Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo vệ

Tiểu thuyết gốc · 2544 chữ

Tan học, trống trường ngân vang...

Yui im lặng, trầm ngâm leo lên ghế sau con Ferarri màu trắng đang chầm chậm lăn bánh chạy vào sân trường, xếp theo hàng cùng với một đoàn xe khác.

- Cháu chào cô, Toyama! - Môi Yui khẽ nhoẻn cười trầm ngâm.

- Tại sao? - Ngồi trên ghế lái là một người phụ nữ xinh đẹp đã ngoài ba mươi. Cô mặc bộ váy công sở màu be và bôi màu son khá bắt mắt. Mái tóc nâu được búi gọn trông rất sang trọng và quý phái - Toyama, thư kí của chủ tịch tập đoàn Satake - khẽ đưa mắt nhìn Yui qua tấm gương chiếu hậu, môi thốt nhỏ. Cô nhận thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tiểu thư dõi mình chăm chăm, bất giác nhướn mày lên tiếng. - Tại sao tiểu thư không nói với tôi?

Yui khẽ giật mình, lòng run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố hỏi:

- Chuyện gì cơ ạ? - Cô bé lễ phép.

- Tiểu thư còn hỏi chuyện gì cơ ư? Chính tiểu thư là người biết rõ nhất mà! - Toyama tỏ ra khó chịu. Cô hét lên chặn ngang câu nói của cô "tiểu thư" nhỏ kia, mặc cho mắt và tay lái vẫn chăm chăm đưa xe ra khỏi cổng trường. - Chuyện tiểu thư bị bắt nạt lâu chưa ạ?

Câu cuối cùng, giọng cô nhỏ hẳn lại. Tim cô thoáng nhói đau. Cô biết rất rõ cơ sự gì lại xảy đến với Yui.

- Sao... sao cô...? - Khuôn mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên, Yui ngập ngừng. Hai bàn tay đan lấy nhau, ngón tay không ngừng cử động.

- Tiểu thư... - Toyama chậm rãi. - Nếu không phải đợt này tôi cảm thấy tiểu thư buồn bã hẳn nên đã đi theo xem thì cô còn định giấu mọi người đến bao giờ nữa? Tôi không ngờ...

Yui giật mình. Cô nhận thấy giọng nói đang rung lên vì xúc động cùng vài giọt nước mắt long lanh chực tuôn trào trên khuôn mặt vị thư kí kia mà lòng nghẹn cứng. Thật sự, Toyama như người mẹ thứ hai của cô vậy. Lúc nào cô thư kí cũng dành cho cô bé một sự quan tâm đặc biệt hơn cả chị cô, Satake Mai. Và chính bản thân Yui cũng quý Toyama như người thân trong gia đình, nhiều lúc cũng thương hơn cả chính cha mẹ mình.

- Vậy cô nghĩ sao? - Cặp lông mày Yui nhướn lên, khuôn má ngẩng cao, người khẽ run. - Cô nghĩ nếu cháu nói với cha thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Biểu cảm ấy thật sự quá già dặn so với một đứa trẻ. Toyama thoáng giật mình. Chính hoàn cảnh cuộc đời xô đẩy cô đến thế hay sao? Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy? Nhiều lúc, bản thân Toyama rất muốn nói ra toàn bộ sự thật, nhưng cô không thể, chủ tịch đã cấm. Hơn nữa, cô hiểu đây là điều tốt nhất đối với Yui.

- Tôi... - Toyama ngập ngừng.

- Cô biết mà, Toyama, rằng cha cháu sẽ phản ứng như thế nào mà. - Yui tiếp tục, giọng nói ngập tràn cay đắng. Bỏ lửng câu nói, im lặng một chút, cô bé lên tiếng hỏi. - Cha cháu biết chuyện chưa?

Toyama run người, tay chân bủn nhủn rã rời. Tưởng chừng cô sẵn sàng buông lơi tay lái ra ngay lúc này.

Dòng xe quá đông, mãi lúc này chiếc xe mới ra khỏi cổng trường. Nhưng cô thư kí không hề tăng tốc, mà giảm nhẹ lực đạp lên ga, tấp xe vào lề đường.

Một lát sau, một con xe Limousine đen bóng lộn dừng lại gần như song song với con Ferarri của cô thư kí. Ở ghế phụ lái, một người phụ nữ nhẹ nhàng hạ cửa kính xuống.

