tay.

Nhưng rồi lại giống như khi tôi đọc chữ Buster lên vậy, khi vừa nói hết hai từ “Auston’s Scissor” thì lập tức cánh tay tôi bị biến đổi, lần này tay tôi đã biến thành cái càng của con quái kia. (Ra là vậy, cái vũ khí này có thể hấp thụ vũ khí đối phương)

Với cái càng trong tay, tôi dễ dàng đánh bại hai con… erm - vì trên khẩu buster ghi là Auston’s Scissor nên tôi sẽ gọi nó là Auston – ừm, hai con Auston ở chỗ cánh cửa. Thật ra tôi không biết chiến đấu, chỉ là cái càng này khá bén, chỉ cần chém một phát là bọn quái vật kia liền tách làm đôi.

Tôi lén lút đi ra ngoài và nhìn các lớp học xung quanh, chẳng có gì ngoài xác người và máu.

Theo như tình hình lúc này thì tôi nên tìm một chỗ vắng người, vì bọn quái đó có vẻ đang tìm về những chỗ đông người để ra tay tiêu diệt. Và vào giờ này thì chỉ có một nơi: sân thượng của trường.

Tôi nhìn ra sân trường, kỳ lạ, chẳng có một con Auston nào cả.

Lúc tôi vừa bước ra sân trường thì cánh tay tôi trở lại bình thường. Nhìn vào cái đồng hồ trên cổ tay, nó ghi:

Tôi chạm vào dòng thứ 2 thì thấy một thông báo hiện ra: “Bạn đã hết AUSTON'S SCISSOR”. Tạm hiểu tình hình, tuy cái này hút được vũ khí của đối phương nhưng không thể sử dụng mãi, một lần hút chỉ sử dụng được trong khoảng thời gian nhất định. Ngoài ra tôi còn thấy một nút hình tròn nhỏ có chữ “i”, thử bấm vào đó, một màn hình hiện ra trước mặt tôi:

_SERPENT BUSTER

_REGEN+

_NORMAL SHOT: 0

_CHARGED SHOT: WEAPON ABSORPTION

Tôi tắt bảng thông tin và chạy một mạch đến khu Hóa – Tin, khu vực duy nhất có cầu thang dẫn lên sân thượng, nhưng kỳ lạ thay chẳng có con Auston nào trên đường.

Ở chỗ cầu thang dẫn lên sân thượng có dấu vết bị phá cửa, tôi ra lệnh bật Buster mode lên để đề phòng…

Nhưng không có gì trên này cả, tôi đứng nhìn xuống dưới phố.

Những gì tôi thấy là xác chết không đầu chất thành đống dưới chân một con Auston khổng lồ.

Và điều làm tôi ngạc nhiên hơn là thằng nhóc nào đó đang cầm một thanh đao lớn đứng trước mặt con Auston kia…

Bạn đang đọc The Game của Saito
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.