Nakazawa với mái tóc nâu xoăn gợn sóng, buộc một bên, người bận bộ đồ công sở, cổ áo có đeo thẻ nhân viên. Trợ lý của chủ tịch tập đoàn tài chính Satake khẽ quay đầu, nhìn chằm chằm vào Toyama với điệu bộ cao ngạo, gật đầu chứa đầy ẩn ý. Một lát, chiếc Limousine tiến lên phía trước, tấp sát vào lề đường, tắt máy.

Yui run run, mỉnh mẩy nổi gai ốc. Ban nãy, khi trợ lý Nakazawa ra hiệu cho cô thư ký lúc chiếc xe còn dừng song song, Yui đã nhận thấy, ngồi ở ghế lái vẫn là chú tài xế riêng mọi ngày, nhưng, ngồi ở phía sau, cô chỉ nhìn thấy bóng đen một người đàn ông vóc dáng to cao, người mặc complet đen, đang bắn tia nhìn đầy lạnh lùng bí hiểm vào cô. Cô thoáng như hóa đá.

- Vậy ra biết rồi đấy! - Yui cười khấy khi đã thoát khỏi ánh nhìn của người đàn ông đó. Cả cơ thể cô run lên bần bật đầy kinh hãi.

- Tôi xin lỗi... - Toyama lẩm bẩm, lí nhí như chỉ vừa mắc ở cổ họng, cúi gằm mặt, không dám đối diện với tiểu thư qua tấm gương.

Yui thoáng cười, vẫn là một nụ cười quá già dặn. Cô bé chồm người tới, vươn đầu hôn lên má cô thư ký đang cúi mặt trầm ngâm.

- Cảm ơn cô, Toyama. Cô luôn là người không bao giờ giấu cháu điều gì.

Lời nói đó như một mũi tên cắm sâu vào lồng ngực Toyama. Nếu như cô chưa kịp qua sự ngỡ ngàng khi nhận một nụ hôn của cô tiểu thư cao sang đó, thì giờ đây, lòng cô rối như tơ vò.

Yui mở cửa xe, bước xuống.

- Tiểu thư, thật ra... - Như trút bỏ do dự, vội vàng, hấp tấp, vồ vập, Toyama lên tiếng.

Nhưng cánh cửa xe đã đóng lại, bốn cửa kính kín bưng chắn hết âm thanh từ hai phía.

Qua cửa kính, Yui nhìn cô đầy trìu mến, miệng nở nụ cười tươi tắn. Nhưng chỉ vừa ngoảnh mặt đi, Toyama vẫn kịp nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng, hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi. Trái tim cô quằn thắt như bị ai bóp nghẹt.

Kết hôn ở tuổi 20, giờ đây đã mười hai năm rồi nhưng Toyama vẫn chưa được tận hưởng cảm giác hạnh phúc của một người mẹ. Năm 22 tuổi, Toyama tốt nghiệp bằng loại giỏi khoa văn của trường đại học Osaka, may mắn được nhận vào làm thực tập sinh của tập đoàn tài chính Satake năm 25 tuổi. Sau vài tháng thực tập, cô được chuyển vào phòng thư ký. Mấy lần đi cùng chủ tịch, chính cô đã được tận mắt nhìn thấy cô công chúa bé nhỏ của vợ chồng ngài. Nhìn nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô khi ngắm nhìn, nâng niu cô tiểu thư ấy, chủ tịch đã tin tưởng giao sự chăm sóc ấy cho cô. Với cô, tiếp xúc với Yui từ những năm tháng đầu ấy đã cho cô bao cảm xúc khó tả. Và từ bao giờ, cô tin rằng mình đã hiểu được cái gọi là "hạnh phúc làm mẹ". Cô coi tiểu thư như con ruột của mình, nâng niu chăm sóc tưởng như không ai có thể làm tốt hơn.

Nhưng giờ đây, cô đã lừa dối cô tiểu thư ấy rồi, cô đã lừa dối đứa con mộng tưởng của cô rồi. Nhìn tiểu thư cười nhạt ngồi lên con Limousine kia, lòng cô đau không gì tả nổi. Con xe chạy đi, nhưng cơ thể cô mềm nhũn, gục đầu lên vô-lăng mà khóc nức nở. Thật quá tàn nhẫn đối với cô tiểu thư bé bỏng kia!

Nhưng khi vừa ngước đầu lên, cô bắt gặp ánh nhìn hết sức ngây thơ và tò mò của một cô bé tiểu học có mái tóc nâu cắt ngắn như con trai. Trông quen quá!

Mika đặt tay lên che miệng, chứng kiến viễn cảnh cô bạn mà mình vừa bảo vệ lúc nãy xuống xe này lên xe kia mà không khỏi ngỡ ngàng. Cô bé lấy hết can đảm áp mặt vào tấm kính phía ghế phụ lái theo dõi người đã lái xe chở Yui.

Cô ấy gục đầu trên vô lăng, mặt ngoảnh đi ngược phía cô. Đang tò mò đoán nhận biểu cảm của người phụ nữ ấy thì bất chợt, tấm kính trượt xuống, làm Mika thột người lùi ra sau.

Hơi hoảng, cô bé định bụng chạy thật nhanh, nhưng bị tiếng nói hết sức trầm lắng và nhẹ nhàng, hơi nghèn nghẹn gọi vẫy lại:

- Tiểu thư, xin chờ chút!

Tiểu thư? Gọi cô sao? Nhưng cô có phải tiểu thư đâu? Chỉ là con gái một công nhân viên chức bình thường và một giáo viên cũng bình thường nốt thì sao gọi tiểu thư?

Nhưng cứ nghĩ con xe mà Yui vừa bước lên trông rất sang trọng thì ắt hẳn cô bé ấy là Đại tiểu thư, vậy chắc cô kia là tài xế hay thư kí gì đó thì Mika có lẽ hiểu tại sao người ta gọi vậy. Cô thấy trên phim hay như vậy lắm.

Mika dừng chân, chầm chậm quay đầu. Toyama ngập ngừng bước tới, rút trong ví ra một tấm danh thiếp đưa cho cô bé, giới thiệu:

- Tôi là Toyama, nhân viên phòng thư kí của trụ sở tập đoàn tài chính Satake.

Mika xoay ngang xoay ngược tấm danh thiếp, rồi giúi lại vào tay Toyama, lúng túng.

- Cháu mới học năm nhất, cháu không biết đọc. Gửi lại cô. - Toyama ngớ người vì hành động có-lẽ-là-thừa của chính mình. Mika lại gãi đầu. - Hơn nữa, nhà cháu bình dân lắm. Cô đừng gọi cháu thế. Cháu không biết đâu...

Cô bé có bộ dạng ngây thơ hệt như tiểu thư, nhưng trông có vẻ trưởng thành hơn. Toyama khẽ bụm miệng phì cười. Cô ngồi xổm xuống cho ngang tầm với Mika:

- Vậy cô nữ sinh năm nhất này tên là gì đây nhỉ? - Cô nở một nụ cười dịu dàng.

- Mika, Toudo Mika ạ! - Hơi xen chút căng thẳng, Mika đáp lại thật thà.

- Cháu có sợ người lạ không? - Toyama vẫn nhẹ nhàng.

- Không ạ!

- Vậy nếu gặp người lạ cháu sẽ làm gì? - Cô tỉ mỉ gợi chuyện.

- Nếu là người xấu, cháu sẽ la lên. Còn nếu là người tốt, cháu sẽ kết bạn với họ ạ! - Mika thật thà nhắc lại những bài học người mẹ giáo viên vẫn thường dạy cho cô.

Toyama khẽ mỉm cười hài lòng. Quả là một cô bé ngây thơ nhưng không kém phần chín chắn, rất đặc biệt.

- Vậy Mika, cháu nghĩ cô là người xấu hay người tốt? - Cô khẽ nghiêng đầu, nhích người tới để gần với cô bé hơn.

- Người tốt ạ! Vì cô quen với bạn... với bạn... - Đang mỉm cười tươi tắn trả lời những câu hỏi của cô thư ký một cách rành rọt, Mika ngập ngừng hẳn lại. Cô quên béng mất không hỏi tên của cô bạn là "Đại tiểu thư" kia, thoáng lúng túng.

- Bạn Yui, Satake Yui. - Toyama phì cười tiếp lời khi nhìn bộ dạng bối rối của cô bé. - Vậy nếu cháu tin cô là người tốt thì cho cô số điện thoại cha cháu được không?

- Dạ được. - Mika mỉm cười vui vẻ. Cô bé đọc rành rọt từng con số.

Toyama rút điện thoại, bấm từng số theo giọng đọc của Mika và chợt nhận ra số người cha này đã lưu trong danh bạ của cô "Toudo phòng Đấu thầu Fuji"

- A! - Cô bất giác hét lên. - Cha cháu là ông Toudo Shiro làm ở phòng Đấu thầu của công ti Bất động sản Fuji đúng không?

- Dạ... - Mika ngập ngừng trả lời, thoáng thắc mắc không biết tại sao cô này lại biết cha mình.

Công ti Bất động sản Fuji là một công ti con thuộc quyền quản lí tập đoàn Satake, mà phòng đấu thầu bên đó là một phòng làm việc có năng lực. Đã mấy lần phòng thư ký trụ sở đi nhậu với phòng đó, bởi vậy Toyama với ông Toudo cũng coi như là có quen biết.

Mặc Mika ở đó, Toyama bấm gọi. Trong lúc con bé còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì thì cuộc điện thoại đã kết thúc.

- Đi nào Mika! - Bắt chợt, Toyama cầm tay cô, miệng cười tươi.

- Đi đâu cô? - Mika ngập ngừng.

- Đi đến chỗ này chút thôi, cha cháu cho phép rồi mà!

Nhìn nụ cười tươi tắn và duyên dáng của Toyama, cùng với niềm tin tưởng, Mika lẽo đẽo đi theo. Cô thư kí nhấc bổng con bé, đặt cô vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho nó, rồi quẹo người ngồi vào ghế lái xe.

Rú ga, con Fararri trắng chẳng mấy chốc rời khỏi phạm vi ngôi trường.

.

.

.

Vừa đi, cô bé ngập ngừng hỏi:

- Tại sao? - Chỉ hai từ ngắn gọn nhưng cũng đủ để Toyama hiểu.

- Cô cảm thấy vui khi cháu bảo vệ Yui. - Cô vừa lái, vừa mỉm cười trả lời.

- Chỉ là cháu cảm thấy bất bình trước cảnh đó thôi. Cháu rất ghét những kẻ cậy đông hiếp yếu, và cũng rất thương những bạn như cậu ấy. A! Không phải thương hại đâu. Thương thật đấy! - Con bé nói nghe rất hùng hổ. Khuôn mặt sáng bừng những quyết tâm và cả những nghĩa lý cao đẹp. Một cô bé tốt. Giao tiếp chỉ chưa đầy một giờ thôi nhưng Toyama đã tỏ ra rất có thiện cảm với Mika, cả sự hào hứng, sự hồn nhiên lẫn sự bối rối. Và cô tin chắc chủ tịch cũng sẽ thích. Tất nhiên, gia thế con bé cũng thế.

- Bé con à, nhưng những gì cháu thấy chưa phải là tất cả. - Toyama cười lạnh.

- Sao ạ?

Bị cắt đứt mạch cảm xúc, Mika tỏ ra khá ngỡ ngàng. Nhưng dường như con bé đã kịp hiểu những gì mà Toyama nói với cô. Chẳng lẽ... phải chăng... còn có điều gì khủng khiếp hơn cả hoàn cảnh bị cô lập kia ư?

Mà hình như cô không hiểu lắm về biểu cảm lúc đó trên mặt cô bạn kia thì phải. Mika sực nhớ lại cái lúc Yui chuyển xe mà lòng hơi bồn chồn.

- Cô sẽ đưa cháu đi xem... -

Toyama mỉm cười, thoáng vẻ hụt hẫng.

- Cháu có thể giúp gì đây? - Mika nhướn mày, chiếu ánh nhìn ngạc nhiên và khó hiểu về phía cô thư ký, cất tiếng.

- Cô biết cháu sẽ ngạc nhiên, cô biết cháu sẽ ái ngại... - Toyama tỏ vẻ dè dặt. - Nhưng xin cháu hãy giúp cô bảo vệ Yui...

Nhìn nét mặt thoáng vẻ van nài tha thiết, Mika tuy không hiểu nhưng rất muốn giúp đỡ. Hơn nữa bảo vệ Yui cũng là lời hứa của cô đối với nó. Chẳng cần biết đó là gì nhưng cô sẽ thực hiện lời hứa bằng mọi giá:

- Được mà! Cháu sẽ bảo vệ "Đại tiểu thư"!! - Mika vỗ ngực tuyên bố.

Nghe vậy, Toyama mỉm cười mãn nguyện, nước mắt như muốn rơi...

___o0o0o___

Hết chương 2.

Bạn đang đọc Thay Đổi: Destiny to Love... sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.